Người đàn ông gỉ sắt cũng khá hợp tác, đón lấy bức tranh dập, quẹt ngón tay qua, bỗng khiến không ít cát bụi màu vàng rơi xuống.
Thịnh Đường là ai chứ? Cung phản xạ ngắn hơn người bình thường một đoạn dài. Cô giơ tay lên, bình tĩnh, điềm đạm phủi phủi mặt giấy, sau đó lại vô liêm sỉ kéo bàn tay của người đàn ông qua, cọ đi cọ lại dưới ánh mắt có phần hơi sửng sốt của anh, rất lâu sau mới buông tay.
“Những năm trước toàn xuất hiện bão cát vào khoảng tháng Ba, tháng Tư. Năm nay khác thường, đã đến tháng này rồi mà thi thoảng vẫn có chút cát bụi quét qua đấy.”
“Chẳng phải năm nay có mưa bão sao?” Người đàn ông đội mũ hoa mỉm cười hỏi.
“Phải, nhưng mưa bão hiếm gặp, gió cát mới là chủ nhân của Đôn Hoàng mà.” Thịnh Đường cố gắng duy trì “sự thật” mình là bà chủ tốt, đối xử với mọi mặt hàng đều công bằng như nhau, những sản phẩm bị ghẻ lạnh thường chẳng bán được giá cao.
Người đàn ông gỉ sắt lại ngắm nghía bức tranh dập thêm một lúc, bất thình lình hỏi cô một câu: “Cô nói nó có tuổi đời nhiều năm rồi, là bao nhiêu năm?”
Giọng nói này đúng là càng nghe càng hưởng thụ… Nhưng không có nghĩa là Thịnh Đường sẽ bị chất giọng hay ấy che mờ mắt. Cô tỉ mỉ đánh giá mặt tranh một lúc, khóe miệng khẽ nhướng lên.
“Nếu nói nó có tuổi đời trên trăm năm tới ngàn năm, anh chắc chắn sẽ không tin. Nội dung của bức tranh dập này tương tự với những bức tranh trong hang đá trên núi, vừa nhìn đã biết là mang từ trong đó ra. Trước năm 1944, hang đá Đôn Hoàng không ai quản lý, nhờ đó nghề in tranh dập cũng thịnh hành. Cho đến khi Viện Nghiên cứu được thành lập, quốc gia bắt đầu coi trong việc phục hồi bích họa thì từ đó không cho phép in dập tranh nữa. Thế nên soái ca, anh nghĩ mà xem, từ lúc đó tới bây giờ là bao nhiêu năm thì bức tranh dập trong tay anh đã từng ấy tuổi đời rồi.”
Người đàn ông gỉ sắt có lẽ không ngờ được một cô gái còn trẻ trung như vậy lại có thể nói ra những lời này. Anh ngước mắt lên nhìn cô, có vẻ như đánh giá, biểu cảm trên gương mặt toát ra một chút hứng thú.
Người đàn ông mũ hoa ghé sát tới nhìn: “Ha, đây là đồ sao chép.”
Thịnh Đường vững vàng tiếp chiêu: “Có được bản sao chép là khá lắm rồi. Bản gốc có tiền cũng chẳng mua được. Chỉ riêng bản sao chép này thôi đã đủ hot rồi, vài phút là hết sạch.”
Người đàn ông đội mũ hoa lấy khuỷu tay huých một cái vào người đàn ông gỉ sắt, ý tứ rất rõ ràng. Đôi mắt của Thịnh Đường tinh tường lắm, cô nghĩ thầm trong bụng: Khó ưa quá vậy, uổng phí một nhan sắc đẹp.
“Bán thế nào?” Thật bất ngờ, người đàn ông gỉ sắt hỏi.
Hai trăm, năm trăm… Một ngàn, hai ngàn… Và khi lên tiếng: “Năm ngàn.”(*)
(*) 5000 NDT: tương đương 17.500.000 VNĐ.
Người đàn ông gỉ sắt chỉ một lòng nhìn chăm chú bức tranh in dập, không có phản ứng gì. Ngược lại, người đàn ông đội mũ hoa thì sửng sốt: “Năm ngàn? Cô gái, cô định ‘chém’ khách đấy à. Người Đôn Hoàng chúng ta làm ăn thật thà có tiếng đấy.”
“Thật thà chứ, sao lại không thật thà được?” Thịnh Đường thể hiện sự khách khí ngoài mặt, thật ra trong lòng nghĩ: Anh đứng đây “chúng ta” với ai thế hả?
“Ngày trước Đôn Hoàng đâu có chuyện xuất hiện mưa bão? Năm nay khác biệt, khách du lịch giảm đi một nửa, nếu không tranh in dập cũng chẳng thể bán rẻ như thế này. Có giá trị sưu tầm, bên ngoài không mua được.”
Người đàn ông đội mũ cười gượng hai tiếng, Thịnh Đường vẫn cười rất vô tội, hiền lương, mặt không đổi sắc.
Mua đồ cò kè mặc cả đến mức xảy ra một cuộc chiến miệng lưỡi là chuyện rất bình thường. Ai dè, người đàn ông gỉ sắt lại không cho Thịnh Đường cơ hội thể hiện chút miệng lưỡi trơn tru. Anh cuộn bức tranh lại thành dạng ống, nói: “Thanh toán bằng WeChat đi.”
“Được.” Thịnh Đường lòng vui như hoa nở. Cô quả nhiên tinh mắt, biết nhìn ra người có tiền.
Không cho đối phương một chút cơ hội nào để hối hận, cô quang minh chính đại, hoặc nói dân dã hơn là vô liêm sỉ, bất chấp ánh mắt với định nghĩa “lừa lọc dối trá” của người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, nhanh chóng chìa mã QR ra, rồi lại khẩn trương gói bức tranh lại thật cẩn thận, cuối cùng là gọn gàng tiễn hai vị “thần tài” đi. Xong xuôi!
Cô rảnh rang rút di động từ trong túi quần ra, trả lời vào nhóm “các chị em cây khế”: Vừa tự tay chặt chém một soái ca.
Râu ria thì có được tính là đẹp trai không nhỉ?
***
Ráng chiều rớt lại chút tàn, bóng đêm lập tức quét qua thành Đôn Hoàng, nhưng lại không mang đi sự nóng nực. Càng về đêm trời càng oi ả, đi lượn một vòng quanh chợ đêm Sa Châu vẫn mồ hôi mướt mát.
Có không ít gian hàng phải đợi tới khi trời tối hẳn mới mở cửa, tiếng người nói râm ran. Bên này các gian hàng nằm kề sát đua nhau kêu gào. Bên kia đang diễn đoạn hí khúc của Tần Chính Hàm, nếu nghe kỹ thì đó là đoạn trích trong Bát động thần tiên. Con đường dài sáng rực như ban ngày, còn có cả những cô gái quấn khăn lụa bảy màu đang nhảy múa rộn ràng.
Gian đồ ngọt, chiếc ô che bên trên có vẽ hình mây và lạc đà đã được thu lại. Bóng người qua lại không mang theo chút gió nào. Cho dù là cơn mưa bão mấy hôm trước nổi tiếng khắp mạng xã hội cũng chẳng thể giảm nhiệt cho vùng Tây Bắc nóng nực này.
Giang Chấp uống một cốc trà sữa ngọt ngấy, uống đến hớp cuối cùng rồi mà vẫn còn chưa đã đời lắm. Thấy cốc trà sữa đặt ở đối diện không hề được động vào, anh bèn rướn người qua lấy, một giây sau bị Tiêu Dã giữ chặt tay.
“Trong toàn bộ số hang đá Đôn Hoàng, hang Mogao bây giờ còn lại 492 bức, hang Du Lâm còn lại 42 bức, động Phật Tây Thiên còn 19 bức. Hai chúng ta đã xem xét tình hình những động đá này một lượt rồi. Xa hơn nữa là hang đá chùa Bình Linh(*) ở Lâm Hạ mà đến nay vẫn chưa ai tới phục hồi…” Tiêu Dã rướn người về phía trước, ra hiệu sang bên cạnh tay anh: “Bác sỹ Giang, cậu cảm thấy bức tranh này in dập lại từ hang nào?”
(*) Chùa Bình Linh là quần thể hang động Phật giáo dọc theo một hẻm núi dọc phía bắc sông Hoàng Hà đổ vào Hồ Lưu Gia Hạp. Về mặt hành chính, nó thuộc huyện Vĩnh Tĩnh, Châu tự trị Lâm Hạ, thuộc tỉnh Cam Túc, về phía đông nam thành phố Lan Châu khoảng 100 km. Các hang động được hình thành trong hơn một thiên niên kỷ.
Giang Chấp để mặc cho anh ấy đè lên bàn tay phải của mình, tay trái chống lên mặt, cũng nhìn thẳng vào Tiêu Dã, ngẫm nghĩ một chút, rất lâu sau mới từ tốn đưa ra một câu trả lời: “Có lẽ không phải ở bất kỳ hang đá nào cả.”
Tiêu Dã cũng nhìn Giang Chấp chằm chằm, gương mặt tuấn tú, yêu nghiệt nở nụ cười nửa đùa nửa thật: “Bỏ ra năm nghìn tệ mua một tờ giấy bỏ đi, ý cậu là vậy à? Hơn nữa còn là trả bằng tài khoản của tôi.”
Những người đi qua đi lại không có ai không quay đầu lại nhìn chăm chú hai người đàn ông ngồi gần đó trong tư thế mặt đối mặt, tay kề tay. Tư thế này luôn khiến người ta phải liên tưởng xa xôi.
Giang Chấp coi những ánh mắt xung quanh như cặn bã, chậm rãi rút tay về, tiện thể kéo luôn cả cốc trà sữa ấy qua, buông một câu: “Vừa về nước, vẫn chưa học được cách thanh toán qua WeChat.”
Ha ha, lý do này nghe thật là đường hoàng lại đầy lý lẽ. Tiêu Dã cũng nghiến răng: Tôi đúng là nợ cậu thật rồi, nếu không phải vì thầy đã dặn đi dặn lại, dặn tái dặn hồi thì…
Suy nghĩ muốn tuyệt giao bị câu nói sau đó của Giang Chấp bóp nát chỉ trong vài phút ngắn ngủi.
“Cũng không thể nói là tờ giấy bỏ đi.” Anh lắc lắc cốc trà sữa, đưa ống hút vào miệng, từ tốn uống.
Tiêu Dã đợi mãi không thấy anh nói câu tiếp theo bèn lườm nguýt, gạn hỏi: “Rồi sao nữa?”
Giang Chấp vươn dài cánh tay, mở rộng bức tranh ra từng chút một: “Cậu cũng tham gia vào việc phục hồi không ít bích họa Đôn Hoàng, cậu nhìn thật kỹ xem trên bức tranh có gì kỳ lạ.”
Nội dung của bức tranh dập cũng không thể nhìn được đặc biệt rõ nét, dù sao cũng chỉ là bản sao chép, đại khái là bên trên có Phi Thiên vạt áo bay bay, bên dưới có một ca kỹ ngồi thổi sáo đánh đàn, hồ nước bên cạnh sóng xanh lăn tăn, hoa sen nở rộ.
“Chỉ có thể nói là phong cách rất giống với bích họa Đôn Hoàng.” Tiêu Dã không quá coi trọng bức tranh dập này.
Anh ấy là người có tư cách nhận xét sắc sảo như vậy.
Tiêu Dã vốn là người xuất thân từ ngành thiết kế nội thất, sau khi về nước cơ duyên thế nào lại tiếp xúc với ngành phục hồi bích họa và từ đó không thể thoát ra. Đương nhiên, ba năm đầu chỉ toàn trộn bùn, cắt cỏ dại. Ba năm sau, với tư cách học trò lâu năm, Tiêu Dã cũng được theo thầy bắt tay phục hồi một bức bích họa tại một ngôi chùa ở Hà Dương. Kể từ ngày đó, coi như anh ấy đã bắt đầu mở rộng con đường trở thành nhà phục hồi văn vật của mình, tập trung chủ chốt vào công việc phục hồi ở mấy hang đá Đôn Hoàng, đặc biệt là có thành tích trong việc áp dụng tính toán vào lĩnh vực phục hồi, tuổi trẻ tài cao.
Thế nên anh ấy nói: “Theo tôi thấy, bức tranh này đã mô phỏng lại bức Lạc Vũ trong hang số 220 tại Mogao.”
“Không sai, chính vì rất giống phong cách của hang số 220 thế nên mới kỳ lạ.” Giang Chấp gõ gõ lên bức tranh dập: “Người cầm nhạc khí trên này không phải ca kỹ Thiên Cung mà giống người công đức(*) hơn. Cậu nhìn thêm nhạc khí trong tay họ đi, có nhận ra vấn đề gì không?”
(*) Người công đức: Chỉ những người vì tôn thờ một tôn giáo nào đó mà dùng tiền bạc, vật phẩm, công sức để làm tượng, đào hang, sửa chữa những kiến trúc tôn giáo, thể hiện lòng thành kính của mình.
“Nói trắng ra chính là đồ giả…” Tiêu Dã lắc đầu, nhưng vẫn tỉ mẩn đánh giá bức tranh dập trước mắt.
Mặt tranh không sắc nét, loáng thoáng nhìn thấy có rất nhiều người công đức đều đang chơi nhạc khí…
Đợi chút.
Tiêu Dã cũng cầm bức tranh dập lên, gần như dán sát mặt vào tranh, rồi bàng hoàng kêu khẽ: “Shit! Không đúng.”