Tên Lính Gác Kia Hắn Vừa Soái Vừa A

Chương 17




Sở Tẫn không biết con gái mình đã phát hiện ra đồ vật thật khủng khiếp trong tủ.

Sau khi đóng cửa phòng ngủ chính, Sở Tẫn thả ra lưới tinh thần quấn lấy Thanh Huyền, lẳng lặng chờ nhóm người tấn công vào.

Trước khi có thay đổi, anh không hề lo lắng cho Thanh Huyền chút nào, nhưng bây giờ hệ thống cảm quan của hắn lại xảy ra vấn đề.

Ít nhiều làm cho người ta không yên lòng.

Thanh Huyền dựa vào ghế sofa, nheo mắt nhìn lưới linh thần quấn quanh mình, nghiêng đầu nở nụ cười với Sở Tẫn sau lưng, thè lưỡi liếm liếm lưới tinh thần xung quanh mình.

"..." Sở Tẫn bị liếm mà cả người giật mình, biến thành mèo nhảy lên đầu ghế sofa, giẫm lên mặt Thanh Huyền đạp đạp.

Thanh Huyền đang được miếng đệm mèo in trên mũi, không biết trên tay đã lấy ra một thanh đao màu đen từ bao giờ, hai bên thân có một đường cong màu trắng, đường viền và những đốm trắng giống y hệt đầu cá voi sát thủ, con đao nhanh như chớp chém xuống sàn nhà, một con tắc kè hoa lộ ra bóng dáng của nó, biến mất ngay lập tức, phía xa có tiếng rên rỉ.

Mèo Ragdoll rút chân, chậm rãi liếm lông trên mu bàn chân, lính gác vốn đang dựa vào ghế sofa đứng dậy, biến mất tại chỗ trong nháy mắt rồi lại xuất hiện như một bóng ma bên cạnh một lính gác A ở phía xa, trong tay cầm đao chém xuống.

"Cẩn thận!" Dẫn đường A ở phía sau lập tức tản ra lưới tinh thần, nhưng hắn ta cảm thấy xung quanh có một lưới tinh thần còn mạnh mẽ hơn quấn lấy mình.

"Mèo, mèo là dẫn đường cấp S, giết con mèo trước!"

Sau khi nghe lệnh, hai lính gác S lập tức tiến vào trạng thái dung hợp, sử dụng đặc điểm của lượng tử thú để nhanh chóng tiếp cận mục tiêu, khi chúng tiếp cận trong một khoảng cách ổn định thì ngay lập tức thay đổi về hình dạng con người và tấn công con mèo.

Như thể anh không nhìn thấy, mèo Ragdoll quay đầu tiếp tục liếm lông trên cổ, rồi một dư ảnh xuất hiện trước mặt anh.

"Lá gan cũng lớn quá nhỉ? Trước mặt ông đây dám thảo luận giết mèo của ông?" Thanh Huyền dùng đao chặn hai hung khí chém về phía mèo.

Xa xa, ba tên lính gác cấp A cũng lao về phía Thanh Huyền.

Mèo Ragdoll đứng dậy đá đá chân như thể đang thực hiện một bài tập giãn cơ, sau đó nó nhảy lên vai Thanh Huyền, hai chân sau tách ra hai bên cổ, hai bàn chân trước và cằm đều đặt trên đầu Thanh Huyền, nghiêng đầu nhìn tên lính gác vội vã chạy tới, tặng một cái wink.

Sau khi ba người chống lại đôi mắt xanh biếc của con mèo Ragdoll thì bọn họ chỉ cảm thấy đôi mắt đột nhiên trở nên mờ đi.

"Đừng nhìn vào mắt con mèo đó." Dẫn đường của chúng hét lên từ phía sau.

Nhưng đã quá muộn, ba tên lính gác A lập tức mất ý thức.

Sau khi giải quyết xong ba tên đó, con mèo vòng quanh cổ Thanh Huyền, giả vờ là khăn mèo, nhắm mắt lại.

Hai phút sau, Thanh Huyền thu đao, ngồi trên ghế sofa thò tay ôm con mèo trên cổ vào ngực.

Mèo Ragdoll nhảy xuống đất biến trở lại hình dạng con người, xoa xoa thái dương nhìn xuống xác chết.

Thanh Huyền lấy điếu thuốc đưa lên miệng, một tay châm lửa, một tay sờ điện thoại di động, lại bấm số cho bộ phận bên kia.

"Nhìn chỗ này." Sở Tẫn lột cổ áo của một tên lính gác cấp S, lộ ra một ký hiệu đặc biệt, "Gửi cho Chu Dương, bảo cậu ta kiểm tra xem là tổ chức gì."

Thanh Huyền dùng điện thoại chụp một tấm rồi gửi cho Chu Dương.

Hiệu suất của Chu Dương rất nhanh, lúc sau đã gửi thông tin của tổ chức này đến Thanh Huyền.

"Là một tổ chức ngầm nhỏ tên là Daybreak." Thanh Huyền lấy điện thoại đưa cho Sở Tẫn xem, sau đó rút đao đen ra hướng cổ tên lính gác S đó chém xuống "Tặng bọn chúng một phần quà."

Lần này, bộ phận dọn dẹp đã cử đội ngũ như trước.

Lần này, khung cảnh đơn giản là hài hòa hơn rất nhiều so với lần trước.

Thực tập sinh nhìn cái đầu trên mặt đất, không nhịn được mà lại lao vào thùng rác nôn mửa.

"Tìm một cái hộp bỏ cái đầu đó vào." Thanh Huyền nói.

"..." Thực tập sinh không khỏi nhìn chằm chằm Thanh Huyền liên tiếp nuốt nước bọt mấy lần, quỷ từ đâu tới vậy?

"Con gái đang trong tủ quần áo." Sở Tẫn nói: "Anh ở đây cho, em vào đưa con ra đi."

Nghe xong lời nói của Sở Tẫn thì Thanh Huyền có linh cảm xấu, nhanh chóng dập điếu thuốc rồi chạy vào phòng ngủ chính, mở tủ quần áo ra thì nhìn thấy con gái đang cầm cái kẹp có quả bóng chơi.

"Baba, cuối cùng cũng tìm được con rồi sao." Sở Lan nhìn thấy Thanh Huyền, mỉm cười với hắn: "Cái kẹp này kẹp tóc ạ? Quả bóng này là gì ạ?"

Ánh mắt Thanh Huyền biến thành màu đen, hắn lấy thứ từ trong tay con gái, mặt đỏ bừng "Đây là... Đồ của baba, con còn nhỏ không chơi được, đi nào, ra ngoài."

Sở Lan trèo ra khỏi tủ quần áo, Thanh Huyền cất đồ vào ngăn kéo rồi mới đóng cửa tủ lại.

Sau khi bộ phận dọn dẹp rời đi, Thanh Huyền dẫn Sở Lan đi ra ngoài.

Sở Tẫn liếc nhìn Thanh Huyền mấy lần, có chút kỳ quái, không nhịn được nói: "Sao mặt em lại đỏ như vậy?"

Chuyện này thật sự rất kỳ lạ, tên mất nết Thanh Huyền có da mặt dày hơn tường thành sẽ đỏ mặt ư?

Thanh Huyền không nói gì.

"Chuyện gì xảy ra thế?" Thấy Thanh Huyền phớt lờ mình, Sở Tẫn càng hăng hái, túm chặt lấy Thanh Huyền, nghiêng người nhìn hắn.

"Hôm qua cái đó... Em rửa sạch rồi để trong tủ quần áo, vậy mà anh lại để con bé trốn trong tủ quần áo." Thanh Huyền vừa nói vừa véo véo Sở Tẫn.

"Anh có biết em cất nó vào tủ quần áo đâu? Với cả tự con trốn vào." Sở Tẫn chớp chớp mắt vô tội.

Đúng lúc này, một tiếng gõ cửa cùng giọng nam vang lên.

"Xin chào? Anh muốn gửi chuyển phát nhanh phải không?"

Thanh Huyền đẩy Sở Tẫn ra, đưa đồ đã đóng gói cho anh trai chuyển phát nhanh, trả bưu phí.

Sau cuộc tấn công này, Sở Tẫn đã mở rộng phạm vi phủ sóng lưới tinh thần của mình.

Ban đầu anh chỉ đặt lưới tinh thần ở ngoài phòng ngủ và ban công, nhưng lần này anh trực tiếp phủ lên toàn bộ tường của ngôi nhà.

Một lưới tinh thần như vậy không chỉ cho phép Sở Tẫn nắm bắt được những chuyển động bất thường xung quanh căn nhà bất cứ lúc nào mà còn chặn âm thanh trong nhà, cho dù là một lính gác có năm giác quan phát triển, chỉ cần hắn ta không vào nhà thì không thể nghe thấy âm thanh bên trong.

-

"Xin chào, tôi bên Headwind Express, có ai không?"

Sáng sớm hôm sau, người anh trai chuyển phát nhanh mặc áo phông có dòng chữ 'Headwind Express' gõ cửa sắt lớn của một nhà máy bỏ hoang ở số 208 đường Phong Nguyên.

Nơi này thật sự rất hẻo lánh, hắn ta xem map rất lâu, đi vài vòng mới tìm được.

Sau khi gọi một lúc lâu không có ai đi ra, anh trai chuyển phát nhanh nhìn xuống kiểm tra địa chỉ với một chút nghi ngờ bản thân, nhưng đúng mà ta.

Sau khi đợi thêm mười phút nữa không có ai ra ngoài, không còn cách nào, anh trai chuyển phát nhanh chỉ có thể ném đồ qua cổng sắt, sau đó lái xe đi.

Nửa tiếng sau, một người đàn ông bước ra cửa, gãi gãi gáy với vẻ mặt không kiên nhẫn, cúi xuống nhặt đồ chuyển phát nhanh, "Ai mua thứ gì..."