Thái Cổ Thần Vương

Chương 413




Ban đêm, nơi kiếm mạch dưới đáy vách núi yên tĩnh không tiếng động, ánh mắt một nhóm thân ảnh nhìn về phía yêu kiếm cắm ngược giữa kiếm mạch phía xa đằng trước, chẳng biết khi nào mới có người rút yêu kiếm ra được.

- Bắt đầu đi, trực tiếp phá kiếm mạch, tìm ra thổ chi kiếm trong đó.

Tông Nghĩa thản nhiên nói. Hắn chính là người vô cùng quyết đoán, hơn nữa tại Tông gia hắn có quyền lên tiếng tuyệt đối. Vì vậy khi Tần Vấn Thiên tìm tới hắn, hắn chỉ do dự chốc lát đã đáp ứng Tần Vấn Thiên ngay lập tức, quay về dưới trướng thống lĩnh của Thương Vương lệnh, mong đợi một ngày kia đứng trên đỉnh Đại Hạ.

Gia chủ Tông gia Tông Nghĩa còn quyết đoán hơn lão nhân thư viện Bạch Lộc nhiều.

Bây giờ thành Bái Kiếm đã không cách nào tiếp tục ở lại. Thiên Kiếm tông liên hợp với Vương gia thành Binh Châu có thể xuất thủ với Tông gia hắn. Vì vậy cần khai thác kiếm mạch trong thời gian ngắn nhất, hơn nữa không cần để lại đường lui.

Kiếm mạch sinh ra cổ kiếm thiên nhiên, tất cả đều vì yêu kiếm mà sản sinh. Những cổ kiếm kia một khi thành hình sẽ có từng luồng kiếm ý thẩm thấu ra. Ngày trước lúc khai thác, vì nghĩ đến lợi ích lâu dài nên ba thế lực đều sẽ không phá hư kiếm mạch, chỉ khai thác những thanh kiếm đã thành hình tản mát ra kiếm ý tự nhiên.

Nhưng lần này thì khác, đã bị Vương gia và Thiên Kiếm tông bức bách, vậy họ còn cần cố kỵ cái gì nữa?

Người Tông gia nhao nhao gật đầu, trong nháy mắt lẻn vào các nơi trong kiếm mạch, tế ra cổ kiếm của mình, bắt đầu phá kiếm mạch tìm cổ kiểm.

Tông Nghĩa và Tần Vấn Thiên vẫn lưu lại tại chỗ như cũ, chỉ thấy Tần Vấn Thiên mở miệng nói:

- Tông thúc, chỉ sợ Thiên Kiếm tông cũng đoán được tâm tư của thúc. Nếu Vương gia muốn động vào Tông gia, bọn họ tất sẽ chú ý hành động của chúng ta.

- Ta biết.

Tông Nghĩa khẽ gật đầu:

- Bởi vậy ta mới chuyển người Tông gia đi trong vòng một ngày, nhanh chóng phá kiếm mạch tìm cổ kiếm. Ta chỉ cần thời gian một đêm. Nếu bọn họ thật sự trực tiếp giết tới vậy cũng chỉ có thể đối mặt.

- Xem ra Tông thúc đã cân nhắc kỹ càng rồi.

Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu nói:

- Ta đi qua bên yêu kiếm nhìn một chút.

- Vấn Thiên, kiếm này quá yêu dị, đừng dùng thân thể tiếp xúc thân kiếm, càng đừng để máu trong người rơi trên yêu kiếm.

Tông Nghĩa nhắc nhở một tiếng. Hắn và Tần Vấn Thiên cùng nhau đi về phía trước, từ từ tới gần yêu kiếm khổng lồ cao ngàn mét kia.

Một luồng kiếm ý khủng bố tràn ngập khắp đất trời. Tần Vấn Thiên cảm giác bên trong có tiếng kiếng ngâm truyền ra như yêu quái than khóc, như có từng thanh cổ kiếm bắn giết mà đến. Hắn lập tức đóng chặt sáu giác quan để không cảm giác được kiếm ngâm, bằng không nếu đến gần chút nữa hắn sẽ không chịu nỗi tiếng kiếm ngâm hư vô kia.

Rốt cuộc bóng dáng Tông Nghĩa cùng Tần Vấn Thiên đã đứng trên yêu kiếm. Nhìn thanh kiếm khổng lồ kia, Tần Vấn Thiên mở miệng nói:

- Tông thúc, kiếm này tồn tại ở đây nhiều năm, thành Binh Châu cũng biết sự tồn tại của nó mà chưa một người nào có thể rút ra sao?

- Đừng đụng vào thân kiếm, ngươi đi thử xem đi.

Tông Nghĩa mở miệng nói. Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu. Ngay sau đó thân thể rơi vào phía trên thanh kiếm, hai tay vòng qua ôm lấy nó, bỗng nhiên dùng lực, nhưng yêu kiếm đứng sừng sững kia không nhúc nhích tí nào.

- Thanh kiếm này nặng vượt qua tưởng tượng của ngươi. Cao thủ mỗi bên trong ba thế lực lớn gồm Tông gia ta, Lý gia, Thiên Kiếm tông đều từng thử qua, kiếm này không ai có thể rút lên.

Tông Nghĩa cười nói:

- Hơn nữa kiếm này yêu dị ở chỗ: nếu ngươi đụng vào thân kiếm, nó sẽ uống máu, một phát hút hết máu tươi của mọi người, vì vậy đừng đụng vào thân kiếm, đừng đổ máu trên thân kiếm.

Tần Vấn Thiên thử chốc lát liền bỏ qua, cách xa yêu kiếm. Tông Nghĩa đã nói thế thì chắc hẳn không có khả năng có thể lay động được yêu kiếm này.

Ngay lúc này, Tông Nghĩa hơi nhíu mày, lập tức thở dài nói:

- Không ngờ bọn họ muốn hạ thủ nhanh như vậy, thật có chút không cam tâm mà.

Thần sắc Tần Vấn Thiên hơi đông lại, ngay sau đó liền thấy Tông Nghĩa mở miệng nói:

- Đệ tử Tông gia, tập hợp.

Lời hắn vừa dứt, nơi kiếm mạch mênh mông, đệ tử Tông gia đồng thời vứt bỏ việc khai thác kiếm mạch, thân hình nhao nhao lóe lên đi tới chỗ Tông Nghĩa bên này.

Lại thấy Tông Nghĩa cất bước ra, bóng người chậm rãi bay lên không. Chỉ chốc lát sau, từng luồng tiếng kiếm rít truyền đến. Không qua bao lâu, hai đầu vách núi đều có bóng người xuất hiện.

Nhìn thấy những người này xuất hiện, thần sắc người Tông gia lập tức trở nên vô cùng khó coi.

- Quyền khai thác kiếm mạch đã thuộc về Tông gia ta, không biết Thiên Kiếm tông và Lý gia đồng thời đến đây là có ý gì?

Tông Nghĩa lạnh lùng mở miệng.

Thì ra hai nhóm người kia chính là người Thiên Kiếm tông và các cường giả Lý gia. Bọn họ cùng nhau đến nhưng lại không nhìn thấy người của Vương gia thành Binh Châu đâu.

Lý Trấn Thiên quét mắt nhìn kiếm mạch phía dưới, lạnh lùng mở miệng:

- Tông gia không phải muốn khai thác kiếm mạch mà là muốn đoạt tuyệt kiếm mạch.

Thần sắc Tông Nghĩa phát lạnh nói:

- Lý gia cũng muốn tham dự vào việc này?

Nếu Thiên Kiếm tông và Lý gia liên thủ, vậy chỉ có một nguyên nhân. Vương gia thành Binh Châu dàn xếp ổn thỏa, chắc chắn đã hứa hẹn gì đó với Lý gia, nếu không Lý gia đâu dám đối phó Tông gia. Họ cũng phải cân nhắc trước xem bản thân có trở thành đối tượng tiếp theo bị chĩa mũi nhọn vào hay không.

Tần Vấn Thiên cũng đang cảm thán, Vương gia thành Binh Châu làm việc cực kỳ quyết đoán, vậy mà một ngày cũng không cho, trực tiếp liên hệ Thiên Kiếm tông và Lý gia theo dõi hành động của Tông gia.

Về phần người Vương gia chưa tới, chắc là vì kiêng kỵ lực lượng của bia thần Giám Thiên nên dùng người Thiên Kiếm tông và Lý gia tới trước thăm dò. Thật là giỏi tính toán. Nếu như hắn còn có thể phát huy uy năng của bia thần Giám Thiên giống ngày đó, Vương gia sẽ luôn chờ cơ hội.

Đáng tiếc cổ niệm của bia thần Giám Thiên vốn không mạnh, khi đó đánh một trận xong thì cổ niệm càng thêm yếu ớt, bây giờ e là đã không thể dung được nữa.

- Ha ha, người Tông gia có thể rời đi, có điều Kiếm Tử Tông gia cần lưu lại.

Kiếm Vô Ưu thản nhiên mở miệng khiến mắt Tần Vấn Thiên lóe lên.

Thiên Kiếm tông và Lý gia trực tiếp chỉ đích danh muốn hắn, không thể nghi ngờ là lệnh của Vương gia.

Tông Nghĩa hờ hững quét về phía đối phương, lạnh băng mở miệng:

- Tông gia còn, Kiếm Tử còn.

- Tông Nghĩa, Tông gia truyền thừa nhiều năm như vậy, hà tất vì một người mà rơi vào chỗ vạn kiếp bất phục. Ta biết Tông gia ngươi đã dốc hết tinh nhuệ, bởi vậy Thiên Kiếm tông và Lý gia cũng giống thế. Ngoài ra trong gia tộc các ngươi lúc này e rằng cũng có người bên thế lực phe ta phủ xuống. Ngươi nên suy nghĩ cho kỹ càng.

Khí tức của Kiếm Vô Ưu vô cùng lạnh lẽo, mở miệng uy hiếp. Không phải vạn bất đắc dĩ hắn cũng không muốn khai chiến.

Nếu chiến đấu, Tông gia sẽ bị diệt, nhưng Thiên Kiếm tông hắn cùng với Lý gia đều sẽ tổn thất nặng nề. Đây không phải kết cục hắn muốn. Suy cho cùng dù bọn họ và Tông gia vốn có ân oán nhưng còn chưa đến mối hận diệt tộc.

Chỉ là Vương gia này quá độc ác, hạ mệnh lệnh bản thân lại không ra mặt, chỉ đáp ứng sẽ xuất thủ vào thời khắc mấu chốt.

- Tông Nghĩa, ngươi không vì mình thì cũng vì người Tông gia mà suy nghĩ. Vì một người dẫn tới diệt tộc có đáng hay không?

Lý Trấn Thiên cũng mở miệng nói.

Tông Nghĩa cười lạnh:

- Các ngươi thật sự chỉ vì một mệnh lệnh của Vương gia liền bằng lòng bỏ ra cái giá đau đớn thê thảm, muốn giao thủ với Tông gia ta? Cho dù Tông gia ta bị diệt, tổn thất của Thiên Kiếm tông và Lý gia sẽ thê thảm bao nhiêu? Về sau Vương gia khai thác kiếm mạch, các ngươi sẽ gặp chuyện gì? Sợ rằng không cần bao lâu thì ba thế lực lớn thành Bái Kiếm ta đều không còn tồn tại, các ngươi nghĩ rõ chưa?

Trong giọng Tông Nghĩa chứa đựng kiếm khí, nó đâm vào trên thân mỗi người, vô cùng lạnh lẽo. Lời này đích xác như kim đâm vào người hai nhà.

Thực tế ba thế lực lớn đều không muốn thật sự bạo phát thảm chiến.

- Người này nhất định phải lưu lại. Tông Nghĩa, nếu ngươi không bằng lòng vứt bỏ, vậy chỉ có thể đánh một trận.

Kiếm Vô Ưu của Thiên Kiếm tông nói, hắn không quyết đoán như Tông Nghĩa, không có khả năng buông bỏ cơ nghiệp của Thiên Kiếm tông ở thành Bái Kiếm để di dời tộc đi.

Tông Nghĩa quay người lại nhìn về phía mọi người, bình tĩnh mở miệng:

- Chuyện tối này là tình cảnh Tông Nghĩa ta không ngờ tới, có lẽ sẽ liên lụy đệ tử Tông gia ta, nhưng đệ tử Tông gia ta chưa từng sợ chiến. Tông Nghĩa ta lập lời thề, muốn đi thì ta sẽ là người cuối cùng rời đi, hiện tại, lui lại bảo vệ Kiếm Tử.

Lời hắn vừa dứt, thân thể hơn ngàn cường giả trực tiếp bay lên, một luồng kiếm rít kinh khủng tràn ngập khiến người ta hít thở không thông.

- Giết!

Người Thiên Kiếm tông và Lý gia thấy vậy dứt khoát hạ lệnh, không có chút chần chờ nào.

Việc đã đến nước này, vậy chỉ có chiến.

Trong nháy mắt kiếm quang cường đại thắp sáng đêm tối, vô luận là Thiên Kiếm tông hay là Lý gia đều tụ tập hơn ngàn tinh nhuệ, lúc kiếm quang đồng thời chém ra, uy lực không biết đáng sợ bao nhiêu.

Lúc người Tông gia bay lên đều hội tụ gọn gàng ngăn nắp. Nếu tỉ mỉ đếm sẽ phát hiện trong những người này thì mỗi nhóm tám mươi mốt người tạo thành một trận doanh, lại như hóa thành một thanh cổ kiếm.

- Kiếm trận!

Thấy vậy mọi người lập tức hiểu được đây là kiếm trận.

Tất cả những người trong kiếm trận đều xoay tròn, Tinh Hồn cùng với Võ Mệnh Thiên Cương đồng thời bạo phát nở rộ ra. Đột nhiên, hơn mười chùm tia sáng chém ra, chúng từ trên trời giáng xuống như muốn đoạt đi ánh sáng thiên địa, quét ngang mà qua.

Trong nháy mắt, lần lượt từng bóng người trực tiếp bị chém chết, trên không xuất hiện vết kiếm đáng sợ, vết kiếm nhuốm máu.

“Quy Nhất Kiếm Trận của Tông gia, dùng cường giả nguyên lão làm trục, tập hợp lực lượng tám mươi mốt người vào một kiếm, lúc sát phạt ra, uy lực kinh người.” Người Thiên Kiếm tông và Lý gia thấy một màn như vậy lập tức nghĩ đến kiếm trận trấn tộc của Tông gia. Trước đây chỉ là nghe đồn, hôm nay là lần đầu tiên họ thấy Tông gia sử dụng.

- Cửu Kiếm Liên Thiên.

Kiếm Vô Ưu hét lớn một tiếng. Chỉ thấy tay trái hắn dựng thẳng trên hư không, tay phải vắt lên cổ tay trái. Bỗng nhiên, một luồng kiếm uy mênh mông từ trên người hắn lan tràn ra, Thiên Cương chi kiếm phá không. Phía sau hắn xuất hiện tám bóng người, chính là chín đại thiên kiếm của Thiên Kiếm tông.

- Tụ.

Ngón tay Kiếm Vô Ưu chỉ về phía bầu trời, tức khắc kiếm ngâm tới trời. Tám người khác làm ra động tác giống vậy, Cửu Kiếm Liên Thiên, một luồng kiếm uy vô hình đánh xuống. Chín thanh cổ kiếm mênh mông kia đột nhiên đánh về phía kiếm trận Tông gia.

Ngược lại là Lý gia chỉ từng người chém giết, mặc dù sức chiến đấu đơn độc không kém người Tông gia nhưng dưới kiếm trận, trong nháy mắt đã bị Quy Nhất Kiếm Trận giết đến tổn thất nặng nề.

Sở dĩ ba thế lực lớn vẫn chưa từng chân chính vạch mặt khai chiến chính là vì kiêng kỵ lẫn nhau, không dám nói ai có ưu thế tuyệt đối, cũng không biết con bài chưa lật của mỗi bên.

Quy Nhất Kiếm Trận có thể tập hợp tám mươi mốt người ngưng tụ thành kiếm uy vẫn là bí mật lớn nhất của Tông gia. Thời điểm tu hành chỉ tu luyện ở mật địa Tông gia. Bên ngoài cũng chỉ nghe đồn Tông gia có kiếm trận này làm kiếm trận trấn tộc lại không biết uy lực.

Tần Vấn Thiên nhanh chóng phát hiện hơn mười kiếm trận xoay quanh hắn vận chuyển vô cùng có uy lực.

Dù sức chiến đấu của một mình hắn vô địch cùng cảnh giới, nhưng kiếm tu chém giết sinh tử vốn là việc cực kỳ nguy hiểm, huống chi là loạn chiến, vạn kiếm cùng phát, một ý nghĩ liền quyết định sống chết.

- Không tốt.

Lúc này Tần Vấn Thiên chỉ thấy Kiếm Vô Ưu của Thiên Kiếm tông dùng tư thái Cửu Kiếm Thiên Liên mở đường, một đường giết vào trong muốn phá hủy kiếm trận. Lý gia cũng ý thức được muốn tiêu diệt Tông gia thì trước tiên không được để uy lực kiếm trận này không ngừng bạo phát, cần quấy rầy kiếm trận. Các cường giả Lý gia cùng nhau xung phong giết tới, bất kể sống chết.

Chiến đấu đã bắt đầu, chính là sinh tử tồn vong!