Chương 71: Trịnh Thất rời đi
Đầu tư phát triển v·ũ k·hí là việc cấp thiết phải làm, đây là thời kỳ vàng son của chủ nghĩa đế quốc bành trướng, nếu như Đại Việt không có một q·uân đ·ội mạnh để bảo vệ đất nước thì trước sau gì cũng sẽ bị các đế quốc khác tiến hành đô hộ. Quân Tây Sơn trong khoảng thời gian qua đã bắt đầu được cơ cấu lại, bộ binh được tổ chức huấn luyện theo các đơn vị quân quy chuẩn của Châu Âu, v·ũ k·hí trang bị thống nhất chính cho mỗi binh lính gồm có súng kíp hỏa mai, lưỡi lê, kiếm treo bên hông, mỗi khi ra chiến trường chiến đấu thì mỗi người lính còn được trang bị thêm cho hai quả hỏa hổ.
Xưởng quân khí được triều đình rót vốn sung túc, ngoài việc nghiên cứu cải tiến ra còn có thể ngày đêm sản xuất súng đạn cung cấp cho q·uân đ·ội, khiến cho binh lính có đẩy đủ đạn dược để huấn luyện và chiến đấu, dần dần đã quen thuộc với cách chiến đấu bằng v·ũ k·hí nóng. Đặc biệt, xưởng quân khí theo lệnh của Cảnh Thịnh đã đúc hàng loại các khẩu canon di động có bánh xe, loại canon này chỉ cần ba người một tổ là có thể vận hành, dễ dàng vận chuyển bằng xe ngựa, trước mắt cứ một ngàn lính Tây Sơn là sẽ được trang bị bốn khẩu canon loại này.
Triều đình dùng giá cao để thu mua diêm tiêu từ Thanh Quốc, từ các dân tộc ở vùng cao để tạo nguồn nguyên liệu sung túc để sản xuất thuốc súng. Cậu cả Ngô từ mục sư Bá Đa Lộc nơi đó đã vận động mua được công thức chế tạo bột nổ dùng trong q·uân đ·ội Pháp lúc bấy giờ, thực ra thì công thức này rất phổ biến và không phải là bí mật gì ở Pháp nhưng nó lại rất trân quý với q·uân đ·ội Tây Sơn bây giờ vì tính hiệu quả vượt trội của nó so với vùng Đông Bắc Á hiện tại cũng như thuốc súng của Thanh Quốc.
Nói đến Thanh Quốc, Cảnh Thịnh lại nhớ đến phần tình báo mới nhất mà Hoàng Vệ đã thu thập, Bạch Liên Giáo ẩn ẩn có xu thế muốn phất cờ nổi dậy, năm xưa tiên đế Quang Trung cũng có âm thầm hỗ trợ cho Bạch Liên Giáo và Thiên Địa Hội, chỉ là Quang Trung đột ngột q·ua đ·ời nên mối liên hệ này tạm thời đứt đoạn nhưng đường dây vẫn còn đó mà người nắm giữ đường mối liên hệ này không ai khác chính là Thượng thư Bộ Lại Phan Huy Ích. Nghĩ đến đây, Cảnh Thịnh lấy tay gõ nhịp lên chiếc bàn trước mặt, lát sau hắn nhoẻn miệng cười:
-Bạch Liên Giáo không phải là muốn nổi dậy đó ư, v·ũ k·hí đạn dược chắc là thiếu nhiều, nước Mỹ chẳng phải giàu có là nhờ bán v·ũ k·hí hay sao? Ha ha, thôi thì thuận tay đẩy thuyền kiếm chút ít vậy.
Cảnh Thịnh có ý tưởng này là không sai, Thanh Quốc dưới thời Càn Long vì sợ dân chúng nổi dậy nên rất nghiêm khắc thi hành chính sách cấm súng và v·ũ k·hí, Bạch Liên Giáo muốn nổi dậy bằng gươm giáo cung tên là hoàn toàn không thể được, cho dù có dự trữ sung túc đến cỡ nào thì một khi c·hiến t·ranh xảy ra đều là hố sâu nuốt tiền vạn trượng, lấp bao nhiêu cũng không đủ càng huống chi q·uân đ·ội Thanh Quốc bây giờ đối với Tây Sơn hiện tại cũng không có gì đáng sợ ngoài số lượng chứ về mặt v·ũ k·hí cùng tinh nhuệ thì Đại Việt ăn chắc, bát kỳ quân cuối thời Càn Long t·ham ô· hoành hành đã sớm mục ruỗng không đáng nhắc tới, có điều nói gì thì nói hổ bệnh vẫn còn uy quân Thanh đàn áp khởi nghĩa trong nước vẫn dư sức, điều Cảnh Thịnh muốn làm là giúp đỡ Bạch Liên Giáo một chút để Thanh Quốc nội đấu càng hung một chút, Đại Việt càng thêm có lợi.
Cảnh Thịnh không phải là không có tham vọng nhưng Nguyễn Ánh còn chưa có giải quyết đâu, Thanh Quốc vẫn còn thoi thóp bây giờ nhà Tây Sơn manh động nhảy ra là không nên, ẩn nhẫn phát triển, súc lực đợi thời cơ mới là chính đồ, qua một thời gian nữa khi Càn Long q·ua đ·ời Thanh Quốc càng thêm suy yếu từ bên trong thì Đại Việt chỉ cần nương theo đại thế, theo chân các đế quốc thì lại càng đỡ tốn sức lực tiền của để thu về lợi ích lớn nhất.
Nói liền làm, việc này cần thương lượng với Thượng thư Bộ Lại Phan Huy Ích, q·uân đ·ội Tây Sơn đang được trang bị v·ũ k·hí mới, số lượng v·ũ k·hí cũ tồn kho có lẽ bán thanh lý cũng được cái giá không tồi, Bạch Liên Giáo đã muốn nổi dậy, đã lên lưng hổ thì có đập nồi dìm thuyền cũng phải mua.
Càng nghĩ, tâm tình của Cảnh Thịnh càng cảm thấy vui vẻ:
-Đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi chính là đây!
Đúng lúc này có cung nhân bước vào bẩm báo Đô đốc Trịnh Thất đã đến, đang chờ đợi được triệu kiến. Cảnh Thịnh gật đầu cho người tuyên triệu Trịnh Thất tiến đến gặp mặt.
Trịnh Thất là hậu duệ của một trong những dòng họ c·ướp biển khét tiếng, y được tiên hoàng Quang Trung thu phục đi theo trợ giúp nhà Tây Sơn bấy lâu nay cũng đã trải qua được một khoảng thời gian khá dài, lập được nhiều công lao. Khởi nguồn sâu xa của họ Trịnh là dưới thời Minh mạt, họ Trịnh có thể nói là triều đại đầu tiên của Đài Loan về sau bị Thanh triều đánh bại mất đi vị thế sa sút dần dần thành một dòng họ chuyên làm nghề c·ướp biển.
Trịnh Thất theo sau một vị thái dám bước vào trong thư phòng, nhìn thấy Cảnh Thịnh y vội vàng tiến lên thi lễ quân thần. Cảnh Thịnh quan sát kỹ con người này, chỉ thấy Trịnh Thất có dáng người cao ráo thon dài, nước da ngăm đen vì nắng gió trên biển khơi, khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt sắc béng thể hiện rõ vẻ thông minh lanh lợi khác hoàn toàn với hình dung dữ tợn thô kệch mà người đời thường hay tưởng tượng về những gã c·ướp biển.
Trịnh Thất bái lạy xong liền đứng dậy nói:
-Bẩm bệ hạ! Hôm nay thần đến đây là muốn được chào từ giã bệ hạ quay về quê hương.
Cảnh Thịnh hơi trầm ngâm một chút, sau đó nói:
-Ái khanh không suy nghĩ lại hay sao? Triều đình đang rất cần những người tài giỏi như khanh, nhưng công lao mà khanh đã lập được từ trước đến giờ trẫm đều khắc ghi ở đáy lòng, lúc này khanh đột ngột từ giã thật là khiến cho trẫm không nỡ.
Trịnh Thất bái tạ nói:
-Thần tạ ơn bệ hạ! Có điều, chí hướng của thần không tại nơi đây hơn nữa ở quê hương thần còn có người nhà đang mong ngóng chờ đợi, mong bệ hạ thông cảm.
Cảnh Thịnh đứng dậy, bước đến nắm tay Trịnh Thất liên tục thở dài, tiếc hận nói:
-Nếu như khanh đã quyết tâm thì trẫm cũng không níu kéo nữa, đại bàng rồi cũng phải dương cánh tự do bay lượn ở trên bầu trời, chỉ cần trong lòng khanh ghi nhớ khanh mãi là công thần của nhà Tây Sơn là được, sau này nếu như có gặp khó khăn gì, chỉ cần khanh lên tiếng, trẫm sẽ hết sức trợ giúp cho khanh.
Trịnh Thất nghe vậy trong lòng hết sức cảm động, dập đầu tạ ơn:
-Thần tạ ơn bệ hạ!
Trịnh Thất nói xong liền đứng dậy lui ra, Cảnh Thịnh ban thưởng thêm cho y một số tiền lớn để khởi sự, lần này Trịnh Thất quyết tâm dẫn theo hai phó tướng thân tín là Huỳnh Đại Hưng và Trần Trường Phát quay về trấn Giang Bình là để xây dựng nên Hồng Kỳ Bang, thế lực mạnh nhất trong hải tặc Trung Hoa, chiếm cứ một vùng suốt Quảng Đông tới Vịnh Bắc Bộ. Bộ hạ của Thất nhiều tay vũ dũng thiện chiến như Ô Thạch Nhị, Trịnh Nhất, thường t·ấn c·ông cả vào thành trì của Thanh triều, quan quân nhà Thanh nghe danh Hồng kỳ đều phải tránh xa. Trong sử sách, nếu như thủy sư Gia Long khi ấy không tiến đến vây g·iết Trịnh Thất ở sào huyệt thì các vùng ven biển không biết còn gặp tai họa đến khi nào nữa.
Trịnh Thất đi rồi, Cảnh Thịnh lại mất hứng thú phê duyệt tấu chương, hắn dời bước về phía Ngự Hoa Viên đi dạo, vừa đi vừa suy nghĩ đến chuyện của Hồng Kỳ Bang, phỉ rốt cuộc bản chất cũng là phỉ không thể thay đổi được, phỉ chỉ biết c·ướp g·iết, tàn bạo dã man đem đến đau thương cho dân chúng có điều lúc này Cảnh Thịnh cũng không có tinh lực đi quản chuyện này, trước mắt Cảnh Thịnh cũng sử dụng mưu kế giống như Quang Trung, âm thầm ổn định Trịnh Thất để Hồng Kỳ Bang phân tán sự chú ý của Thanh Quốc cũng như tiêu hao nội lực của Thanh Triều.
Bạch Liên Giáo và Hồng Kỳ Bang là hai con cờ tốt, nếu biết vận dụng đúng cách thì có thể thu được nhiều lợi ích lớn lao cho Đại Việt. Về mặt lâu dài, sau này một khi Đại Việt lớn mạnh, nếu như Hồng Kỳ Bang lại trở thành vật cản trở thì Cảnh Thịnh cũng không ngần ngại đích thân hủy đi con cờ này.
Cảnh Thịnh suy nghĩ một lát liền quay sang Hòa công công nói:
-Truyền chỉ cho Thượng thư Bộ Lại Phan Huy Ích tiến cung, trẫm có chuyện quan trọng muốn bàn bạc!
Hòa công công bái lạy:
-Nô tài tuân chỉ!