Trong một khắc, Diablo như không dám tin vào tai mình.
Anh chẳng hiểu kẻ đối diện vừa nói gì nữa.
Không, anh hiểu. Nhưng trong phút chốc, cơn thịnh nộ đã hoàn toàn át mất lý trí.
Chỉ cần lơ đểnh thêm chút là Diablo đã chẳng còn giữ được cái đầu lạnh.
Nhưng anh đã kịp kiềm chế. Anh muốn xác nhận rằng mình không nghe lầm...
Song những lời tiếp theo đã thổi bay chút lý trí còn lại trong anh.
――Con slime ngạo mạn tự xưng là Đại Chúa Quỷ――
Lúc này đây, Diablo đã bắt đầu tính nên xử Godama thế nào.
(Kufufufu, cũng lâu lắm rồi ta mới kích động đến nhường này. Chọc giận cả ta... Kể ra thì cũng không tồi đâu...)
Lý do Diablo không động thủ ngay và luôn là vì lời cam kết với Souei trước đó.
Diablo tĩnh tâm trở lại và đứng dậy.
Bỗng nhiên, mặt đất dưới chân vụt biến mất.
Việc kiềm nén lửa giận trong lòng khiến cho Diablo phân tâm trong một khắc.
Godama nhếch mép.
Sàn nhà trước ghế của Godama sập xuống.
Bàn, ghế và Diablo cơ hồ chìm xuống lòng đất.
Đây chẳng phải thứ bẫy dịch chuyển phức tạp gì. Chỉ đơn thuần là một cái hố dưới mặt đất―― một hố bẫy.
「Ahhhahahaha–ahahahha! Cũng như căn phòng, hố bẫy này là "Vùng không ma pháp". Nó đã bị phong ấn bởi ma pháp phòng ngự tuyệt đối, nên đừng mơ tới chuyện dùng ma thuật ở đó. Dù có là Ác quỷ hùng mạnh, một khi đã bị nhốt dưới đó ngươi cũng hơn gì một tên người phàm yếu nhớt. Đây chính là sức mạnh trí tuệ của nhân loại!」
Godama bật cười hoan hỉ.
Đó chính là tuyên ngôn chiến thắng của gã.
Trái lại, Diablo chỉ nhẹ nhàng đáp xuống hố với vẻ bình thản.
Anh chợt nghe điệu cười ghê tởm vọng xuống từ trên đầu, nhưng nó lại khiến Diablo bình tâm trở lại.
Cảm xúc đã ổn định, Diablo thậm chí còn mỉm cười.
「Kufufufu. Ta tự chui đầu vào bẫy của ngươi, như một phần thưởng vì đã thực sự chọc tức ta. Giờ thì――」
Diablo hoàn toàn có thể phản ứng kịp lúc sàn nhà sập xuống, nhưng anh e mình sẽ lỡ tay gϊếŧ Godama nên đành chọn nhảy xuống hố.
Không gian trải rộng trước mặt Diablo tương đương với kích thước một căn phòng thể dục.
Trần nhà cao chừng mười mét.
Diablo có thể dễ dàng phi thân lên, song anh chợt thấy vài thứ phiền nhiễu và quét mắt nhìn quanh.
Một toán golem có ngoại hình kỳ lạ.
Tuy bề ngoài khá thô sơ song cũng rất đỗi thực tiễn.
Lớp giáp dày bằng thép ma thuật phủ kín toàn thân, cơ thể cồng kềnh cao hơn ba mét.
Và có mười ba con.
Nhìn chúng hết sức oai vệ.
「Ồ, thật tuyệt. Rimuru-sama sẽ rất vui khi thấy thứ này lắm đây.」
Diablo thì thầm. Chợt, một giọng quái dị truyền tới tai anh.
「Kukkukku, nghe được không, Diablo? Bây giờ chắc mắt ngươi đã quen dần với bóng tối rồi nhỉ, và ắt cũng phải trông thấy lũ golem đó rồi. Phải, bọn chúng sẽ đích thân tiễn vong ngươi. "Vùng không ma pháp" này tuyệt nhiên không tồn tại chút ma tố nào, nhưng bên trong chúng có lò trữ ma lực. Biến chúng thành những đao phủ tối thượng. Chỉ cần buông xuôi tất cả, ngươi sẽ nhận được một cái chết thanh thản, không đau đớn hay thống khổ. Ta sẽ cho ngươi thời gian để cầu nguyện. Biết ơn lòng từ bi của ta đi.」
Dĩ nhiên đó là giọng Godama.
Gã chắc mẩm mình đang chiếm thế thượng phong và tuyệt đối an toàn. Giọng hết sức xấc xược ngạo mạn.
「Hô? Ngươi định gϊếŧ ta? Quả là một câu chuyện khôi hài.」
「Cái gì? Đừng có đùa. Ta đang rất nghiêm túc. Ta tính báo lại với con slime đó rằng ngươi đột nhiên mất tích sau khi rời khỏi đây. Những người khác sẽ chứng thực chuyện đó nên đừng lo. Mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió.」
「Ra vậy. Thế, ngươi tính gϊếŧ ta bằng cách nào đây?」
Nghe Diablo vặn lại, Godama khịt mũi bực dọc.
Rồi với tư thế như một giáo viên giảng bài cho học sinh, gã cất lên những lời độc địa.
「Ta chỉ cần ra lệnh cho lũ golem đằng kia, là chúng sẽ nhảy bổ tới phanh thây ngươi ngay tức khắc. Tên thỏa hiệp viên rác rưởi lần trước cũng đã kêu gào thảm thiết khi nhận ra cái thứ ma thuật đáng tự hào của hắn vô tác dụng, và cuối cùng là bỏ xác dưới đó. Rồi ngươi cũng sớm đoàn tụ với hắn thôi.」
「Hửm. Thỏa hiệp viên? Thú vị thật.」
Thứ đó đã lọt vào tầm 『Ma Nhãn』 của Diablo, những vệt máu loang lổ trên mặt sàn.
Rõ ràng không chỉ có một hai người từng bị hành quyết dưới đây.
Tại thánh địa của nghề giáo mà lại xảy chuyện này, quả là một tội ác tày trời.
「Cuối cùng cũng nói chuyện nhạt nhẽo này mới có chút thú vị, nhưng đã đến lúc nói lời từ biệt rồi. Còn muốn trăng trối gì không?」
「Kufufufufu. Trăng trối? Ta có cả tá thứ muốn hỏi đây. Cơ mà nghịch với ngươi một chút để làm nguội cái đầu cũng chẳng sao.」
「Tên hỗn xược... Gϊếŧ hắn! Kẻ Hủy Diệt!」
Dứt lời, những tia sáng lục bùng lên nơi khóe mắt đám golem.
――Và rồi, thanh âm của trận chiến khốc liệt vang vọng khu đất ngầm.
◆◆◆
Sau khi hạ lệnh cho lũ golem, Godama thả mình xuống chiếc trường kỷ.
Gã ra sức kiềm nén lại tiếng thét trong lòng.
Làm được rồi!
Ta đã đánh bại con quỷ đó. Ma Thần Vương, Diablo!
Sập bẫy rồi. Hắn tiêu rồi!
Một Kẻ Hủy Diệt mạnh ngang ngửa Tổng Lãnh Quỷ. Và có tận mười ba con như vậy. Ma thuật là vũ khí mạnh nhất của Ác quỷ, nếu khả năng đó mà bị phong ấn... thì thua là cái chắc.
Số hắn đã tận.
Godama đắm mình trong phấn khích.
Thứ được mệnh danh là con quỷ của tai họa, Tổng Lãnh Quỷ.
Xuyên suốt chiều dài lịch sử, đế quốc đã nhiều lần đối mặt với mối hiểm họa mang tên Tổng Lãnh Quỷ.
Vì lý do đó, trong lòng người dân đế quốc, Tổng Lãnh Quỷ chính là hiện thân của nỗi kinh hoàng.
Tuy nhiên, sau hàng năm tháng miệt mài nghiên cứu, nhân loại đã dần làm sáng tỏ bí ẩn về những con quỷ khủng khϊếp này.
Và thứ hữu hiệu nhất chính là, "Vùng không ma pháp."
Ma tố dùng trong việc triệu hồi thay bằng đá ma thuật, căn phòng thì bị khóa kín và phong ấn.
Có trường hợp người triệu hồi bị sát hại, tuy vậy, các thí nghiệm triệu hồi những Ác quỷ cường đại vẫn được tiếp tục trong bóng tối.
Thế rồi, họ đã thành công bắt giữ một vài con Tổng Lãnh Quỷ.
Và khi tiến hành đo sức mạnh thì họ phát hiện ra một điều, mức năng lượng của chúng không đồng đều.
Cái tôi càng yếu năng lượng càng thấp, bản ngã càng qua trui rèn thì càng mạnh.
Những con quỷ huyền thoại ắt đã sống từ tận thời cổ đại. Đó là kết luận mà nhóm nghiên cứu rút ra.
Và nếu giả thiết đó đúng thì không việc gì phải e sợ đám Tổng Lãnh Quỷ cả.
Chỉ việc triệu hồi một phần nhỏ của chúng, và kiểm tra xem chúng có bản ngã không. Nếu cảm thấy nguy hiểm thì cứ thẳng tay tống tiễn.
Trải qua nhiều lần thí nghiệm, họ dần thạo việc khống chế Ác quỷ.
Khi đã nắm đủ dữ liệu, họ cũng chẳng nhất thiết phải bắt giữ Ác quỷ nữa.
Godama cho rằng không cần tiếp tục thí nghiệm và trảm sát toàn bộ lũ quỷ.
Và Kẻ Hủy Diệt là công cụ đắc lực nhất trong vụ này.
Những con golem tối thượng săn diệt Ác quỷ.
Godama rất tự hào về sức mạnh của chúng.
Và có tận mười con như vậy, Diablo không có cửa sống―― Godama đinh ninh là thế.
Godama nghĩ:
Người ta đồn rằng hắn là thủ lĩnh của Thập Nhị Thủ Hộ Vương dưới trướng Đại Chúa Quỷ. Nhưng hóa ra chỉ là hư danh. Rốt cuộc, hắn cũng chỉ là một con quỷ, toàn đồn thổi vớ vẩn.
Tuy nhiên, nó lại có ý nghĩa rất lớn.
Diablo được mệnh danh là cánh tay phải của con slime đó. Khử được hắn đồng nghĩa với tiêu diệt phần lớn chiến lực của Đại Chúa Quỷ.
Vậy thì...
Với chiến công này, cái ngày ta trở thành thủ lĩnh của Liên minh Giải phóng Nhân loại sẽ không còn xa nữa. Đích xác là thế!
Ta sẽ mở đường cho mọi người đến một thế giới mới!
Cơ mà, dụ hắn vào tròng cũng đơn giản thật.
Ánh mắt hắn toát lên vẻ tự cao tự đại của kẻ mạnh.
Cũng vì lẽ đó mà ta mới xỏ mũi được hắn, dễ như trở bàn tay.
Gã đã dùng thủ đoạn tương tự với các thỏa hiệp viên trước, những kẻ dự định ủng hộ Đại Chúa Quỷ.
Kế hoạch suôn sẻ đến không ngờ, ngay cả Godama cũng kinh ngạc.
Lần này cũng vậy.
Con quỷ mà bao kẻ nghe danh đã kinh sợ, Diablo.
Nhưng thực chất hắn còn thua cả Tổng Lãnh Quỷ.
Godama cười nhạo cái suy nghĩ đó.
Đấy cũng là chuyện thường tình, lời đồn càng thổi phồng bao nhiêu thì sự thực càng thất vọng bấy nhiêu.
Hắn thông minh, sở hữu một thân xác cùng mức năng lượng vào khoảng 7.000, đủ để xem là một mối đe dọa.
Nhưng giờ thì kết thúc rồi.
Godama mơ màng về tương lai rộng mở. Say sưa đắm mình trong vinh quang danh vọng.
「Thật ngớ ngẩn làm sao. Nghe bảo các kỵ sĩ Cận Vệ Hoàng Gia hộ giá hoàng đế còn chẳng sánh bằng Thập Nhị Thủ Hộ Vương của Đại Chúa Quỷ... nhưng hóa ra chỉ là hạng hữu danh vô thực. Đến cả ta còn chẳng được chọn vào đội cận vệ...」
「Thế à? Nhưng Thập Nhị Thủ Hộ Vương cũng không yếu vậy đâu.」
「Ha ha ha. Nói nhăng nói cuội gì vậy. Ta vừa mới kết liễu thủ lĩnh của bọn chúng, Diablo đây này. Chính tay ta.」
「Ồ, thật tuyệt vời. Vậy ngươi đang nói chuyện với ai thế?」
「Cái quái?」
Godama mải mê lâng lâng trên mây, đến độ mất một lúc mới nhận ra có điều bất thường.
Gã dám chắc rằng không một ai có thể vào phòng này. Nên đáng nhẽ ra trong đây cũng chẳng còn ai khác ngoài gã.
「Ngươi là ai――!?」
Nghe thấy giọng nói từ đằng sau, Godama giật bắn xoay người lại.
Đứng đó, là một con quỷ kiềm diễm với đôi đồng tử đỏ rực tựa ánh lửa.
Kẻ sẽ đẩy Godama đến tận cùng của tuyệt vọng.
――Diablo.
◆◆◆
「Gah, haaahhh!!」
Tiếng thét của Godama vang vọng khắp gian phòng.
Nhãn cầu gã mở to như thể không tin vào mắt mình.
Diablo đáng nhẽ đã bị Kẻ Hủy Diệt xé xác, nhưng ngay lúc này đây, anh vẫn hoàn toàn vô sự, thậm chí còn không có lấy một vết nhơ.
Godama sốc đến độ không nói nên lời, đôi mắt gã như đang muốn hỏi 「Là ngươi thật ư?」
Diablo mỉm cười rồi gật đầu.
「Tệ quá nhỉ? Vì ta vẫn lành lặn.」
Khi những lời đó lọt vào tai Godama, gã mới dám mở miệng.
Còn chưa hết bàng hoàng, gã hét thẳng vào mặt Diablo.
「Quá sức hoang đường! Tên khốn, sao ngươi có thể thoát được những Kẻ Hủy Diệt của ta――」
Bấy giờ, thần trí của gã mới thực sự trở lại.
Godama cuối cùng cũng hiểu được kẻ đang đứng trước mặt mình là ai.
「Gaaahhh!! Ng-ngươi thực sự là Diablo――!?」
Sâu trong thâm tâm, gã đang tự nhủ rằng đây chỉ là ảo tưởng, nhưng vô ích.
Gương mặt Godama chất đầy nỗi kinh hoàng.
「Kufufufufu. Lũ golem đáng yêu đấy. Ta khá tiếc khi phải đập nát chúng.」
「Làm sao!? Sao ngươi có thể phá hỏng chúng?」
「Làm sao ư?」
Diablo nghiêng đầu ra chiều thắc mắc.
「Đừng giỡn nữa! Ngươi không dùng được ma thuật, không có bất kỳ sức mạnh nào... sao có thể――!?」
Diablo gật gù.
Giờ anh đã hiểu tại sao Godama lại khϊếp hãi đến nhường ấy. Và vì vậy, anh rộng lòng giải đáp cho.
「Hiển nhiên quá rồi. Nếu không xài được ma thuật thì chỉ việc vận sức mà đánh thôi. Có gì khó hiểu lắm đâu?」
Diablo thản nhiên nói.
Song, Godama thì không nghĩ vậy.
「Vô lý! Đó là Kẻ Hủy Diệt đấy! Chỉ một con thôi cũng thừa sức hạ gục Tổng Lãnh Quỷ, và có tận mười ba con như thế!! Không đời nào... ngươi có thể đánh bại chúng mà không dùng ma thuật được!!」
Gã la toáng lên.
Lý trí mách bảo gã rằng đó là chuyện bất khả thi. Gã một mực không tin vào lời Diablo.
Về phần Diablo, anh chỉ khẽ nở một nụ cười với Godama.
Anh muốn thể hiện sự tôn trọng với kẻ đã khiến mình kích động. Một dịp hiếm hoi, Diablo dành chút thời gian nói chuyện với kẻ thù.
Hoặc là, anh đã giận đến độ mất khả năng suy nghĩ tỉnh táo...
「Phải, thực ra cũng không hề đơn giản chút nào. Cũng bởi đối thủ của ta đâu phải dạng vừa. Thế rồi! Ta chợt nảy ra một ý tưởng. Có một lần, Rimuru đại nhân từng bảo rằng 『Lấy mềm thắng cứng, lấy nhu chế cương』! Vậy là ta liền nhân cơ hội này làm nguội cái đầu lại trong lúc chiến đấu.」
Diablo giải thích.
Nói là vậy như sự thực lại hoàn toàn trái ngược.
Anh chặn cánh tay của con golem đang lao tới, và xé toạc nó bằng sức của mình.
Cú đấm xé gió của con golem vô cùng uy lực, song lại bị một quyền của Diablo dễ dàng phá tan.
Tay Diablo trông như chả vận nhiều sức lắm, nhưng chạm vào golem chỗ nào thì chỗ ấy tức thì lõm xuống và bị thổi bay.
Áp đảo một chiều.
Chỉ đơn giản là nghiền nát kẻ địch bằng sức mạnh thuần túy.
Không hề có chút ma thuật nào, song không phải là anh không thể sử dụng.
Nếu muốn thì vẫn xài được, chỉ là không cần thiết phải dùng đến thôi.
Không những vậy, Diablo còn rất cẩn trọng tiêu diệt lũ golem.
Anh nghĩ nếu mang một con về làm quà tặng thì Rimuru sẽ vui lắm.
Và bởi vậy, anh chiến đấu theo kiểu tháo rời từng bộ phận của chúng, để có thể nhặt về và tái tạo lại nguyên vẹn.
Đối với Diablo, những Kẻ Hủy Diệt mà Godama rất tự hào cũng chẳng hơn gì một món đồ chơi.
◆◆◆
「Không... không thể nào...」
Kẻ đang hiện diện trước mặt Godama, Diablo đã đập tan toàn bộ thường thức trong đầu gã.
Gã cuống quít cúi đầu nhìn xuống hố bẫy. Ở dưới đó, đúng như Diablo nói, là những Kẻ Hủy Diệt nằm chỏng chơ trên mặt đất.
Cuối cùng, Godama mới dần lấy lại bình tĩnh.
Nhưng đi kèm theo đó là nỗi sợ hãi thấu tận tâm can.
Chẳng biết tự bao giờ, Diablo đã ngồi xuống ghế thư giãn, tư thế hết sức thanh lịch.
Godama chợt nhận ra Diablo đang nhìn vào mình, sắc mặt gã lập tức tái nhợt.
Đến thời điểm này, Godama đã thực sự hiểu ra đối phương là tồn tại đáng sợ đến nhường nào.
Một trong Thập Nhị Thủ Hộ Vương của Đại Chúa Quỷ Rimuru.
Những kẻ nắm giữ sức mạnh khủng khϊếp. Và trong đó, Ma Thần Vương Diablo chính là kẻ đứng đầu và mạnh nhất.
Một con quái vật đáng nhẽ không nên chọc vào―― Godama đã được nếm trải cảm giác đó.
(Tệ quá, tệ quá, tệ quá, tệ quá, tệ quá, thực sự tồi tệ!)
Godama lại rơi vào hỗn loạn.
Nỗi khϊếp hãi và bối rối quấn chặt tâm trí gã.
(Hèn gì đám thỏa hiệp viên rác rưởi với người ôn hòa đó đều cảnh báo tránh dùng đến vũ lực bằng bất cứ giá nào...)
Liên minh Giải phóng Nhân loại là tổ chức của những người quan tâm tới tương lai của nhân loại.
Không phải thành viên nào cũng có cùng tư tưởng hay nguyên tắc, song tất cả đều cho rằng chuyện nhân loại bị ma vật cai trị là sai lầm.
Trong số đó, những người ôn hòa chiếm đa số và có tiếng nói nhất.
Chủ trương của họ là 『Nghiêm cấm mọi động thái thù địch trực tiếp với các Chúa Quỷ, họ sẽ điều phối nhân lực sang các lĩnh vực khác nhằm gia tăng tầm ảnh hưởng của mình.』
Phàm là người, tư tưởng bất đồng là lẽ đương nhiên, nhưng Godama vẫn không thể chấp nhận được.
Gã cho rằng ý chí của nhân loại phải được thống nhất, và chúng nên dấy binh tiêu diệt Chúa Quỷ.
Những thỏa hiệp viên muốn chung sống hòa bình với Chúa Quỷ thì lại càng chẳng đáng nói. Trong mắt Godama, cả hai phe đều chỉ là một lũ nhát cáy.
Mỗi khi nghe đám thỏa hiệp viên hay người ôn hòa khi thao thao bất tuyệt về độ nguy hiểm của các Chúa Quỷ, Godama vẫn hay cười thầm trong lòng...
(Hóa ra mình mới chính là kẻ ngu muội...)
Nay Godama mới vỡ lẽ, nhưng đã quá muộn màng.
Quá muộn.
Những liệu số mà Godama vô cùng tự tin chẳng là cái thá gì với con quỷ trước mặt gã.
Bởi vì sức mạnh của hắn khủng khϊếp đến độ không một con số nào có thể đong đếm nổi.
Gã vĩnh viễn không có cửa đối đầu với một kẻ đáng sợ đến nhường ấy. Bây giờ có hối hận cũng đã muộn.
「X-xin tha mạng...」
Gã quỳ khuỵu trước Diablo khẩn thiết vai nài.
Nụ cười của Diablo chẳng mảy may xê dịch, mắt nhìn Godama không rời.
「Tôi trót dại. Làm ơn... xin hãy rủ lòng thương――」
Gã bù lu bù loa trong khi lục lạy cầu xin Diablo.
Và rồi――
「Kufufufufu. Yên tâm đi. Ta không gϊếŧ ngươi đâu.」
Diablo trả lời với nét mặt hiền từ.
Sâu trong thâm tâm, cảm xúc của Godama như vừa vỡ òa.
(Tuyệt! Hắn không có máu lạnh như lời đồn!)
「Ng-ngàn lần đội ơn ngài――」
Gã thận trọng để không thể hiện nỗi nhẹ nhõm ra ngoài mặt... nhưng rồi, gã chợt nhận thấy Diablo có gì đó khang khác.
「Kufufufufu. Đúng là ngươi sẽ không chết. Rimuru-sama không muốn gϊếŧ hại con người, Souei sẽ lại rầy la mất. Nhưng trên hết, ta vẫn còn nhiều thứ muốn hỏi ngươi.」
Diablo nói, thái độ hết sức ung dung.
「À phải rồi. Nghe đâu ta không thể sử dụng ma thuật trong đây nhỉ? Để thử phát xem có đúng không.」
Anh lẩm bẩm, chợt một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Godama.
Gã bỗng có linh cảm chẳng lành.
Vì căn phòng này nối liền với "Vùng không ma pháp" cho nên chừng nào còn chưa bước ra khỏi cánh cửa kia thì kích hoạt ma thuật vẫn còn bất khả thi. Hay ít ra ta vẫn nghĩ thế.
Tuy nhiên, ngay lúc này đây, một ma pháp trận vừa xuất hiện phía trước Diablo. Ánh quang nhàn nhạt mờ ảo là minh chứng cho thấy đó đích thị là một ma thuật.
「Cái- cái gì thế này?! Ma thuật bên trong "Vùng không ma pháp" ư?」
Nội trong ngày hôm nay, Godama đã trải qua hết cú sốc này đến cú sốc khác, khiến cho não gã như muốn nổ tung.
Tận mắt chứng kiến một điều tưởng chừng như bất khả thi.
Không―― gã nghĩ đối với con quỷ mang tên Diablo này, ấy là bình thường.
(Hóa ra đây chính kẻ mà mình đã gây sự...)
Dù là dưới con mắt của một kẻ đi đầu trong lĩnh vực nghiên cứu ma thuật, Diablo vẫn rất dị thường.
Trong khi Godama vẫn còn ân hận vì sự khờ khạo của bản thân, ma thuật của Diablo đã hoàn thành.
Và ma thuật đó là...
「Nó là――」
「Một ma thuật vô cùng cơ bản, "Triệu hồi Ma Trùng". Ta vừa triệu hồi lên một loại trùng sinh sống ở Quỷ giới. Đáng yêu không?」
Những con trùng trườn trên tay Diablo.
Chúng có nhiều chi giống như rết, lúc nhúc bu kín tay phải Diablo.
Godama cảm thấy nhịp tim tăng lên bất thường khi nhìn vào chúng.
Hơi thở gã nặng nề đứt quãng, tiếng tim đập thình thịch to như tiếng trống.
(Hắn, Diablo, hắn tính làm gì với chúng...)
「Ng-ngài đang định――」
「Nhân tiện, ngươi đã từng nghe nói đến Treant chưa?」
Godama hoàn toàn bỏ ngoài tai câu hỏi ấy.
Dĩ nhiên, Godama có biết Treant.
Đó là một chủng ma vật có ngoại hình hệt như cây cối và khả năng tư duy cao.
Godama thắc mắc không hiểu Diablo nhắc đến Treant là có ý gì. Diablo tiếp lời.
「Nếu biết thì tốt. Con ma trùng này được gọi là Majuju (Ma thụ trùng), và có đặc tính biến vật chủ mà nó ký sinh thành thực vật. Bất kể là động vật, ma thú, ma nhân hay thậm chí cả con người. Có tác dụng lên tất cả sinh vật sống, nên đừng lo.」
Nghe đến đây, Godama có cảm tưởng như đang bị dìm xuống đáy sâu tuyệt vọng.
Gã đã hiểu được ý định của Diablo.
「Kh-không lẽ nào! Đừng bảo là――!?」
Majuju là một ma trùng hết sức khủng khϊếp.
Một loại trùng đáng sợ của Quỷ giới, ngay cả ma thú hay ma nhân cũng chẳng khác nào thức ăn của chúng.
Không cách nào một con người như Godama có thể chống cự được.
Godama bị nhấn chìm trong nỗi kinh hoàng.
Một thứ mùi đặc biệt bốc lên giữa gian phòng khách.
Một chất lỏng chảy ra từ háng gã, cùng với một thứ chất rắn xuất hiện dưới đũng quần. Godama rống lên, nước mắt nước mũi tèm nhem khắp khuôn mặt.
「Xin hãy tha cho tôi! Không, đừng mà! Gì cũng được ngoại trừ nó!」
Gã tuyệt vọng nài nỉ, song nụ cười của Diablo vẫn chẳng hề suy suyển.
「Từ giờ đây sẽ là vật chủ mới của mi.」
Nói rồi, Diablo thả con trùng về phía Godama với ánh nhìn thích thú.