Tensei Shitara Slime Datta Ken - Chuyển Sinh Thành Slime

Chương 265




Diablo và Souei được dẫn đến phòng hiệu trưởng.

Diablo chìm vào suy tư, đến mức còn chẳng thèm liếc người đã dẫn đường cho họ lấy một cái.

Anh hiểu rõ lý lẽ của Souei. Và cũng biết rằng nó đúng.

Theo Souei, nếu học viện đang suy đồi thì ắt hẳn phải có người ngoài nhúng tay vào.

Nếu đúng là vậy, Souei đã lựa chọn sáng suốt khi ngăn Diablo lại.

Không như chủ nhân mình, người luôn muốn cứu lấy tất cả, Diablo lấy việc xử tội người khác làm thiên đạo. Song nếu bản thân học viện cũng đang tự thanh trừng nội bộ thì, công việc anh là lặng lẽ quan sát.

Dù là kinh tế hay chính trị, giáo dục hay khoa học, thì cũng đều thuộc phạm trù quốc phòng quân sự.

Họ phải tăng cường đưa người hoạt động ở các lĩnh vực này.

Và môi trường hoàn hảo nhất là mọi người giúp đỡ lẫn nhau, hợp tác cùng phát triển, không tham nhũng, không nội chiến.
Đó là lý tưởng mà Rimuru đã đề ra.

Về việc hiện thức hóa lý tưởng này thì, chính Rimuru cũng từng nói, chuyện đó là bất khả thi.

Nhưng cậu cũng bảo rằng, quá trình theo đuổi lý tưởng này, những nỗ lực nhằm xóa bỏ mầm mống tham nhũng, mới là mục đích thật sự của mình.

Veldanava đã cố gắng thao túng loài người bằng cách đưa ra một Chúa Quỷ làm kẻ thù của toàn nhân loại.

Hoàng Đế Rudra thì khiến cho loài người đình chiến và đồng lòng đoàn kết bằng cách cho các thiên thần theo dõi và giám sát chặt chẽ văn minh nhân loại.

Còn với Đại Chúa Quỷ Rimuru, người mà Diablo hằng tôn kính, thì cậu muốn xóa bỏ tham nhũng bằng cách thay đổi từ cái tâm của con người và khả năng tự thanh lọc.

Thế nên, hành động khiến cho những học viện rơi vào con đường sa đọa là hoàn toàn đi ngược lại với lý tưởng của Rimuru. Bọn chúng là kẻ thù.
Đây là một thách thức đối với Diablo.

(Hừm. Mình cứ nghĩ là do thanh trừng nội bộ chưa hiệu quả, nhưng có lẽ là không hẳn là thế. Vậy ra, mình đã nôn nóng quá rồi. Song, thật khó tưởng tượng được kẻ nào lại cả gan ngáng đường Rimuru-sama...)

Diablo thay đổi quan điểm.

Nếu có kẻ ngu ngốc nào dám làm xáo trộn trật tự tại các học viện mà Rimuru lập ra, mà lại thành công, thì anh quả là một kẻ là một thuộc hạ vô dụng.

―― Ta sẽ nghiền nát mọi kẻ thù.

Xác định tư tưởng đó, Diablo thận trọng lắng nghe lời của hiệu trưởng.

Khi Diablo và Souei ngồi xuống ghế, vị hiệu trưởng bắt đầu giải thích tình hình.

Anh ta là một trong những goblin đầu tiên được Rimuru ban tên và tiến hóa, thế nên, tuyệt đối không có chuyện phản bội. Song, anh cũng nhận thức được mình đang bị thử, nên mới lúng túng giải thích trong khi toát mồ hôi đầy mình.
Souei thì anh cũng quen rồi, nhưng lần này thêm cả Diablo cũng đến, ngụ ý rằng anh đã không làm tròn trách nhiệm, khiến anh vô cùng lo lắng.

Báo cáo từ một cộng tác viên của Souei ghi rằng không phát hiện thấy rắc rối gì liên quan đến phân biệt đối xử hay định kiến nào ở Học viện Phát triển Nguồn Nhân lực Tempest.

Souei hỏi xác nhận và họ khẳng định chắc nịch.

Diablo cẩn thận quan sát từ đầu chí cuối để xác nhận xem có bất kì lời dối trá nào trộn lẫn trong lời của hiệu trưởng hay không.

Và màn vấn đáp cứ thế tiếp tục.

Cho đến khi....

「Giờ là câu hỏi cuối cùng. Có một bộ phận giáo viên đã tỏ thái độ rất kiêu ngạo với học viên, chuyện này là thế nào?」

Nghe hỏi vậy, khuôn mặt vị hiệu trưởng như tái lại.

Diablo mỉm cười, tiếp tục quan sát.

Có vẻ Souei đã dùng "nguồn" của riêng mình để lấy được mấy thông tin này.

(Trong những trường hợp này, thì cậu ta quả là một người đáng tin cậy. Thảo nào ngài Rimuru có thể an tâm giao phó bí mật cho cậu ta.)

Diablo rất ấn tượng khi theo dõi khung cảnh đang diễn ra.

「À, đó cũng là một vấn đề rất nhức nhối....」

Hiệu trưởng cuống quít giải thích.

Anh ta thẳng thắn công nhận thay vì bác bỏ lời của Souei.

Diablo và Souei lắng nghe chi tiết câu chuyện.

Chuyện là vầy.

Hệ thống trao đổi học viên thì chắc ai cũng biết cả rồi, nhưng ngoài ra còn có cả chương trình trao đổi giáo viên nữa.

Song, đôi khi những giáo viên xuất thân từ dòng dõi quý tộc của Học viện Ingracia hay có thái độ lên mặt với học viên.

Bọn họ thậm chí còn mang lũ người mặc áo choàng trắng theo làm vệ sĩ.

「Nhảm nhí. Thế lực của tam đại học viện đều ngang hàng nhau. Và ta không tài nào hiểu được lí do tại sao giáo viên lại có thái độ đó với học viên.」

Souei gầm lên.

Và hiệu trưởng trả lời.

「Về chuyện đó, chúng thanh minh là mình chỉ đang dạy học sinh cách cư xử với quý tộc trước khi bước ra ngoài thế giới... Hơn nữa, có lẽ là Học viện NNU đang được bọn chúng bí mật hỗ trợ tài chính, thế nên họ cũng đứng về phía bọn chúng... Tình hình hiện tại là, thế cân bằng quyền lực của ba học viện đã bị phá vỡ....」

Chúng không chỉ có lí do rõ ràng, mà còn được một học viện khác chống lưng. Thế nên, anh không còn cách nào khác ngoài mặc cho bọn chúng tự tung tự tác.

Thật ra, nói về lũ giáo viên của Học viện Ingracia thì phải thêm chữ "cựu" trước từ "quý tộc" mới đúng. Nhưng, trên thế giới vẫn còn một vài quốc gia vẫn duy trì cấp tước quý tộc, thế nên, ý của bọn chúng cũng không hoàn toàn sai.

Suy cho cùng, học cách lễ độ với người khác cũng không hẳn là xấu.

Chắc chắn là có hối lộ và thỏa thuận ngầm giữa hai bên, nhưng lại không có chứng cứ cụ thể nên không buộc tội được.

Bởi vậy, hiệu trưởng đành phải ngậm ngùi chịu đựng, đến giờ vẫn chưa xảy ra chuyện gì quá nghiêm trọng nên anh cũng không dám làm to chuyện. Hiện thời là vậy.

Diablo suy nghĩ.

Ban nãy anh đã định xử lí chúng ngay lập tức, nhưng bây giờ thì khác.

Nếu có kẻ thù, ta phải đoán trước được âm mưu của chúng rồi hẵng tiêu diệt sau.

Diệt cỏ là phải diệt tận gốc.

「Thêm nữa... khả năng chiến đấu của họ cũng rất đáng gờm. Nhất là đám người áo choàng trắng, mạnh hơn rất nhiều so với các giáo viên của trường tôi. Họ có thể là một mục tiêu lí tưởng cho các học viên....」

Hiệu trưởng thêm vào.

Hừm. Diablo lại chìm vào suy tư.

Nghe đến đó, anh đã hoàn toàn chắc chắn sự tồn tại của kẻ thù.

Chắc hẳn hiệu trưởng đang nói đến nhóm người áo choàng trắng. Chúng có vẻ khá thực lực, anh cũng chẳng bất ngờ khi biết chúng mạnh hơn các giáo viên của Tempest.

Giờ Diablo cảm thấy mừng vì đã không vội vàng xử lý chúng.

Cũng nhờ Souei đã ngăn anh lại kịp thời. Chìm đắm trong không khí hòa bình một thời gian dài đã khiến anh buông lơi cảnh giác.

Chúng chắc chắn là kẻ thù.

Nhưng mục đích của chúng là gì?

Nếu nắm được đường đi nước bước của chúng, anh có thể lên đối sách chống lại.

Là để các học viên nhận ra sự yếu kém của bản thân?

Hay là để tiêm nhiễm những thứ tiêu cực vào đầu các học viên?

Và nếu vậy, chúng sẽ được lợi gì?

Hàng loạt giả thiết lướt qua đầu Diablo.

Anh đưa ra dự đoán, tính toán kết quả và kiểm tra những thứ có thể đạt được khi làm vậy, rồi lên kế hoạch đối phó――

Thu hẹp các giả thiết.

Cho đến khi chỉ còn một khả năng cuối cùng.

「Kufufufufu. Hiệu trưởng này, tôi muốn hỏi một câu, được không?」

「A, vâng, tất nhiên là được. Ngài muốn hỏi gì ạ?」

Diablo đột ngột lên tiếng, khiến cho hiệu trưởng hoảng hốt quay về phía anh.

Anh ta không ngờ Diablo lại hỏi mình một cách lịch sự như thế.

「Ồ, không cần phải căng thẳng thế đâu. Tôi chỉ muốn hỏi là: trong số những giáo viên đến từ học viện Ingracia ở đây, đã có ai từng đưa ra yêu cầu gì liên quan đến điều động nhân sự không?」

Khi nghe câu hỏi ấy, hiệu trưởng trầm tư một lúc.

Rồi, anh ta ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Diablo và nói「Tôi không nhớ mình từng nhận được yên cầu nào như thế.」

Song, lời của anh ta vẫn chưa kết thúc ở đó.

「Chắn chắc là bọn họ chưa từng đưa ra yêu cầu nào tương tự thế. Họ chỉ giới thiệu chúng tôi với nhóm người mặc áo choàng trắng, những Hiệp sĩ Bảo vệ Vinh quang. Tuy nhiên, tôi cũng nghe đồn rằng lũ Hiệp sĩ Vinh quang này cũng đến cả Học viện NNU, nên rất có thể bọn họ đã thỏa thuận gì ở đó.」

「Kufufufufu. Tốt lắm, một thông tin rất hữu ích.」

Diablo cảm ơn và nở một nụ cười thân thiện.

Thông tin này rất khớp với giả định của anh, và có lẽ anh đang dần vén bức màn sự thật.

「Biết được gì rồi à, Diablo?」

「Phải. Tôi đã biết được đại khái mục đích của kẻ thù. Nhưng quy mô của chúng hay ai là kẻ chủ mưu đứng đằng sau giật dây mọi chuyện thì vẫn chưa rõ.」

「――Hừm. Vậy là đủ rồi. Đi thôi.」

Hai người nhỏ giọng thì thầm, sao cho để hiệu trưởng không nghe thấy, rồi mau chóng đứng dậy rời đi.

「Vậy thì, chúng ta đi đây.」

「Nhớ giữ bí mật về cuộc gặp này nhé.」

Nói rồi, Diablo và Souei quay lưng đi, bỏ lại căn phòng phía sau.

Vị hiệu trưởng còn ở lại trong phòng mơ hồ cảm nhận được một sự kiện gì đó sắp sửa diễn ra. Nhưng điều gì duy nhất anh có thể làm là giữ im lặng, như họ đã nói ban nãy.

―― Hiệu trưởng là người duy nhất biết chuyện này, trong khi phần còn lại của học viện vẫn tiếp tục tận hưởng những giây phút bình yên như mọi ngày.

◇◇◇

Diablo rời khỏi học viện và tiến về phía sân bay.

Souei lẳng lặng theo sau mà không nói bất cừ lời nào.

Nhưng rồi anh cũng chịu hết nổi và lên tiếng khi đến sân bay.

「Giờ thì giải thích được chưa, Diablo?」

Kufufufufu. Diablo gật đầu mỉm cười.

「Dĩ nhiên rồi, Souei. Trước tiên, chúng ta phải mua vé đã.」

「Chúng ta sẽ đến đế quốc?」

「――Không, ta sẽ tới Ingracia.」

「Hô?」

Nghe vậy, Souei liền im lặng, rồi hai người mua vé đi phi thuyền.

Và trong lúc chờ đến giờ cất cánh, họ đến dùng bữa tại một nhà hàng sang trọng bậc nhất.

Hai người vào một căn phòng cách âm hoàn toàn.

Lại một lần nữa, cả hai trông rất nổi bật ở chốn đông người, nhưng họ cũng chẳng bận tâm lắm.

「Nói đi.」

Souei cất lời.

Diablo thong thả nhấp một ngụm vang đỏ thượng hạng, rồi anh chậm rãi mở đôi môi đã cay nồng men rượu.

「Kufufufu. Nhưng trước hết, tôi hỏi một câu có được không. Tại sao lúc đó cậu lại ngăn tôi lại?」

「Quá rõ rồi còn gì. Rimuru-sama nghiêm cấm dùng vũ lực đối với những kẻ không có ý định thù địch rõ ràng với chúng ta.」

Trừ thanh trừng nội gián và tiễu trừ kẻ thù, thì đó là quy tắc chung mà bất cứ ai ở Tempest cũng phải tuân thủ, kể cả bậc tư lệnh như Diablo.

Souei cũng tương tự, anh không định tự ý hành động khi chưa có sự cho phép của Rimuru. Và vì thế, trước tiên, Souei cần phải thu thập thêm chứng cứ.

「Đúng vậy, cậu nói rất chính xác. Song, tôi không muốn làm phiền Rimuru-sama chỉ vì vài chuyện lặt vặt đó. Chắc cậu cũng hiểu lập trường của tôi đúng không?」

Diablo nheo mắt với Souei, đồng thời kích hoạt『Haki Quỷ Vương』.

Nhưng Souei vẫn bình tĩnh đáp lời.

「Vậy là anh vẫn còn giữ cái ý định đó sao? Đúng là báng bổ, không thể dung thứ được.」

Nghe những lời đó, Diablo gật đầu hài lòng.

Như thể đó là câu trả lời mà anh đang chờ đợi.

Và rồi, Diablo trở lại như bình thường, xóa tan cái áp lực mà anh tỏa ra vài giây trước đó.

「Tốt lắm, Souei. Dù bị『Áp chế』nhưng cậu vẫn có thể ngăn cản tôi không chút nao núng. Vừa nãy tôi thực sự nghiêm túc đấy.」

「Cho dù anh có đang diễn hay làm thật thì tôi vẫn sẽ hành động như thế thôi. Nếu đồng đội của tôi mắc sai lầm, thì chính tay tôi sẽ ngăn họ lại.」

「―― Đó chính là câu mà tôi đang muốn nghe. Tự thanh trừng nội bộ là một điều rất quan trọng. Tôi tin là Rimuru-sama cũng nghĩ vậy. Và khi một ai đó lầm lạc thì ta cần phải định hướng lại cho chúng. Đó là suy nghĩ của tôi.」

Diablo trình bày quan điểm của mình với Souei.

Nguyên nhân mà hiệu trưởng của Học viện Tempest không dám hành động là vì họ không có đủ chứng cứ.

Tuy các học viện còn lại cũng rất đáng nghi, nhưng phán xét đúng sai còn tùy vào nhận định của mỗi người.

Ta không thể đánh giá người khác tốt hay xấu chỉ bằng trực giác.

Bởi vậy mới sinh ra cái hệ thống tuân theo đa số, và ta không thể làm trái nó.

Và đương nhiên, đổ lỗi cho hiệu trưởng cũng chẳng có nghĩa lý gì.

Vấn đề là hệ thống giám sát còn chưa đủ chặt chẽ.

Hỗ trợ tài chính hay hối lộ. Cách gọi tuy khác nhưng bản chất cũng chỉ có một. Trong trường hợp này, cần phải thu thập thêm bằng chứng.

Quan trọng là phải thiết lập một cơ chế kiểm toán để người ta có thể báo cáo kịp thời mỗi khi phát hiện có chuyện đáng ngờ.

「Chuyện này, là lỗi của tôi. Tôi đã cho ngươi điều tra, nhưng lại không nhận được báo cáo chi tiết.」

「Kể từ khi sống trong thời bình này, tôi đã quá khinh suất và hạ thấp cảnh giác. Và, người của cậu cũng nên bị phạt đấy――」

「Đó là việc của tôi. Ban nãy anh nói định hướng lại là có ý gì?」

Souei khẽ hằn giọng, như để nhắc Diablo tập trung vào chủ đề.

Diablo lại mỉm cười.

「Nói cách khác, chúng đã đánh trực tiếp vào cái định hướng đó.」

「Sao cơ――?」

「Để tôi hỏi cậu một câu nhé. Cậu nghĩ có khả năng kẻ từ nước khác có thể can thiệp vào chính trị của nước ta được không?」

Với câu hỏi của Diablo, Souei trả lời một cách dứt khoát「Đó là chuyện không thể.」

Thật vậy.

Thể chế chính trị của Tempest là quốc hội lưỡng quyền phân lập, được chia làm hai cánh là Thượng viện và Hạ viện. Dù các dự luật có được Hạ viện thông qua thì vẫn có sẽ bị bác bỏ nếu không được Thượng viện chấp thuận.

Các thành viên của Thượng viện chủ yếu là các tư lệnh, ngoài ra, chỉ những người được đích thân Rimuru chọn mới có thể tham gia.

Còn chính phủ là do Rigudo điều hành, nghị sĩ của Hạ viện được chính dân chúng bầu ra. Nhưng chính ra, Thượng viện lại nắm quyền luật pháp nhiều hơn.

Và trong thời chiến, tất cả mọi tổ chức đều nằm dưới quyền của Thượng viện.

Chừng nào thể chế này còn được duy trì thì không bất cứ một kẻ ngoại quốc nào có thể can thiệp vào việc chính trị của Tempest, mặc cho kẻ đó có được cấp quyền công dân.

Cho dù có được gia nhập vào Hạ viện, thì hắn cũng không thể nắm được quyền lực tối cao trong việc ra quyết định.

「Chính xác. Còn trong lĩnh vực thương mại thì sao? Hay một nơi quan trọng như trung tâm nghiên cứu chẳng hạn?」

Câu trả lời của Souei cũng chẳng hề thay đổi.

Vẫn là câu,「Hoàn toàn bất khả thi.」

Rimuru vô cùng keo kiệt mỗi khi nhắc đến tiền bạc, bởi vậy cậu luôn là bên thu được lợi nhuận trước.

Chứ để vụt mất cơ hội thì chẳng bao giờ thu được một đồng cắc nào nữa.

Còn ở những tổ chức nghiên cứu, như ở thánh quốc Ruberius của Ruminas mà Veldora đã tham gia, thì dĩ nhiên họ sẽ không cho người ngoài gia nhập rồi.

「Phải! Nói cách khác, nếu các quốc giác khác muốn tham gia vào những tổ chức quan trọng này thì họ sẽ phải chờ đến tận thế hệ tiếp theo. Và chúng đã nhắm vào điều đó――」

「Hiểu rồi. Ra là nó giao với học viện tại điểm này....」

Chính là vậy. Diablo gật gù.

Nghĩa là kẻ thù đủ thông minh để nhận ra cố cài người thâm nhập ngay từ bây giờ là vô ích.

Thế nên, chúng đã lập ra một kế hoạch dài hạn thay vì chỉ tập trung vào tương lai gần.

Có thể nói chúng là một đối thủ đáng gờm.

―― Lan truyền những ảnh hưởng xấu vào nội bộ học viện, thị oai cho họ thấy cách biệt sức mạnh giữa hai bên.

Nếu điều đó xảy ra, những người bản chất lương thiện tự nhiên sẽ đổ dồn về Tempest.

Các học viên ở Tempest luôn răm rắp nghe theo lời Rimuru, không tỏ thái độ thù địch với bất cứ con người nào. Đó là lí do họ vẫn cam chịu đến tận bây giờ.

Và từ đó, kẻ thù sẽ lợi dụng thời cơ để kiểm soát học viên hòng tiếm quyền.

Một âm mưu lâu dài――

Tuy nhiên, nhờ Rimuru đánh hơi được mùi khả nghi, nên giờ họ đã thành công trong việc tóm đuôi kẻ thù.

「Không hổ là Rimuru-sama. Ngài ấy luôn nhìn thấu mọi chuyện.」

Diablo cao giọng ca ngợi Rimuru.

Thật đấy à? Souei tuy lòng đầy nghi hoặc, nhưng vẫn giữ im lặng, ngộ nhỡ anh chọc giận Diablo thì lớn chuyện lắm. Anh không tìm ra kẽ hở nào trong lập luận của Diablo, và cũng chẳng nghĩ ra được giả thiết nào khác.

Thế nên, anh gạt nó sang một bên và hỏi tiếp Diablo một câu.

「Vậy, tại sao lại là Ingracia? Sao chúng ta không đến đế quốc để điều tra?」

Diablo tươi cười đáp.

「Đúng, tôi cũng nghĩ vậy. Song như thế tôi thì lại có một nghi ngờ.」

「Nghi ngờ?」

「Phải, một điều vô cùng đơn giản. Bọn họ đã bãi bỏ chế độ quý tộc rồi, vậy thì, tiền hỗ trợ tài chính này từ đâu ra?」

「.... Hiểu rồi. Không cần phải điều tra nơi đó nữa.」

「Chính xác. Dù ta có tìm được chứng cứ hối lộ hay không cũng không quan trọng.... suy cho cùng, ta đâu thể mua chuộc kẻ khác mà không có tiền. Ingracia là một trong số ít những vương quốc còn tồn tại là nhờ vào lòng trắc ẩn của Rimuru-sama. Tôi không nghĩ số tiền đó đến từ các nước phương tây, nhưng chúng ta cần phải làm rõ xem nó đến từ đâu.」

「Ra vậy. Lối suy nghĩ này rất hợp lý đấy.」

Souei trầm ngâm.

Việc duy nhất cần làm là, điều tra xem ai là kẻ chủ mưu thực sự....

Ý tưởng của Diablo cũng rất đơn giản.

Họ không thể nắm rõ quy mô lực lượng của kẻ thù cũng như tên trùm còn đang lẩn khuất trong bóng tối. Và có khả năng kẻ đó có dính líu tới học viện.

Họ chỉ cần từ từ gây áp lực lên kẻ thù.

Rồi đối phương sẽ tự xuất đầu lộ diện.

Diablo đi đến kết luận đó. Lúc này, họ chỉ việc lặng lẽ đợi đến giờ khởi hành.