Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tây Sơn Hoàng Triều

Chương 70: Một khúc đàn.




Chương 70: Một khúc đàn.

Được Nguyễn Ánh gật đầu, Võ Tánh âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm, y ra dấu cho người hầu nhanh chóng đi mời Bùi Xuân Hoa tới, vì lần biểu diễn này của Bùi Xuân Hoa cho Nguyễn Ánh nghe có thể nói là Võ Tánh đã dụng tâm hết sức gian khổ. Chẳng mấy chốc, Bùi Xuân Hoa đã tiến vào trong sảnh, hôm nay nàng bận một thân áo dài màu xanh lam được may bằng tơ lụa thượng đẳng, phía trên có thêu hoa văn là những bông hoa sen nở rộ, dáng người uyển chuyển, trên mặt mang theo lụa mỏng chỉ lộ ra một đôi mắt thật đẹp, đôi mắt linh lung sâu thẳm trong vắt như nước hồ thu khiến người đối diện nhìn vào như muốn đắm chìm ở trong đó.

Bùi Xuân Hoa tiến đến, nàng ôm theo một thanh cổ cầm, uyển chuyển cúi chào Nguyễn Ánh cùng Võ Tánh, nàng cất tiếng nói, chỉ là một câu chào đơn giản nhưng giọng nói của nàng dường như có mê huyễn cuốn hút người nghe. Bùi Xuân Hoa chào xong liền ôm cổ cầm đi đến chiếc bàn giữa sảnh đã được người hầu chuẩn bị sẵn, nàng nhẹ nhàng đặt cây đàn lên trên chiếc bàn, lúc này người hầu đêm đến một chiếc lư hương nhỏ, khói trắng phiêu phù bốc lên cao tỏa mùi đàn hương ra khắp căn phòng, mùi thơm dịu nhẹ quyến luyến khiến cho lòng người an tĩnh.

Mỹ nhân như họa, một chiếc cổ cầm, một chiếc lư hương, hình ảnh như một bức tranh hài hòa đẹp mắt đánh sâu vào thị giác.

Bùi Xuân Hoa nhẹ đặt tay lên chiếc cổ cầm, mười ngón tay trắng xinh thon dài như được làm bằng sứ, nàng khẽ khép hờ đôi mi, qua một thoáng nàng mở mắt, ngón tay khẩy nhẹ dây đàn, bắt đầu ngân nga, âm sắc lúc thì réo rắt lúc thì sâu lắng sầu bi chìm lắng vào trong tận đáy lòng người nghe. Thời gian ở trong tiếng đàn của Bùi Xuân Hoa như chảy ngược, đưa hồn người về những năm tháng xa xưa, khơi gợi lên những ký ức tốt đẹp chôn dấu, đột nhiên, giữa tiếng đàn có một tiếng thở dài khe khẽ như ai thán não nề, Bùi Xuân Hoa chợt cất giọng ngâm:

"Đêm dài tĩnh mịch

Ánh trăng tàn khuyết

Hồng trần cuồn cuộn như dòng nước chảy xiết

Kiếp người vô định

Hỏi thế gian sao nhiều khổ?

Hồng nhan có phải đã định là bạc mệnh?

Xin hỏi anh hùng đang ở nơi nào?

Mùi hoa quen thuộc vẫn thoang thoảng trong gió





Ánh trăng năm ấy vẫn sáng ở trên bầu trời

Giọt lệ thời gian rơi xuống không thể níu giữ

Có ai còn nhớ bóng hình ai

....."

Bùi Xuân Hoa như nhập tâm ngâm xướng, nàng không còn để ý bất kỳ thứ gì khác, hoàn toàn chìm đắm vào khúc bi ca. Lúc này, Nguyễn Ánh nhìn chăm chú lên Bùi Xuân Hoa không rời mắt, khí chất của người con gái trước mắt hắn hoàn toàn khác hẳn với những người con gái mà hắn đã từng gặp, bỗng đâu có một cơn gió từ phía bên ngoài thổi đến, lật tung chiếc mạng che mặt bằng lụa mỏng của Bùi Xuân Hoa, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp như bước ra từ trong tranh. Nhìn thấy khuôn mặt ấy của Bùi Xuân Hoa, Nguyễn Ánh đột nhiên hít sâu vô một hơi, trái tim đột ngột nhảy lên một nhịp thật mạnh, tâm hồn như bị chấn động, hơn nửa đời người, hắn chưa bao giờ nhìn thấy một người con gái nào đẹp đến vậy, nét mặt ấy, dáng vẻ ấy, tiếng đàn ấy, khúc ca ấy tựa như không tồn tại ở nhân gian, nói nàng là đệ nhất tài nữ cung không đủ, chỉ có thể dùng tiên ở trên trời để hình dung.

-Trên đời này thật sự có tiên hay sao?

Nguyễn Ánh không thể khẳng định nhưng nếu nói người con gái ở trước mắt này đây chính là tiên nữ ở trên chín tầng trời bị đầy lạc xuống nhân gian thì Nguyễn Ánh có lẽ sẽ tin.

Võ Tánh nhìn dáng vẻ của Bùi Xuân Hoa bây giờ cũng còn cảm thấy sửng sốt, người con gái này mỗi lần nhìn thấy nàng lại như nhìn thấy một bức tranh đẹp vô vàn sắc thái khác nhau chưa bao giờ gây nhàm chán nhưng Võ Tánh rất nhanh thoát ra khỏi sự cuốn hút của nàng, y còn có chuyện khác lo lắng trong lòng. Võ Tánh len lén liếc nhìn thái độ của Nguyễn Ánh, thấy trong mắt Nguyễn Vương lấp đầy si mê, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, việc này như vậy đã thành.

Một khúc đàn chấm dứt, nhưng dư âm còn lượn lờ như gió thoảng bên tai, căn phòng lặng thinh không một tiếng động, dường như người nghe còn đang ở trong mơ chưa tỉnh, lát sau chỉ thấy Nguyễn Ánh thở dài một tiếng:

-Hay! Tiếng đàn cũng thật là quá hay, giọng ca của nàng cũng là đương thời hiếm có khiến cho người nghe không thể nào rời tai được, những nhạc sĩ trong cung so với tài nghệ của nàng thật chẳng đáng nhắc đến.



Võ Tánh ở bên cười lên ha hả phụ họa nói:

-Xuân Hoa cô nương còn không mau mời rượu tạ ơn Vương gia, hiếm có người nào lại có thể làm vương gia khen nhiều như vậy!

Bùi Xuân Hoa đựa tay tháo khăn che mặt xuống, khuôn mặt lúc này hoàn toàn hiện ra, nàng cầm một ly rượu bước đến gần Nguyễn Ánh, quỳ xuống hai tay dâng lên:

-Tiểu nữ xin tạ ơn vương gia!

Nguyễn Ánh tuy đã nhìn thấy nét đẹp của nàng nhưng chỉ khi đích thân hắn đối diện với khuôn mặt ấy cũng không có cách nào kiềm chế được nhìn chăm chú, ánh mắt không thể rời đi.

Thấy Nguyễn Ánh như vậy, Võ Tánh giả bộ ho khan:

-Vương gia...! Vương gia...!

Nguyễn Ánh nghe thấy Võ Tánh kêu gọi mới giật mình sực tỉnh, nhận lấy ly rượu trên tay Bùi Xuân Hoa ngửa cổ uống cạn, sau đó nhẹ giọng nói:

-Ha ha! Hôm nay nghe tiếng đàn của nàng thực là làm ta vui vẻ, bao nhiêu mệt nhọc cũng tan biến phần nào, đây là một cái công lớn, nàng muốn được thưởng điều gì, cứ việc nói.

Võ Tánh nghe vậy liền trợn trắng mắt, như vậy cũng được gọi là công lớn, Vương gia dùng sáo lộ này để lấy lòng mỹ nhân không phải là quá trực tiếp đi.

Bùi Xuân Hoa khẽ nhoẻn miệng cười, nụ cười của nàng giống như là bách hoa đua nở nhưng mà ẩn trong đó lại có sự cô tịch khổ sở không thể nói, khiến cho Nguyễn Ánh xúc động muốn ôm lấy người con gái mỏng manh yếu đuối như một đóa phù dung trong mưa gió ở trước mặt vào lòng mà vỗ về an ủi.

Bùi Xuân Hoa dịu dàng nói:

-Tiểu nữ xin đa tạ vương gia ưu ái! Tiểu nữ không có cầu mong gì, chỉ mong có một chốn bình yên để có thể làm bạn với thanh đăng cổ phật, sống qua nốt quãng đời còn lại.



Nguyễn Ánh nhíu mày, lát sau lên tiếng:

-Được! Nếu nàng đã muốn như vậy thì cô sẽ làm theo ý nàng, ban cho nàng một căn biệt viện ở trong thành Gia Định làm nơi an tịnh cho nàng sinh sống.

Bùi Xuân Hoa lại tạ ơn một lần nữa, sau đó nhẹ nhàng lui ra.

Nguyễn Ánh quyến luyến nhìn theo bóng dáng của nàng, quay sang nhìn Võ Tánh nói:

-Khanh làm rất tốt!

Võ Tánh hiểu ý, đứng dậy cung kính:

-Vương gia xin yên tâm!

Kinh thành Phú Xuân.

Lúc này, Cảnh Thịnh đang ở trong thư phòng duyệt đọc tấu chương của Hữu đô chỉ huy sứ Phạm Văn Trị gửi về, lúc nhìn đến số lượng tiền bạc thu được nhập quốc khố thì không khỏi bất ngờ, quả nhiên cách làm giàu nhanh nhất vẫn là đi đoạt, triều đình bất ngờ phát một bút tiền của phi nghĩa này khiến cho Cảnh Thịnh có thể làm rất nhiều chuyện, đẩy nhanh rất nhiều tiến độ.

Số lượng ruộng công lúc này đã tăng vọt lên rất nhiều, Nông Vụ Ty đã tiến hành đo đạc lại theo đơn vị thước, một thước tương đương một mét, mà Cảnh Thịnh đã ban hành để chia ruộng cho dân nghèo tiến hành cầy cấy. Bảy ngày trước, một lượng lớn giống khoai tây và bắp ngô cao sản sau khi được các thương nhân nước ngoài vận chuyển đến theo đơn đặt hàng của triều đình đã được nhập kho, Cảnh Thịnh dự định thành lập nhiều nông trường ở Bắc Hà lấy hai vạn tù nhân làm lao dịch bắt đầu trồng trọt lương thực mới để thử nghiệm sau đó mới bán giống ra cho dân chúng.

Ngoài ra, triều đình cũng đã bỏ ra một số tiền lớn thuê những thợ thủ công khéo từ nước ngoài đến bày cách thiết kế xây dựng, chế tạo các máy tuốt lúa thủ công, máy guồng nước, máy xay và máy cưa bằng sức kéo, bắt đầu cách mạng hóa tiểu thủ công nghiệp và sức lao động.

Có được số tiền này, Cảnh Thịnh đã có thể bắt tay vào dựng xưởng nghiên cứu cải tiến thuốc nổ cùng v·ũ k·hí, mặc dù lúc này v·ũ k·hí của nhà Tây Sơn đã dần chuyển hết sang v·ũ k·hí nóng nhưng hiệu quả còn chưa cao, súng hỏa mai khi tác chiến dưới mưa còn gặp nhiều bất lợi hơn nữa độ chính xác cũng còn chưa chuẩn, muốn xây dựng một q·uân đ·ội có thể chống lại sức mạnh của các đế quốc phương Tây thì nhà Tây Sơn còn cần phải mau chóng cải thiện về nhiều mặt nhất là về khoa học kỹ thuật.

Thanh Long Hạm đội cũng cần mau chóng xây dựng, bây giờ thủy quân của giặc Nguyễn đã gần như tàn phế, quân Tây Sơn phải nhân cơ hội này khống chế đường biển, c·ấm v·ận giao thương của giặc Nguyễn với các nước đồng thời đánh phá miền duyên hải không cho Nguyễn Ánh có thời gian hồi phục.