Chương 74: Độc kế.
Phan Huy Ích đem theo một bụng tâm sự rời cung, lần đi sứ Thanh Quốc này trách nhiệm mà y được giao phó tương đối nặng nề. Cảnh Thịnh tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã hoàn toàn kế thừa ý chí của tiên hoàng, hắn muốn trở thành tuyên cổ nhất đế được ghi danh vào trong sử sách.
Năm xưa, Quang Trung Hoàng Đế m·ưu đ·ồ Thanh Quốc đã lâu, vốn định tập trung ba mươi vạn quân, một lần diệt đi Nguyễn Ánh sau đó nghỉ ngơi dưỡng sức một thời gian rồi lại Bắc tiến đọ sức với Càn Long một hai nhưng mà người tính không bằng trời tính, cơn bạo bệnh bất ngờ bùng nổ đã tước đoạt đi hết thảy những toan tính của Nguyễn Huệ khiến cho ông phải ngậm ngùi ôm theo sự tiếc nuối mà vội vàng ra đi.
Cái c·hết đột ngột của Nguyễn Huệ khiến cho Tây Sơn cũng vì cực thịnh mà suy tàn, may mắn là lúc này Cảnh Thịnh bỗng dưng thay đổi, bộc lộ tài năng kiệt suất, cơ hồ dùng sức một người kéo vãn lại tình thế đang hỗn loạn của triều đình Tây Sơn, một lần nữa đưa nhà Tây Sơn hướng lên con đường đại hưng. Sự thay đổi tốt đẹp của nhà Tây Sơn diễn ra từng ngày theo chiều hướng vững chắc, Phan Huy Ích nhìn ở trong mắt mà trong lòng cảm thấy vui mừng vô cùng, y cảm thấy việc Cảnh Thịnh đánh bại được Nguyễn Ánh thống nhất đất nước chỉ là vấn đề thời gian, thiên hạ này trải qua bao nhiêu cuộc c·hiến t·ranh t·ang t·óc đã khát khao một thời kỳ thái bình từ rất lâu rồi, chính vì vậy khi Phan Huy Ích nhìn thấy tham vọng của Cảnh Thịnh thì y mới lấy làm lo lắng ở trong lòng.
Trong khoảng thời gian sắp tới, Cảnh Thịnh cho dù có đánh bại được Nguyễn Ánh thống nhất đất nước đi chăng nữa nhưng so với Thanh Quốc khổng lồ kia thì Đại Việt vẫn còn quá mong manh, Phan Huy Ích chỉ sợ Cảnh Thịnh vì nôn nóng háo thắng mà hành động vội vã dẫn đến sai lầm khiến cho bao công sức gầy dựng nhà Tây Sơn bấy lâu nay đổ sông đổ biển, có điều lệnh vua không thể trái, y chỉ có thể thuận theo, cầu mong sao cho mọi chuyện thuận lợi diễn ra đúng như lời Cảnh Thịnh đã nói.
Cảnh Thịnh nhìn theo bóng dáng như người mất hồn của Phan Huy Ích lúc rời đi, hắn không khỏi lắc đầu cười khổ, Đại Việt muốn bước lên vũ đài lớn ganh đua cùng với các đế quốc trên thế giới thì không thể cứ mãi quanh quẩn chơi với cái ao làng, đây là thời kỳ chủ nghĩa thực dân vơ vét tài nguyên, vơ vét sức sản xuất để làm nền tảng phát triển quốc gia sau này, đất nước nào vơ vét được càng nhiều của cải, xây dựng nền móng càng vững thì phát triển sẽ càng vượt bậc. Đại Việt không thể đứng ngoài cuộc chơi, đứng ngoài xu thế phát triển của thế giới, chỉ là cơm phải ăn từng miếng, nước phải uống từng ngụm, Thanh Quốc chính là một miếng bánh lớn mà Cảnh Thịnh chỉ định lấy một góc bánh nhỏ phù hợp với sức tiêu hóa của Đại Việt mà thôi.
Đương lúc này, bỗng dưng có cung nhân tiến vào bẩm báo:
-Bẩm bệ hạ! Có Tả đô chỉ huy sứ Lê Chất cầu kiến.
Cảnh Thịnh gật đầu:
-Truyền!
Người cung nhân vội vàng dập đầu lãnh chỉ sau đó ra ngoài truyền cho Lê Chất tiến đến.
Lê Chất bước vào thư phòng, trông thấy Cảnh Thịnh vội vàng thi lễ quân thần sau đó nhỏ giọng nói:
-Bẩm bệ hạ! Mật thám của chúng ta đã dò xét được Bùi Xuân Hoa lúc này đã bị Võ Tánh dâng cho Nguyễn Ánh, nàng cũng đã thành công chiếm được sự sủng ái của y, bước tiếp theo cần làm như thế nào, thần xin bệ hạ cho chỉ dụ!
Cảnh Thịnh nghe vậy liền lấy làm vui mừng, đây quả là ý trời, mặc dù ban đầu khi hắn dùng mỹ nhân kế là đã nhắm đến Nguyễn Ánh nhưng hắn vốn chỉ nghĩ đến kết quả thấp nhất là dùng Bùi Xuân Hoa để lung lạc Võ Tánh từ đó đánh rơi vị tướng lĩnh tài giỏi này của quân Nguyễn, chặt bỏ bớt cánh tay đắc lực của Nguyễn Ánh là cũng tốt lắm rồi nhưng mà hóa ra Cảnh Thịnh còn đánh giá thấp định lực của Võ Tánh, y có thể nhịn đau mà nhường người đẹp cho Nguyễn Ánh thì sự việc quả là thông thuận theo ý muốn ban đầu của Cảnh Thịnh. Nguyễn Ánh đã tự mịnh đâm đầu vào chỗ c·hết thì cũng không trách được người khác.
Lê Chất bẩm tấu xong, y ngẩng đầu lên liền trông thấy Cảnh Thịnh lúc này đã nhắm hờ hai mắt lại, mấy ngón tay gõ nhịp lên bàn ra chiều suy nghĩ, chỉ chốc lát sau Cảnh Thịnh mở mắt sau đó cất tiếng hỏi:
-Khoảng thời gian trước, trẫm kêu khanh đi điều tra chuyện kia, kết quả thế nào?
Lê Chất cung kính hồi đáp:
-Bẩm bệ hạ! Thần theo lời dặn dò của bệ hạ đã cẩn thận cho người điều tra, từ đứa con của vị lương y chuyên khám bệnh cho vương phủ, mật thám đã sao chép được các toa thuốc mà Nguyễn Ánh thường hay sử dụng, thần đã đưa cho thái y viện giám định đã xác định được Nguyễn Ánh có chứng Huyễn Vựng thường bị h·ành h·ạ bởi các cơn đau đầu chóng mặt nên phải sư dụng một lượng lớn thuốc bình can tá hỏa an thần, bệnh này thường xuất hiện ở những người lao lực thường hay lo nghĩ, năm đó tiên đế cũng từng mắc phải chứng bệnh này.
Lê Chất nói xong liền im lặng.
Cảnh Thịnh nghe y nói đến Quang Trung đã từng mắc chứng bệnh này thì cũng không lấy làm ngạc nhiên, chứng Huyễn Vựng theo y học hiện đại chính là bệnh cao huyết áp, bệnh này thường gặp ở những người thường xuyên lo nghĩ, lao lực mệt nhọc, tình chí thất thường, Cảnh Thịnh âm thầm phỏng đoán c·ái c·hết đột ngột của Nguyễn Huệ có liên quan đến bệnh này bởi vì một mình Nguyễn Huệ khi ấy phải lèo lái con thuyền Tây Sơn qua rất nhiều gian khó từ c·hiến t·ranh Trịnh - Nguyễn, đến diệt quân Thanh, đánh bại phản đồ diệt Lê triều, đấu đá nội bộ với Nguyễn Nhạc lại đánh Nguyễn Ánh, không có chuyện nào mà không cần lao tâm vất vả mệ nhọc cả, mỗi một nước đi của Nguyễn Huệ đều phải có sự tính toán kỹ lưỡng, chỉ c·ần s·ai chân một nước là nhà Tây Sơn sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Lao tâm lao lực nhiều như thế thì Nguyễn Huệ mắc bệnh cao huyết áp cũng là tự nhiên, lại còn thói quen uống rượu nặng cực kỳ dễ dẫn đến tai biến.
Nghĩ đến Nguyễn Huệ, Cảnh Thịnh thở dài một tiếng, sau đó tiếp tục dò hỏi Lê Chất:
-Việc điều tra này có từng lộ ra?
Lê Chất vỗ ngực:
-Xin bệ hạ yên tâm! Đứa con của vị lương y ấy lè một kẻ nghiện cờ bạc nặng, người của Hoàng Vệ đã xóa dấu vết, thiết kế c·ái c·hết của y như là một vụ t·ai n·ạn, không có người nào có thể nghi ngờ.
Cảnh Thịnh gật đầu khen ngợi, hắn lấy làm hài lòng với hiệu suất làm việc của Lê Chất, tài năng của Phạm Văn Trị cũng không kém, Hoàng Vệ giao vào tay hai người này khiến cho hắn rất là an tâm. Cảnh Thịnh nhấp một ngụm trà sau đó nói:
-Rất tốt! Đợi qua một khoảng thời gian nữa, quân cờ này sẽ phát huy ra được tác dụng không thể ngờ đến. Khanh có biết năm xưa Lê Thái Tông là c·hết như thế nào hay không?
Lê Chất nghe vậy thì ngẩn người ra, lẽ tất nhiên là y không biết rồi, thậm chí có thể nói là mù tịt về lịch sử của Đại Việt, điều này không có gì là khó hiểu đối với người dân Đại Việt thời kỳ này cả.
Cảnh Thịnh chỉ là thuận miệng hỏi Lê Chất mà thôi, nhắc đến vụ án Lệ Chi Viên nổi tiếng ở trong lịch sử, nghĩ đến Lê Thái Tông khi ấy mới có mười chìn gần hai mươi tuổi lại si mê vợ lẽ của Nguyễn Trãi là Nguyễn Thị Lộ khi ấy đã khá lớn tuổi độ cũng gần bốn mươi thì Cảnh Thịnh không khỏi lấy làm khâm phục, Lê Thái Tông có sở thích lái máy bay bà già là điều bình thường trong xã hội hiện đại nhưng lại bất thường trong xã hội khi ấy. Vụ án Lệ Chi Viên có nhiều đồn đoán và suy diễn nhưng hầu hết các ý kiến đều cho rằng Nguyễn Trãi không phải là h·ung t·hủ g·iết vua.
Đối với những nhận định như vậy, Cảnh Thịnh có phần không hoàn toàn đồng ý, một sự việc có đôi khi sẽ bị bóp méo bởi cảm quan của những người khác nhau, Nguyễn Trãi là một danh thần nổi tiếng có công đánh bại quân Minh, chấm dứt sự độ hộ lâu dài của nhà Minh đối với đất nước, tài trí của ông thậm chí có thể sánh ngang với Gia Cát Lượng trong truyện tam quốc cũng không nói ngoa, một người có tài trí lại có công tích gia thân thì có triều thần nào khi ấy có thể đấu lại Nguyễn Trãi, nói rằng Nguyễn Trãi vì bất hòa với một số quyền thần mà bị chèn ép là sai lầm, một người có thể bày mưu tính kế để đánh bại cả một chế độ áp bức cai trị của quân Minh thì đâu có phải là người tầm thường mà những kẻ tầm thường khác có thể so sánh được.