Chương 73: Giao trách nhiệm lớn.
Cảnh Thịnh rời vườn Ngự Uyển lại đi dạo loanh quanh ở trong hoàng thành, nói ra cũng thật xấu hổ, kể từ lúc sống lại đến nay đã được hai năm nhưng hắn vẫn chưa có thời gian để đi ngắm nghía công trình hoàng thành Phú Xuân này một cách kỹ càng cho thỏa lòng. Hoàng thành khá rộng lớn, chia làm ngoại thành và nội thành, cấm quân đứng gác sâm nghiêm, cung nhân phục vụ tới lui khá nhiều, những cung nhân này hầu hết là những con cháu nghèo khổ họ hàng xa ở trong gia đình các quan lại được tuyển chọn kỹ càng để vào cung phục vụ, bọn họ có thân thế trong sạch vào cung phục vụ hoàng gia vì cũng để đổi lấy một nơi dung thân và miếng ăn, bọn họ không có tiền lương mà chỉ có số tiền ít ỏi dành dụm từ tiền thưởng từ các quý nhân trong cung mỗi khi cao hứng.
Cảnh Thịnh đi đến ngoại thành, hắn leo lên thành cao nhìn ra khu dân cư ở phía xa, lân cận hoàng thành đều là nơi ở của giai cấp quan lại và giới có tiền, hầu hết là những khu nhà xây bằng gạch, mái ngói đỏ hồng có tường viện bao quanh, đường xá ngay ngắn như bàn cờ được lát đá sạch sẽ. Hơn một năm nay, lệnh cấm dân chúng xây nhà bằng gạch được dở bỏ nên bộ mặt các thành trấn có nhiều biến chuyển tốt đẹp.
Ngắm nghía một lúc, Cảnh Thịnh sau khi thỏa mãn liền đi trở về nơi làm việc của mình. Lúc này, Thượng thư Bộ Lại Phan Huy Ích đã đến đợi từ lâu. Cảnh Thịnh cho người dẫn Phan Huy Ích đến thư phòng, Phan Huy Ích theo chân cung nhân bước vào trong phòng, nhìn thấy Cảnh Thịnh đang ngồi bên thư án thì vội vàng bước đến thi lễ quân thần:
-Thần xin tham kiến bệ hạ! Bệ hạ vạn tuế!
Cảnh Thịnh mở lời ban ngồi cho Phan Huy Ích, đợi y ngồi được vững vàng trên ghế, sau đó nói:
-Hôm nay, trẫm triệu khanh đến đây là có một sự việc cực kỳ quan trọng muốn khanh đi làm!
Phan Huy Ích nghe vậy, sắc mặt liền trở nên vô cùng tập trung, lắng tai nghe.
Cảnh Thịnh tiếp lời:
-Có điều, trước khi giao phó trách nhiệm cho khanh, trẫm muốn khanh nói rõ cho trẫm biết về việc âm thầm liên hệ của tiên đế với Bạch Liên Giáo và Thiên Địa Hội năm xưa.
Phan Huy Ích nghe Cảnh Thịnh nhắc đến việc này, ban đầu cũng có hơi bất ngờ, trong lòng âm thầm phỏng đoán về mục đích của Cảnh Thịnh khi tìm hiểu việc này, y trầm ngâm một chút để tổ chức câu từ, sau đó đứng dậy cung kính nói:
-Bẩm bệ hạ! Năm xưa, tiên đế từng nhiều lần cử thần đi sứ Thanh Quốc và âm thầm liên hệ với Bạch Liên Giáo cùng Thiên Địa Hội, nhiều lần bí mật viện trợ cho bọn họ để q·uấy r·ối Thanh triều, mục đích là để phân tán sự chú ý của Càn Long đối với Đại Việt lúc bấy giờ để tiên hoàng có thể rảnh tay mà đối phó với Nguyễn Ánh ở phương Nam.
Cảnh Thịnh gật đầu, câu trả lời của Phan Huy Ích không nằm ngoài sự suy đoán của hắn, tình hình của Quang Trung Hoàng Đế lúc ấy thật không mấy sáng sủa, phía nam thì Nguyễn Ánh hoạt động rất mạnh, mối bất hòa với Nguyễn Nhạc vẫn cứ tồn tại âm ỉ, phía bắc thì các thế lực ủng hộ Lê triều cũng không an phận thường xuyên chống phá, hơn nữa việc Lê Chiêu Thống vẫn được vua Càn Long giữ lại như một viên cờ có thể sử dụng bất cứ lúc nào để đe dọa sự tồn tại của Tây Sơn. Tình hình lúc ấy, nếu như Quang Trung Hoàng Đế không sử dụng Bạch Liên Giáo, Thiên Địa Hội và đám c·ướp biển để quân Thanh bận bịu khắp nơi thì chưa chắc Càn Long đã chịu để yên cho Tây Sơn phát triển mà không tiếp tục trả thù mối nhục thua trận trước đó. Phan Huy Ích đã từng có kinh nghiệm liên hệ với đám người này vậy thì quá thuận lợi cho kế hoạch tiếp theo của Cảnh Thịnh.
Cảnh Thịnh mỉm cười nói:
-Rất tốt! Lần này, trẫm muốn cử khanh đi sứ nhà Thanh bái kiến Càn Long, bề ngoài là để kể khổ xin viện trợ chống quân Xiêm và Nguyễn Ánh nhưng nhiệm vụ chủ yếu của khanh là liên hệ với đám người Bạch Liên Giáo để bán v·ũ k·hí cho chúng, trẫm đã nhận được mật báo của Hoàng Vệ nói rằng Bạch Liên Giáo đang âm thầm súc tích lực lượng không lâu nữa sẽ phất cờ nổi dậy, nếu là như vậy ắt hẳn bọn họ đang cực kỳ thiếu thốn v·ũ k·hí mà trong kho của chúng ta lại đang tồn đọng một số lớn v·ũ k·hí cũ không dùng đến.
Phan Huy Ích nghe xong dự định của Cảnh Thịnh thì giật mình kinh sợ hết hồn hết vía, Cảnh Thịnh đây là quyết tâm chơi lớn một trận còn hơn cả cách làm của Quang Trung Hoàng Đế trước kia, hắn đang đùa với lửa bởi vì nếu như khởi nghĩa của Bạch Liên Giáo mà thất bại và việc Tây Sơn bán v·ũ k·hí cho Bạch Liên Giáo bị quân Thanh biết được thì chẳng phải sẽ khiến cho Thanh Quốc có cớ để khởi binh xâm lược Đại Việt một lần nữa hay sao. Phan Huy Ích cảm thấy người thiếu niên trước mắt này có vẻ như vì nhiều lần thắng lợi vừa qua mà đã bắt đầu làm việc kiêu ngạo rồi, là một trung thần tận tâm với nhà Tây Sơn, y quyết tâm khuyên bảo Cảnh Thịnh:
-Bẩm bệ hạ! Thần xin bệ hạ suy xét lại, Bạch Liên Giáo chỉ là một đám ô hợp thì làm sao có thể khởi nghĩa thành công, hơn nữa nếu như việc này lộ ra ngoài, Thanh Quốc nhất định sẽ khởi binh đến đánh chúng ta, Tây Sơn hiện còn chưa đánh dẹp được giặc Nguyễn ở phía nam nếu như còn phải đối phó với quân Thanh đông đảo thì thần e sức dân không thể chịu được.
Cảnh Thịnh nhìn sắc mặt trầm trọng của Phan Huy Ích, vị trọng thần tài hoa này trước sau vẫn luôn tận trung vì nhà Tây Sơn, hắn không có nổi giận mà hòa ái nói:
-Khanh yên tâm! Những điều khanh nói, trẫm đã suy nghĩ đến nhiều lần nhưng là trước khác nay khác. Càn Long nay đã già yếu không còn minh mẫn, triều đình nhà Thanh mục ruỗng vì nạn t·ham ô·, bát kỳ quân hiện tại chỉ có tiếng mà không có miếng, hơn nữa thế lực của Bạch Liên Giáo cũng không nhỏ yếu, chỉ cần chúng ta nhân cơ hội lần này ở sau lưng đẩy một đẩy để cho Bạch Liên Giáo có lực tranh đấu cùng Thanh triều càng lâu thì nội tại của Thanh Quốc càng bị tiêu hao, chúng ta càng rảnh tay đối phó với Nguyễn Ánh thống nhất đất nước đến lúc đó cho dù Bạch Liên Giáo có thất bại, việc này có lộ ra, chúng ta cứ một mực phủ nhận mà quân Thanh sau khi quần nhau với Bạch Liên Giáo thì còn hơi sức đâu mà t·ấn c·ông chúng ta nữa, đợi vài năm sau khi Đại Việt đã yên ổn phát triển thì còn chưa biết được là Đại Việt chúng ta đánh ngược Thanh Quốc hay là Thanh Quốc phải cắt đất trả lại cho chúng ta nữa.
Nói ra những lời này, ánh mắt Cảnh Thịnh bỗng dưng bừng sáng, hào khí vọt lên mây xanh, hắn hoàn toàn không thèm che giấu tham vọng của mình.
Nhìn thấy thái độ của Cảnh Thịnh, Phan Huy Ích liền biết Cảnh Thịnh đã hạ quyết tâm khó mà khuyên nhủ, lời của Cảnh Thịnh tuy có lý nhưng sống dưới bóng ma của Thanh Quốc quá lâu, trong lòng Phan Huy Ích cũng tồn nhiều sợ hãi lo nghĩ, không phải lo nghĩ cho bản thân mà là lo nghĩ cho vận nước. Tâm lý e sợ Thanh Quốc của Phan Huy Ích cũng là điều bình thường, từ xưa đến nay Thanh Quốc luôn là một nước lớn mạnh về quân sự và kinh tế, lợi thế về diện tích địa lý và dân số khiến cho Thanh Quốc thường ở thế bất bại hiếm có môt nước nào ở trong khu vực có thể sánh vai nhưng đó là thời đại v·ũ k·hí lạnh, sự huy hoàng của Thanh Quốc đã qua, thời đại v·ũ k·hí nóng mở ra về một cuộc cách mạng c·hiến t·ranh, chạy đua về công nghệ và nghệ thuật sử dụng v·ũ k·hí nóng, ai nắm bắt thời đại thì kẻ đó mới là người chiến thắng. Phan Huy Ích là văn thần thuộc thế hệ cũ tuy cực kỳ thông minh và cấp tiến nhưng hạn chế về tầm nhìn cũng như kiến thức văn minh cũng bó buộc tư duy của y.
Thấy Cảnh Thịnh đã cực kỳ quyết tâm, Phan Huy Ích cũng thức thời không khuyên nữa, y thuận theo cung kính nói:
-Thần sẽ cố gắng hết sức mình! Xin bệ hạ hãy yên tâm!
Cảnh Thịnh hài lòng gật đầu:
-Như thế rất tốt! Ngoài ra còn một chuyện nữa, nhân cơ hội đi sứ Thanh Quốc lần này khanh cũng xin Càn Long cho đem tro cốt của Lê Chiêu Thống về Đại Việt để an táng, việc an táng cụ thể như thế nào trẫm sẽ cho Hữu đô chỉ huy sứ Phạm Văn Trị hỗ trợ giúp khanh, việc này nếu mưu tính tốt có thể khiến cho Nguyễn Ánh thêm một phần ngột ngạt! Ha ha!
Phan Huy Ích bái lạy nói:
-Thần tuân chỉ!