Chương 78: Đi sứ Thanh Triều 1
Giang Tây là một tỉnh của Thanh Quốc nằm trải dài dọc theo sông Trường Giang, khu vực khởi nguồn văn minh của Hoa Hạ. Phan Huy Ích cùng đoàn tùy tùng đi sứ tổng cộng hơn năm trăm người trải qua thời gian hơn nửa tháng liên tục đi đường vượt qua Quảng Đông hướng đến kinh đô Bắc Kinh rốt cuộc cũng đến được Giang Tây, tạm thời nghỉ ngơi lấy sức hai ngày tại Cảnh Đức Trấn trong Công Quán chuyên dành cho sứ bộ các nước của Thanh Quốc.
Sau khi sắp sếp mọi việc xong xuôi, Phan Huy Ích cùng với một vài cận vệ rời khỏi công quán đi dạo Cảnh Đức Trấn, mặc dù lúc này là cuối đời Càn Long, mâu thuẫn xã hội trở nên gay gắt, quan lại, địa chủ, phú thương sở hữu phần lớn đất đai, dân số tăng nhanh khiến cho đất canh tác không đủ dẫn đến dân chúng bị thiếu ăn, nhu cầu lương thực trở nên bức thiết, dân đói ngày càng nhiều, lại thêm giai cấp thống trị phong kiến sanh hoạt xa xỉ, tham quan ô lại hoành hành đã gây nên tâm lý bất mãn ngày một dâng cao nhưng ở mặt ngoài phố thị nơi đây vẫn vô cùng nhộn nhịp phồn vinh.
Phan Huy Ích chậm rãi đi dạo khắp nơi, y nhìn sự phồn vinh giả tạo của Thanh Quốc mà không khỏi lắc đầu. Một đường di chuyển đến đây, Phan Huy Ích được chứng kiến rất nhiều dân chúng nghèo đói, áo rách tả tươi, thân hình gầy còm, da dẻ xanh xao vàng vọt vì thiếu ăn lâu ngày. Ăn mày khắp nơi, đông như một đội quân châu chấu.
Sự lam lũ của dân chúng nơi đây tương phản với tình hình Đại Việt ở những vùng đất mà nhà Tây Sơn cai trị, hơn một năm qua, triều đình Tây Sơn đã áp dụng nhiều cải cách chăm lo cho dân chúng tuy là chưa thể khiến cho mỗi người dân đều ăn no mặc ấm nhưng đại đa số đều không bị thiếu ăn, đã không phải vì lương thực hàng ngày mà lo lắng, ít nhất so với những người dân hiện tại của Thanh Quốc, cuộc sống của người dân Đại Việt dưới sự cai trị của triều đình Tây Sơn tốt hơn dân chúng Thanh Quốc gấp nhiều lần.
Nhà Tây Sơn đã đạt được lòng dân sở hướng, có được lòng dân là có được tất cả, có được lòng dân là có được một nền móng vững chắc xây dựng nên một triều đại huy hoàng.
Đương lúc này, một gã cận vệ tiến lên nói nhỏ vào tai Phan Huy Ích:
- Bẩm quan lớn! Chúng thuộc hạ phát hiện có người đang bám theo chúng ta từ nãy đến giờ, chắc hẳn là mật vệ của Thanh Quốc.
Nghe xong, Phan Huy Ích vẫn bình tĩnh gật đầu với gã cận vệ, ra hiệu đã biết, trong lòng cũng không hề cảm thấy ngạc nhiên. Sứ đoàn của Đại Việt lên đến quy mô năm trăm người, mỗi lần xuất phát gây thanh thế khá lớn, Thanh Quốc phái mật vệ đi theo một phần là để bảo vệ, một phần vì để giám thị cũng là điều dễ hiểu.
Phan Huy Ích dẫn người đi đến một tiệm bán tơ lụa nhỏ trong thành, mấy người làm trong tiệm trông thấy khí thế của đám người Đại Việt, biết là qúy nhân, khách nhiều tiền đến, bọn họ không giám thất lễ vội vàng đi tìm ông chủ tiệm đến.
Ông chủ tiệm tơ lụa này hóa ra cũng là một người gốc Đại Việt tên là Nguyễn Huy, y đến làm ăn buôn bán ở đây dễ cũng đã được bảy tám năm, y đã lấy vợ và sinh con, vợ y là người dân tộc Hán. Bề ngoài của Nguyễn Huy trông phúc hậu và có nét cực kỳ tương đồng với những người đân Thanh Quốc nơi đây.
Đã bao nhiêu năm bươn chải ở xứ người xa lạ, ngày hôm nay, bỗng dưng trông thấy một đám người đến từ quê hương, Nguyễn Huy không khỏi ngẩn người ra mất một lúc vì bất ngờ, lúc y trông thấy Phan Huy Ích đang đứng ở đó đôi con ngươi không khỏi co lại nhưng y lấy lại sự bình tĩnh rất nhanh, mỉm cười bước đến dùng tiếng Thanh Quốc nói ra:
- Các vị khách quý cần mua loại tơ lụa như thế nào? Tôi chính là chủ tiệm, các vị cần gì cứ việc nói đừng ngại, nếu như ở tiệm không có đủ loại hoặc số lượng tơ lụa mà các vị cần, tôi có thể giúp các vị gom hàng ở các nơi khác với giá phải chăng.
Phan Huy Ích trả lời:
-Chúng tôi cần mua loại tơ lụa thượng hạng nhất, giá cả thế nào?
Nguyễn Huy nói:
-Loại tơ lụa thượng hạng nhất, mười nén vàng một khoanh!
Phan Huy Ích đáp lời:
-Người Đại Việt chúng tôi không xài nén vàng, chỉ có thỏi vàng như thế này, ông chủ xem thế nào!
Nói xong, Phan Huy Ích lấy ra một thỏi vàng hình dáng đặc biệt đưa cho Nguyễn Huy. Nguyễn Huy nhận lấy thỏi vàng từ tay Phan Huy Ích nhẹ nhàng ước lượng một chút, sau đó cẩn thận đưa lên xem xét từng chi tiết hoa văn khắc trên thỏi vàng, qua một lát y mới gật đầu, tỏ vẻ hài lòng:
-Trọng lượng và chất lượng không sai biệt lắm! Mời quý khách đi theo tôi ra phía sau tiệm xem hàng.
Nói rồi, Nguyễn Huy xoay người đi trước dẫn đường. Phan Huy Ích cùng đám người cận vệ đi theo đằng sau lưng Nguyễn Huy. Phía sau căn tiệm bán tơ lụa này còn có một khu viện nhỏ dùng làm kho hàng, Nguyễn Huy dẫn Phan Huy Ích đến trước một căn phòng nơi chất đầy tơ lụa, y tự tay mở cửa phòng mời Phan Huy Ích đi vào bên trong. Phan Huy Ích liếc nhìn mấy người cận vệ, những người này hiểu ý liền tản ra bốn phía cẩn thận canh gác.
Phan Huy Ích nhìn thấy mấy người cận vệ đã bố trí cảnh giác, trong lòng tạm thời yên tâm, bước vào trong căn phòng chứa tơ lụa. Nguyễn Huy vào theo sau đó, y cẩn thận khép cửa lại sau đó quỳ một chân xuống:
-Thuộc hạ ra mắt quan lớn!
Phan Huy Ích nhìn chăm chú vào Nguyễn Huy, trong lòng không khỏi thở dài cảm thán, năm đó hắn cùng với Nguyễn Quang Thùy ngoài mặt là đi sứ nhà Thanh để nhận sắc phong từ hoàng đế nhà Thanh lúc bấy giờ là Càn Long nhưng ở trong tối là vâng theo mật chỉ của Quang Trung Hoàng Đế đem theo hơn một trăm ám tử tinh nhuệ rãi vào Thanh Quốc làm do thám tiền trạm đồng thời để gia nhập và giữ liên lạc với đám người Bạch Liên Giáo và Thiên Địa Hội. Quang Trung Hoàng Đế đột ngột ra đi, hơn một trăm ám tử này vốn dĩ đã mất đi tác dụng, nếu như Cảnh Thịnh không hỏi tới cách thức liên hệ với Bạch Liên Giáo, Phan Huy Ích vốn cũng không định tiết lộ ra ngoài cho Cảnh Thịnh biết, hắn định ôm theo bí mật này đến c·hết để cho những ám tử này an lành qua quãng đời còn lại.
Có điều, người tính không bằng trời tính, Cảnh Thịnh cũng giông như người cha của hắn là Quang Trung Hoàng Đế có ý định m·ưu đ·ồ với Thanh Quốc khiến cho Phan Huy Ích không thể không một lần nữa vận dụng lên những ám tử này, mặc dù đã từng là người lãnh đạo của hơn một trăm ám tử này nhưng gần bảy tám năm không liên lạc, Phan Huy Ích cũng có lo lắng ở trong lòng, hắn không biết liệu rằng trải qua một thời gian dài như vậy sự trung thành với Đại Việt của những ám tử này có còn hay không, nhưng hôm nay nhìn thấy Nguyễn Huy vẫn nhận ra ám hiệu của hắn, Phan Huy Ích cũng liền tạm thời cảm thấy nhẹ nhõm.
Phan Huy Ích nghiêm trang nói:
-Đứng lên đi! Tình hình Bạch Liên Giáo dạo gần đây thế nào?
Nguyễn Huy cung kính nói:
-Bẩm quan lớn! Bạch Liên Giáo dạo gần đây hoạt động đột nhiên tăng mạnh, giáo thủ các nơi ở Hồ Bắc đã bí mật bàn bạc vào ngày Thìn tháng Thìn năm Thìn cùng khởi sự, cho phép giáo đồ chuẩn bị v·ũ k·hí và đạn dược.
Phan Huy Ích nhướng mày:
-Việc này là cơ mật của Bạch Liên Giáo chỉ có chức giáo thủ mới biết được, ngươi làm cách nào có thể tra ra tin tức chính xác như vậy?
Nguyễn Huy vội vàng đáp lời:
-Bẩm quan lớn! Thuộc hạ trong mấy năm qua lăn lộn ở trong Bạch Liên Giáo cũng nhờ lấy được người vợ là con gái của giáo thủ Giang Tây nên mới biết được tin này.
Nguyễn Huy nói không sai, vợ y là con gái của giáo thủ Giang Tây của Bạch Liên Giáo. Vị giáo thủ Giang Tây này vì lo lắng cho đứa con gái duy nhất nên mới tiết lộ tin tức cho nàng nhằm dặn dò nàng cùng con rể chuẩn bị, một khi Bạch Liên Giáo khởi sự thì mau tìm cách trốn tránh ra khỏi vùng chiến sự, tránh khỏi nạn binh đao.
Phan Huy Ích nghe vậy thì mừng thầm trong lòng:
-Như vậy thì tốt! Ngươi mau thay mặt ta liên hệ với cha vợ của ngươi, nói rằng ta có việc lớn muốn bàn, đây là tín vật mà trước đây Bạch Liên Giáo giao cho ta, ngươi chỉ cần đưa tín vật này cho vị cha vợ của ngươi xem thì y sẽ hiểu.
Nguyễn Huy lập tức đáp lời:
-Thuộc hạ tuân lệnh!