Tế Điên Hòa Thượng

Chương 237




Thâu Bát ma phù chú niêm cửa động

Mở thiện hội phước thiện tụ Kim Sơn

Trường Mi La Hán cùng Tử hà chân nhân, Đông phương thái duyệt Lão tiên ông, Tế Công trưởng lão cùng Phục Hổ La Hán đái lãnh Bát ma về chùa Tòng Tuyền ở núi Cửu Tòng. Trên núi này có một tòa "Tí Ngọ Phong Lôi Tàng Ma Động".Trường Mi La Hán dùng Hàng ma bảo sử mở động ra, miệng niệm chú lâm râm, dùng pháp thuật đặt Bát ma vào trong động. Lập tức cửa động đóng chặt,dùng chú phong tỏa lại. Linh Không trưởng lão nói:

- Bát ma bịnhốt vào đây, khỏi sanh mầm họa. Động này đến giờ Tý có Phong lôi nổilên rung chuyển cả Bát mạ E có người đến đây cứu họ ra rồi sanh thị phi, nên cửa động phải có người canh giữ mới được.

Đương nói tới đó thì Tiểu Ngộ Thiền đến, hành lễ mọi người. Linh Không trưởng lão nói:

- Ngộ Thiền, ngươi mau đi tìm Linh Viên Hóa cho ta, bảo nó giữ động này.

Ngộ Thiền vâng lời, đi không bao lâu, cùng Mai hoa chân nhân Linh Viên Hóa đến. Linh Viên Hóa hành lễ mọi người xong và hỏi:

- La Hán cho tôi gọi có điều chi dạy bảo?

Linh Không trưởng lão nói:

- Bảo ngươi coi giữ động này. Đem Hàng ma bảo sử và Trảm ma kiếm treo ởcửa động. Khi nào Bát ma ra, ngươi dùng Trảm ma kiếm chém chúng cho ta.

Linh Viên Hóa gật đầu ưng thuận, ở lại canh Bát ma và tự tu hành. Linh Không mời mọi người vào trong chùa, ngồi xuống. Tế Điên nói:

- Xin cảm tạ La Hán, Chân nhân đã tiếp cứu. Tôi phải mang Ngộ Thiền đi tổ chứcthiện hội để trùng tu chùa Kim Sơn. Cũng vì tôi mà Bát ma phá hư chùaKim Sơn, nếu không trùng tu bị tội nghiệt rất lớn.

Phục Hổ La Hán cũng cáo từ đi nơi khác độ người. Tế Điên cáo từ, dẫn Ngộ Thiền về chùa Kim Sơn, viết thiếp sai Ngộ Thiền đi mời. Tất cả những đồ đệ Ở các địaphương Tế Điên đi qua đều được mời cả, như: phủ U Châu, huyện Long Du,huyện Hải Triều, huyện Dư Hàng, huyện Thạch Kháng, phủ Thường Châu, phủTrấn Giang, huyện Đơn Dương, huyện Khai Hóa, thành Lâm An, huyện TiềnĐường, huyện Nhơn Hòa... Những chỗ Tế Điên quen biết đều không bỏ qua,trên từ Tần tướng, hoạn quan, thân hào, phú hộ, cử giám sinh viên, dướiđến thứ dân. Ngộ Thiền đưa thiếp đến: hẹn vào sáng ngày mùng một thángtám dâng hương. Cả thành Lâm An đều náo nức trước tin này. Hoa hoa tháituế Vương Thắng Tiên nghĩ: "Tế Điên được sắc phong Hộ Quốc Tán Thiền Sư, chính là vị tăng đạo cao, đang mở thiện hội tại chùa Kim Sơn, cả đếnanh ta là Tần Thừa tướng cũng được mời, tại sao lại không mời ta kìa?".Hôm đó có Phong nguyệt công tử Mã Minh đến thăm. Hai người mới đemchuyện này ra bàn. Vương Thắng Tiên nói:

- Hiện tại Tế Công mở thiện hội ở chùa Kim Sơn, có mời Tần Thừa tướng, sao không mời ta?

Mã Minh nói:

- Cũng không có mời tôi.

- Ông ấy không mời chúng ta, chúng ta lại muốn đến, mang theo một ngànlượng bạc cúng tiền hương đèn, đến chùa Kim Sơn một phen nhé!

- Cũng được!

Bàn tính xong, họ lập tức thuê một chiếc thuyền lớn, đem theo 20 tên gianhân, trên thuyền cắm một một lá cờ lớn, trên đề: "Dâng hương chùa KimSơn, cúng thí ngàn lượng bạc". Họ bắt đầu từ thành Lâm An ra đi thẳngđến chùa Kim Sơn ở phủ Trấn Giang. Hôm đó thuyền đang đi, bỗng thấytrước mặt có một chiếc thuyền, trên cờ đề: Chánh đường huyện Hải Triều.Dựa bên cửa sổ thuyền nhìn ra ngoài là hai đứa a hoàn và một vị tiểu thợ Vị tiểu thơ này thật là thiên kiều bá mị, muôn vẻ phong lưu, gương mặttrái lê với đôi má hạnh. Quả là Diêu Trì tiên tử, Nguyệt điện Hằng Ngakhó tày, đáng gọi là tuyệt thế giai nhân. Vương Thắng Tiên và Mã Minhthấy vị tiểu thơ này nhìn muốn rớt con mắt. Hai người này vốn là ác bá ở thành Lâm An, tối ngày chỉ bàn mưu tính kế cướp người. Vương Thắng Tiên từ vụ chó trắng náo động phòng cắn sứt mũi đi, hắn cho người mời danh y chữa trị cho nhưng vẫn bị nói ngọng. Tuy nhiên thói ác vẫn không chừa,một khi thấy sắc đẹp vẫn động lòng, máu tham dâm háo sắc vẫn không bỏ.Thuyền của Vương Thắng Tiên đi đến cửa Trấn Giang còn cách chùa Kim Sơn40 dặm. Thấy thuyền người ta đỗ lại, Vương Thắng Tiên cũng kêu thuyềnmình đỗ lại. Hai thuyền đậu kế bên nhau. Vương Thắng Tiên đến gần xem,vị tiểu thơ đó quả là dung mạo quá mỹ miều. Tên tiểu tử này nhìn khôngchớp mắt, thấy cô nương này quả càng nhìn càng ưa. Vương Thắng Tiên thật là mật lớn bằng trời, bảo viên quản thuyền lấy đòn ván bắc qua bênthuyền kia. Phong nguyệt công tử Mã Minh hỏi:

- Ông làm gì vậy?

- Ta đi qua thuyền kia hội diện với người đẹp, hồi ta sanh ra tới giờchưa gặp người nào đẹp tuyệt sắc như thế, không gặp mặt chịu không nổi.

- Làm vậy sao được? Ông có biết chắc cô nương ấy là con nhà ai không? Ông mà làm ngang như vậy, há không xảy ra chuyện rối rắm hay sao?

-Không sao đâu! Anh ta là Tể tướng đương triều, ta là Đại lý tự chánhkhanh, ai mà dám động đến tả Cho dù bất kể con cái nhà ai, bữa nay taphải ra tay mới thỏa được lòng.

Nói rồi Vương Thắng Tiên kêu quản thuyền lấy ván bắc qua rồi đủng đa đủng đỉnhbước qua thuyền đó. Vị tiểu thơ ngồi trên thuyền đó chính là em gái của Trương Văn Khôi, Chánhđường huyện Hải Triều, tên là Kim Nương. Nhân vì Tế Công mời thiện hội,Trương Văn Khôi thí trợ 500 lượng hương đèn, cô nương mang theo vú em và a hoàn, có Tam ban Đô đầu Độc giác giao An Thiên Thọ, rất tinh thông võ nghệ trên cạn dưới nước, dắt theo mười mấy tên Ban đầu đi theo bảo hộcô nương dâng hương. Từ huyện Hải Triều ngồi quan thuyền đi đến Giangkhẩu này, cô nương kêu An Thiên Thọ mua một ít trái cây tươi mang đếncúng chùa Kim Sơn, cho nên thuyền mới dừng lại ở đây. An Thiên Thọ lênbờ mua đồ, vừa đúng lúc đó Vương Thắng Tiên từ bên thuyền này đủng đađủng đỉnh muốn bước qua thuyền. Trên thuyền bấy giờ chỉ có mười mấy têntráng dịch. Vương Thắng Tiên mình mặc đại hồng bào cổ rộng tay rộng,dưới chân mang hài đế trắng, tay cầm một chiếc quạt xếp, dáng điệu vairút lưng cong, mặt vàng nhòn nhọn, thật là đầu thỏ mắt rắn, lưng rùa eolừa, dợm muốn bước qua cửa thuyền. Đương sai nhìn thấy lật đật cản lại,hỏi:

- Ông làm gì vậy?

- Thấy cô này đẹp quá, lão gia muốn vào bên trong chơi một lát.

- Ông là cái thá gì, ăn nói láo tóet thế! Đây là tiểu thơ nhà ta, sao ông dám vô lễ như thế, bộ Ông không sợ chết à?

- Mặc kệ tiểu thơ nhà quan nào, đại nhân ngươi muốn mua vui, tên nào dám không nghe chớ?

Vừa nói tới đó, An Thiên Thọ mua đồ cũng về tới, thấy các sai dịch đương cãi nhau với Vương Thắng Tiên, An Thiên Thọ hỏi:

- Cái gì thế?

Các sai nhân nói:

- Cái nhà ông này ngang bướng muốn bước lên thuyền. Chúng tôi hỏi ông talàm cái gì vậy? Ông ta nói thấy tiểu thơ xinh đẹp quá, muốn đến chơi. An đô đầu, ông hãy xem trên thế gian này có người nào không thông tình đạt lý như vậy không? Chúng tôi nói cho ông ta biết đây là tiểu thơ, ông ta nói bất luận là tiểu thơ nhà ai, ông ta cũng vui đùa được cả.

An Thiên Thọ nghe nói cả ngực nóng ran, lập tức trợn mắt lên, nói:

- Ông có mau cút đi không? Nếu không nghe lời, tôi kết thúc tánh mạng ông đó!

Vương Thắng Tiên thấy An Thiên Thọ mình cao tám thước, mặt tía, trên đầu cócục bướu thịt, bộ râu quai nón màu đồng, đầu đội mũ lông két, mình mặcáo chẽn bằng vải xanh, lưng thắt dây da, mang giày đầu ưng đế mỏng, dáng dấp của một vị Ban đầu. Vương Thắng Tiên tự cho mình là em của Tể tướng đương triều, đang có lợi thế ai mà dám đụng tới? Bèn nói:

- Ai dám cản ta hả? Ta cho chúng mày đi đứt hết!

Nào ngờ An Thiên Thọ chẳng cần biết hắn là ai, đã ra tay trước, tống ngayhắn một bạt tai xiểng niểng, tiếp bồi thêm ngay bụng hắn một đá. VươngThắng Tiên la "a ôi" một tiếng, té ngửa ra sau rồi lật người lọt tõmxuống nước. Nước trong đại giang sâu hàng mấy trăm trượng, bọn gia nhânthủ hạ của Vương Thắng Tiên thấy vậy, nói:

- Tụi bay thật là mậtlớn bằng trời! Đại nhân nhà ta là Vương Thắng Tiên, em của Tần tướngđương triều, mà ai dám đá lọt xuống sông hử?

- Vương Thắng Tiênmà làm như thế hử? Đá xuống sông làm mồi cho Vương Bát cho rồi! Trướckhi hắn chết, cho thi thể tả tơi ra, coi dám kiện tới Hoàng đế không?

Vừa nói tới đó trước mặt có tiếng đồng la vang dội, một chiếc thuyền to điđến, trên thuyền có một cỗ kiệu lớn, trên cờ đề Chánh đường phủ TrấnGiang. Người đến chính là Triệu Hàn Chương đại lão gia, Tri phủ tại địaphương này. Nhân vì Tế Điên mở thiện hội tại chùa Kim Sơn, Triệu đại lão gia phải đích thân đái lãnh ba ban Tráng Tạo Khoái đến chùa Kim Sơn đểcoi sóc mọi việc. Lão gia mới từ chùa Kim Sơn cáo từ, Tế Công thân đưara khỏi chùa và kề tai quan Tri phủ nói mấy câu, quan phủ gật đầu.Thuyền đến sông sắp sửa lên bờ thì thủ hạ gia nhân của Vương Thắng Tiênnhìn thấy, biết là quan Tri phủ Trấn Giang, liền đến kêu oan. Quan Triphủ bảo đưa đến tra hỏi:

- Chuyện gì thế?

Gia nhân thưa:

- Đại nhân nhà tôi là Hoa hoa thái tuế Vương Thắng Tiên, em của Tần tướng đương triều, bị bọn họ đá lọt xuống sông.

Vừa nói tới đó thì Vương Thắng Tiên hình như từ dưới sông có ai đem bỏ lênbờ. Các gia nhân nhìn thấy cũng ngạc nhiên. Vương Thắng Tiên uống hếthai hớp nước cũng không hề chi, giây lát tỉnh lại ngaỵ Mọi người đều rất hoang mang, không biết tại sao có chuyện lạ đó. Thực ra, Tế Điên mởthiện hội đã dặn trước Vạn Niên Vĩnh Thọ rồi. Hễ có thuyền đến dânghương, không được để cho ai bị hại dưới sông. Tế Điên nói:

- Nếu ai bị hại dưới sông này, ta sẽ báo với Long Vương chém đầu ngươi đấy. Ngươi làm sao thì làm!

Vạn Niên Vĩnh Thọ vâng dạ, truyền dặn bọn con con cháu cháu thủ hạ, binhtôm tướng trạch tuần tra các nơi cho nghiêm ngặt. Hôm nay thấy VươngThắng Tiên bị rớt xuống sông, Tiểu Vương Bát này dùng đầu nâng VươngThắng Tiên để lên bờ. Vương Thắng Tiên tỉnh lại nhìn thấy Tri phủ TrấnGiang bèn nói:

- Tri phủ, ông đến đây hay quá! Ta muốn tìm ông đây.

Quan Tri phủ hỏi trước:

- An Thiên Thọ, bên đó tại làm sao thế?

An Thiên Thọ thưa:

- Hạ dịch là đương sai ở huyện Hải Triều, tiểu thơ nhà tôi lên chùa KimSơn dâng hương, đậu thuyền lại đây để mua trái cây cúng Phật. Cái ôngnhà kia ngang nhiên muốn bước qua thuyền, nói rằng tiểu thơ nhà tôi xinh đẹp quá, ông ta muốn qua vui chơi. Cản ông ta lại, ông ta không nghe,nhất định muốn bước vào.

Quan Tri phủ mới day qua hỏi:

- Ngươi là ai?

Vương Thắng Tiên hý hửng đáp:

- Ta là Đại lý tự chánh khanh Vương Thắng Tiên, em của Thừa tướng đương triều.

Tri phủ nạt:

- Mi ăn nói tầm ruồng! Vương đại nhân đâu có làm chuyện bậy bạ được? Rõràng là mi mạo nhận quan trưởng mà! Bây đâu, đè nó xuống đánh một trậncho ta!

Lập tức quan nhân đè Vương Thắng tiên xuống đánh 40 hèo, da rách thịt lòi, máu tuôn xối xả.