Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tây Sơn Hoàng Triều

Chương 79: Đi sứ thanh triều 2




Chương 79: Đi sứ thanh triều 2

Sau khi bàn giao nhiệm vụ cho Nguyễn Huy liên hệ với người đứng đầu Bạch Liên Giáo, Phan Huy Ích nhanh chóng rời khỏi tiệm tơ lụa, vì để tránh cho mật vệ của Thanh Quốc nghi ngờ nên đoàn người của Đại Việt cũng hết sức tranh thủ thời gian, cố gắng không nán lại quá lâu ở nơi đây. Lần này đến Cảnh Đức Trấn quả là may mắn, việc Nguyễn Huy có thể có mối liên quan trực tiếp đến người có chức vị cao trong Bạch Liên Giáo đã khiến cho Phan Huy Ích tiết kiệm được rất là nhiều sức lực, chỉ cần giáo thủ của Bạch Liên Giáo Giang Tây truyền tin về đầu não của bọn họ ở Hồ Bắc thì những đợt đàm phán sau này Bạch Liên Giáo sẽ chủ động tìm đến Đại Việt.

Phan Huy Ích trở về Công Quán đã là buổi trưa, mặt trời lên cao chính ngọ, tỏa ánh nắng chói chang, nhưng nhờ nơi đây có nhiều sông hồ là những nhánh nhỏ của sông Trường Giang nên độ ẩm nhiều khiến cho nhiệt độ cũng không quá nóng. Sau khi dùng bữa, Phan Huy Ích liền ở lại nơi đây chờ đợi tin tức.

Thanh Quốc ở trong mắt Phan Huy Ích hiện nay đang ở bên bờ nội loạn, bề ngoài tuy nhìn yên tĩnh nhưng đó chẳng qua chỉ là một sự biểu hiện trước đo,́ sự chuẩn bị trước khi nổi lên một cơn bão tố to lớn mở đầu cho sự sụp đổ của nền tảng thống trị của Thanh Quốc.

Sau khi Phan Huy Ích rời đi, không lâu sau đó, Nguyễn Huy cũng liền lén lút rời khỏi tiệm tơ lụa, y đi thẳng đến một ngôi nhà nhỏ ở vùng ngoại ô Cảnh Đức Trấn.

Ngôi nhà này được lợp bằng rơm rạ, có bốn gian, trong nhà có bốn người sinh sống, trước nhà là mấy mảnh ruộng đang xanh ngắt một màu lúa, mái nhà lượn lờ khói bếp, đứng từ xa trông lại, thoạt nhìn giống hệt như một nông hộ hết sức bình thường ở vùng nông thôn, nhưng nếu người nào có thể đến gần, tinh ý quan sát kỹ sẽ nhận thấy có nhiều điều bất thường.

Trước cửa cổng của khu nhà lúc nào cũng có người ngồi quan sát xung quanh, khi là gã thanh niên đan sọt tre, lúc khác là người đàn ông trung niên ngồi hút tẩu thuốc, chẳng biết thanh niên kia đan lát sọt tre kiểu gì ma mặc dù̀ đã tốn công đan từ rất lâu rồi mà mãi vẫn chưa thấy xong.

Nguyễn Huy đến đúng lúc gã thanh niên đang ngồi đan sọt. Gã thanh niên phát hiện ra bóng dáng người lạ xuất hiện từ xa, liền lấy búa gõ cộp cộp lên tảng đá bên cạnh, cảnh báo cho những người bên trong, khi Nguyễn Huy lại gần, gã thanh niên lúc này mới nhận ra người đến là người quen thuộc thì trong lòng gã mới thở phào ra một hơi nhẹ nhõm, gã cười nịnh nọt:

-Cô gia!

Nguyễn Huy gật đầu, thuận tay vứt cho gã một nén bạc hỏi:

-Nhạc phụ đại nhân có ở nhà không?



Gã thanh niên xoa xoa nén bạc, cẩn thận cất vào trong ngực, miệng cười toe toét, cung kính nói:

-Cô gia đến thật đúng lúc, giáo thụ đại nhân vừa mới trở về.

Nguyễn Huy nghe vậy lấy làm mừng, y vội bước vào bên trong, không thèm để ý đến gã thanh niên nữa. Bước vào gian phòng lớn, Nguyễn Huy liền trông thấy nhạc phụ của y, giáo thụ Giang Tây Niếp Nhân Kiệt đang ngồi uống trà một mình.

Niếp Nhân Kiệt năm nay đã ngoài bốn mươi, dáng người cao lớn thô hào, gây ấn tượng đầu tiên là một kẻ thô lỗ nhưng đừng để cho vẻ bề ngoài của gã đánh lưà, gã là loại người ngoài thô trong tinh, đầu óc rất là linh hoạt thông minh, lại là người hiểu chữ nghĩa cho nên mới có thể làm đến chức giáo thụ của Bạch Liên Giáo.

Nguyễn Huy nhìn thấy Niếp Nhân Kiệt đang mãi suy nghĩ chuyện gì đó mà không chú ý đến mình, y vội bước đến cung kính nói:

- Tiểu tế xin ra mắt nhạc phụ!

Niếp Nhân Kiệt bị tiếng nói của Nguyễn Huy cắt đứt suy nghĩ, gã khẽ nhíu mày, mở miệng:

- Con không ở nhà bồi tiếp Niếp nhi, đến đây tìm ta có chuyện gì? Thôi, cũng đỡ mất công, ta vốn cũng đang có ý định cho người tìm con đến để nói chuyện.

Nguyễn Huy cẩn thận xung quanh, nhỏ giọng nói:

-Bẩm nhạc phụ! Sáng nay có một đám người Đại Việt đến tiệm, bọn họ đưa tín vật này cho con, nói là muốn được gặp nhạc phụ để bàn đại sự.



Nói rồi, Nguyễn Huy dùng hai tay dâng lên tín vật mà lúc ban sáng Phan Huy Ích đã cấp cho y.

Niếp Nhân Kiệt nhận lấy tín vật từ tay Nguyễn Huy, cẩn thận quan sát, qua một lúc, gã gật đầu nói:

-Tín vật này không sai, là do Bạch Liên Giáo Chủ đích thân đưa cho đám người An Nam.

Nguyễn Huy nghe Niếp Nhân Kiệt mở miệng nói ra hai từ An Nam, trong lòng âm thầm bất mãn, những người Hán này mắt cao hơn trời, lúc nào cũng nghĩ Đại Việt mãi là chư hầu của bọn họ, bọn họ lúc nào cũng tự cho mình đứng cao hơn những dân tộc khác, bọn họ không nghĩ lại coi hiện tại là ai đang đè đầu cưỡi cổ bọn họ suốt mấy trăm năm, đó là dân tộc Mãn, một dân tộc du mục nhỏ ở quan ngoại.

Trong lòng mặc dù bất mãn nhưng Nguyễn Huy cũng không để lộ ra ngoài, y điềm nhiên tiếp lời:

-Bọn họ hiện tại đang trú tại Công Quán của triều đình, theo như lời bọn họ nói lần này bọn họ là sứ đoàn được vua Đại Việt cử đi bái kiến Càn Long, cho nên thời gian lưu lại Cảnh Đức Trấn rất ngắn, bọn họ thỉnh cầu chúng ta mau chóng gặp mặt, nói là việc này cực kỳ có lợi cho Bạch Liên Giáo.

Niếp Nhân Kiệt nghe vậy thì nhíu mày suy nghĩ, đúng là thời gian trước đây, Đại Việt dưới thời Quang Trung đã thường xuyên trợ giúp Bạch Liên Giáo, nhìn như hợp tác vui vẻ nhưng thật ra đều là các bên cùng có âm mưu, chẳng qua gắn bó với nhau cũng vì lợi ích.

Khi đó, Đại Việt muốn lợi dụng Bạch Liên Giáo để hấp dẫn sự chú ý của triều đình Thanh Quốc mà Bạch Liên Giáo cũng nhân cơ hội lợi dụng sự trợ giúp của Đại Việt mà phát triển, chống lại sự truy quét của triều đình, đôi bên đều có lợi. Bẳng đi bảy tám năm không liên hệ, Đại Việt đột nhiên lại một lần nữa tìm đến hợp tác, chuyện này khiến cho Niếp Nhân Kiệt hết sức cảnh giác, tự hỏi Đại Việt đang có m·ưu đ·ồ gì bởi vì không thể nào có chuyện Đại Việt bỗng dưng đóng vai người tốt, chìa tay ra giúp Bạch Liên Giáo một cách vô tư.

Có điều, cảnh giác là cảnh giác, Niếp Nhân Kiệt cũng muốn đi gặp những người Đại Việt một lần, cho dù Đại Việt ôm mục đích gì mà đến nhưng đối với đại sự sắp tới của Bạch Liên Giáo, mục đích nhỏ nhoi đó của Đại Việt không đáng là gì cả, có được sự trợ giúp của Đại Việt thì có lẽ đại sự của Bạch Liên Giáo cũng sẽ thêm thông thuận, mà Niếp Nhân Kiệt cũng muốn nhân cơ hội này kiếm một đường lui cho mình.

Kẻ trí nhất định phải phòng ngừa chu đáo, mọi sự đều nên thận trọng, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.



Niếp Nhân Kiệt nghĩ đến đây, liền nói với Nguyễn Huy:

- Ta sẽ tới gặp bọn họ một lần, con hãy sắp sếp cho ta!

Nguyễn Huy cung kính:

- Tiểu tế tuân lệnh!

Niếp Nhân Kiệt tiếp lời:

- Chuyện này coi như xong, có điều bây giờ những lời ta dặn dò con phải nhớ kỹ!

Nguyễn Huy nhìn sắc mặt đột nhiên trầm trọng của Niếp Nhân Kiệt, trong lòng biết là gã sắp nói những chuyện rất quan trọng, y không dám thất lễ vội vàng ngưng tụ tinh thần, tập trung lắng nghe.

Chỉ thấy, Niếp Nhân Kiệt thở dài một tiếng :

- Bạch Liên Giáo sắp khởi sự, lần này dấy lên binh đao cực kỳ nguy hiểm không biết tương lai thế nào, ta chỉ có một đứa con gái là Niếp nhi, nó là người thân duy nhất của ta ở trên đời này, ta thật sự không muốn nó gặp nguy hiểm. Sắp đến, ta sẽ về Hồ Bắc quản lý một chi nhánh của Bạch Liên Giáo ở nơi đó để sẵn sàng khởi sự, sau khi ta đi rồi con hãy mau chóng đem theo Niếp nhi rời khỏi nơi đây, có lẽ ta sẽ sắp xếp cho hai đứa đến Đại Việt lánh nạn. Nếu như đại sự của Bạch Liên Giáo thành công thì hai đứa hãy quay về, nếu như thất bại thì hãy lập cho ta một tấm bài vị, như thế ta cũng đã mãn nguyện rồi.

Nguyễn Huy lấy làm kinh hãi:

- Nhạc phụ cũng không tin tưởng vào sự thắng lợi của Bạch Liên Giáo hay sao?

Niếp Nhân Kiệt lắc đầu:

- Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, trên đời này không có gì là chắc chắn tuyệt đối cả.