Chương 72: Nhắc nhở.
Phủ Phan Thượng Thư.
Thượng thư Bộ Lại Phan Huy Ích vừa mới từ nhiệm sở trở về phủ thì đã gặp người hầu chạy đến báo là có Thượng thư Bộ Binh Ngô Thì Nhậm tới chơi, thật ra hai người vốn có mối quan hệ thân thiết với nhau từ lâu bởi vì Ngô Thì Nhậm chính là anh vợ của Phan Huy Ích, chỉ là bây giờ cả hai đều là Tây Sơn Cố Mệnh Đại Thần đồng thời nắm giữ quyền cao chức trọng ở trong triều đình cho nên trong khoảng thời gian qua ngoài việc gặp nhau ở trên triều đình để xử lý công việc ra thì hai người cũng chủ động hạn chế qua lại, chủ yếu để tránh hiềm nghi.
Nghe người hầu nói Ngô Thì Nhậm đến đợi trong phủ cũng đã được một khoảng thời gian ngắn, Phan Huy Ích liền lật đật đi thay quan phục thành thường phục sau đó đi đến phòng khách. Lúc đến phòng khách, Phan Huy Ích nhìn thấy Ngô Thì Nhậm đang cầm quạt phe phẩy, thích ý thưởng thức nước trà ngon mà đám người hầu dâng lên. Phan Huy Chú con của Phan Huy Ích thì ngồi ở bên cạnh luôn miệng hỏi han về sự tích của Cảnh Thịnh. Hiện tại, Phan Huy Chú cũng đã được mười ba tuổi, hắn chỉ nhỏ hơn Cảnh Thịnh gần hai tuổi nhưng khi hắn còn đang ngồi trong nhà dùi mài học vấn thì Cảnh Thịnh đã làm nên bao kỳ tích cho nhà Tây Sơn, Phan Huy Chú thường xuyên được nghe Phan Huy Ích khen ngợi Cảnh Thịnh hết lời nên trong lòng rất là sinh ngưỡng mộ.
Phan Huy Ích tiến lên cười lớn:
-Ha ha! Anh lớn đến nhà sao không báo trước cho em một tiếng để em sai người làm tiệc từ trước.
Ngô Thì Nhậm mỉm cười đáp lời:
-Đều là người trong nhà, cậu không cần khách sáo, chẳng là hôm nay anh đột nhiên tâm huyết dâng trào vì đã lâu chưa được gặp Huy Chú nên cố tình đến đây để xem cháu nó học hành thế nào, tương lai không xa lớp trẻ này sẽ thay chúng ta gánh vác triều đình.
Phan Huy Ích nhẹ gật đầu đồng ý nhưng cũng không quên quay sang quát lớn Phan Huy Chú:
-Việc của con bây giờ là phải học hành cho tốt, có được học vấn mới có thể thi đỗ công danh, không có công danh thì cũng là nói khoác mà thôi hơn nữa việc của bệ hạ là điều cấm kỵ con chớ có nghe ngóng dò xét lung tung nữa kẻo vì tính tò mò của mình mà có thể mang tai họa đến cho bản thân và gia đình.
Bị lão cha quát lớn răn dạy một phen, Phan Huy Chú vội vàng vâng dạ, hắn cũng biết mình chèo kéo cậu Ngô Thì Nhậm dò hỏi về việc của bệ hạ là điều cấm kỵ nên vội vàng đứng lên bái lạy xin lỗi Ngô Thì Nhậm, sau đó hắn bị Phan Huy Ích đuổi đi xuống tiếp tục học hành. Phan Huy Chú đi rồi, Phan Huy Ích mới quay sang thở dài nói:
-Chẳng biết lúc nào hắn mới có thể trưởng thành vững vàng được như cậu con cả của anh, tính tình tò mò của Huy Chú thật là khiến cho người làm cha như em lúc nào cũng phải lo lắng, làm cho anh lớn chê cười!
Ngô Thì Nhậm nghe Phan Huy Ích khen cậu cả Ngô thì trong lòng cũng có ẩn ẩn tức giận, đứa con trai này của hắn dạo này được làm quan vui đến quên cả trời đất, nào có nhớ đến những lời dặn dò của Ngô Thì Nhậm khi ở trong chốn quan trường, mới lập được chút công lao đã vênh mặt hất hàm với cha mình thật là nhớ ăn không nhớ đánh, Ngô Thì Nhậm quyết tâm đợi hôm nào phải sửa trị cho cậu cả Ngô một trận mới được. Trong lòng có nhiều suy nghĩ nhưng bề ngoài Ngô Thì Nhậm vẫn thản nhiên mỉm cười, khuyên bảo Phan Huy Ích lời trái lương tâm:
-Huy Ích! Cậu không cần quá khắt khe với Huy Chú như thế, thiếu niên chí lớn là điều tất nhiên, người có chí mới có thể có động lực phấn đấu.
Phan Huy Ích cũng là nhân tinh, hắn còn lâu mới tin những lời khách sáo ma quỷ này của Ngô Thì Nhậm, chị của Phan Huy Ích cũng đã thường xuyên than phiền về mối quan hệ giữa hai cha con Ngô Thì Nhậm với hắn. Hai người cũng không quá xoắn xuýt trên vấn đề này nữa, khẽ hớp một ngụm trà thơm, Phan Huy Ích hỏi Ngô Thì Nhậm:
-Chuyện Bắc Hà lần này, anh lớn thấy thế nào? Em thấy bệ hạ sát tính thật nặng, rất nhiều sĩ phu đã bị g·iết hại trong quá trình bình định Phù Lê Quân khiến cho người có học trong thiên hạ bắt đầu có lời oán trách, hơn nữa việc nghiêm trọng nhất là Hoàng Vệ đang trắng trợn bắt giữ nhiều địa chủ và tịch thu toàn bộ tài sản của bọn họ ở Bắc Hà điều này là đang v·a c·hạm với lợi ích của tầng lớp quyền quý có thể làm cho bệ hạ mất đi sự ủng hộ của các gia tộc, thật sự nguy hiểm, chúng ta làm thần tử phải chăng cũng nên khuyên nhủ bệ hạ một hai.
Ngô Thì Nhậm vuốt râu nói:
-Bệ hạ làm việc tất đã có tính toán từ trước, trong lúc này chúng ta nên bình tĩnh đứng xem thế cuộc diễn biến là được, đối với bệ hạ chúng ta phải dùng tâm thái đối với một người trưởng thành hơn nữa là một người trưởng thành tràn đầy trí tuệ chứ không thể khinh nhờn.
Hơi ngừng một chút, Ngô Thì Nhậm đã tiếp lời:
-Bệ hạ là người rất giỏi mưu kế, tính toán trước rồi mới hành động hơn nữa là người giỏi tạo thế và sử dụng thế có lợi cho mình. Trong mắt của đa số người khác, lần này triều đình đàn áp Bắc Hà quá nặng tay và đẫm máu, cơ hồ quét sạch tầng lớp quyền quý và sĩ phu ở Bắc Hà nhưng trong mắt anh thì đây chính là cơ hội cho triều đình củng cố sự thống trị, chỉ có phá hủy triệt để cái cũ mới có thể xây dựng cái mới. Giờ đây, họ Lê đã hoàn toàn cúi đầu trước bệ hạ, Lê Chiêu Thống đ·ã c·hết, không có họ Lê duy trì thì những kẻ chống đối ở Bắc Hà kia sẽ chẳng làm nên trò trống gì.
Phan Huy Ích nghe vậy liền giật mình thốt lên:
-Lê Chiêu Thống đ·ã c·hết? Họ Lê chịu đầu phục bệ hạ?
Phan Huy Ích cùng Ngô Thì Nhậm làm quan trải hai triều Lê và Tây Sơn cho nên trong lòng bọn họ rất rõ ràng sức ảnh hưởng của dòng họ Lê với các thế lực ở Bắc Hà, việc họ Lê chịu cúi đầu hoàn toàn trước Cảnh Thịnh khiến cho Phan Huy Ích cơ hồ tưởng là mình nghe nhầm.
Ngô Thì Nhậm cười khổ:
-Bệ hạ dấu giếm rất kỹ, chỉ mới mấy hôm trước anh mới được bệ hạ cho biết, trước khi chiến loạn ở Bắc Hà xảy ra, bệ hạ đã đến gặp Bắc cung hoàng thái hậu Lê Ngọc Hân và đạt được sự ủng hộ của nàng từ đó ép họ Lê cúi đầu. Ác hơn nữa, bệ hạ đã thừa thế sử dụng họ Lê làm cái bẫy để quét sạch những kẻ chống đối ở Bắc Hà.
Phan Huy Ích hít sâu một hơi khí lạnh:
-Bệ hạ đã đáp ứng điều kiện gì với Bắc cung hoàng thái hậu mà có thể khiến cho họ Lê chịu cúi đầu, điều mà ngay cả tiên đế Quang Trung cũng chưa làm được?
Ngô Thì Nhậm nghiêm sắc mặt nói:
-Bệ hạ đã đáp ứng Bắc cung hoàng thái hậu lập Lê Ngọc Bình làm Chính cung hoàng hậu!
Nghe Ngô Thì Nhậm nói xong lời này, Phan Huy Ích nhanh chóng hiểu rõ thông suốt rất nhiều chuyện, hắn là một người thông minh uyên bác nên chỉ cần một chút gợi ý là trong lòng đã hiểu rõ thấu đáo kế hoạch của Cảnh Thịnh. Lúc này, trong lòng của Phan Huy Ích như c·hết lặng, Cảnh Thịnh đây là đã quyết tâm hung ác hạ vốn gốc nhưng có một điều hắn không thể không thừa nhận nước cờ này của Cảnh Thịnh là quá hay, không thể chê trách điều gì. Phan Huy Ích âm thầm tự hỏi, người thiếu niên này tại sao lại có thể lão luyện như thế chẳng lẽ Cảnh Thịnh thực sự chính là chân mệnh thiên tử hạ phàm, thiên tư thông tuệ, vô sự tự thông.
Ngô Thì Nhậm trông thấy sắc mặt của Phan Huy Ích thì cũng không lấy làm ngạc nhiên bởi vì cách đây mấy ngày y cũng đã từng rơi vào trạng thái như thế. Ngô Thì Nhậm đứng lên đi đến bên cạnh vỗ vai Phan Huy Ích:
-Huy Ích a! Tây Sơn nay đã có xu hướng đại hưng, Đại Việt dưới sự thống trị của bệ hạ sẽ bước lên con đường đại quốc, khai cương khuếch thổ là chuyện không thể tránh khỏi, có điều người đa mưu thì cũng đa nghi, gần vua như gần cọp, hôm nay anh tới là muốn dặn cậu sau này mọi việc làm càng thêm thận trọng, chớ có tham công bởi từ xưa đến nay công thần vốn là không sống lâu, anh em ta ở trong triều đình phải cùng tiến thối.
Phan Huy Ích nghe xong, nặng nề gật đầu:
-Anh lớn nói rất đúng!
Ngô Thì Nhậm mỉm cười, cảm thán:
-Thân ở trong triều đình như đứng ở trong dòng nước xiếc, cuồn cuộn nước sông tựa như đại thế của thiên hạ, chỉ mong đem chút sức mình cho thiên hạ được an vui có như vậy mới không uổng tài học của chúng ta.