Chương 69: Hiến mỹ nhân.
Lực lượng Phù Lê ở Bắc Hà đã hầu như toàn quân bị diệt, có điều đây chỉ là một phần trong kế hoạch để tiến hành cải cách và củng cố sự thống trị của triều đình Tây Sơn ở Bắc Hà. Dưới sự tra xét tích cực của Hoàng Vệ, những kẻ liên can đến Phù Lê Quân b·ị b·ắt lên tới gần hai vạn người, hầu hết là giới địa chủ cùng thân thuộc sở hữu nhiều ruộng đất ở Bắc Hà, tài sản của những kẻ này bị tịch thu toàn bộ sung vào quốc khố, diện tích ruộng đất tư sung làm ruộng công rất nhiều, khiến cho sở hữu ruộng công của triều đình ở Bắc Hà tăng lên nhanh chóng.
Lúc này, Hữu đô chỉ huy sứ Phạm Văn Trị đang ngồi ở sở chỉ huy của Hoàng Vệ tại thành Thăng Long kiểm kê thành quả mà Hoàng Vệ đã đạt được trong hai tháng qua, hai vạn người bị hạ ngục chờ đợi xử tội, ruộng tốt trên vạn mẫu, điều bất ngờ là số lượng bạc trắng lên tới hàng triệu lượng, chưa kể châu báu ngọc trai và các loại đồ vật quý giá khác, lương thực thóc lúa nhiều vô số kể khiến cho các kho lúa dự trữ của triều đình đang từ trống rỗng chuyển sang đầy ắp, kết quả này khiến cho Phạm Văn Trị cũng phải giận sôi lên, những gã địa chủ này hệt như những con bọ chét hút máu nhân dân đến béo mập, mặc cho dân nghèo đói khổ kêu la, mặc cho triều đình nhiều lần vì thất thu thuế vì phải chống giặc ngoại xâm mà quốc khố trống rỗng, bọn họ vẫn sống sung sướng một cách ung dung, nếu như lền này Cảnh Thịnh không quyết tâm tẩy sạch Bắc Hà thì những con bọ khát máu này còn ẩn mình hại nước hại dân không biết đến bao giờ nữa.
Tất nhiên trong lần hành động này cũng không thiếu kẻ bị oan nhưng Cảnh Thịnh đã hạ quyết tâm hung ác, bí mật hạ nghiêm lệnh cho Phạm Văn Trị cứ hễ là địa chủ sở hữu nhiều ruộng tư ngoài định mức là hạ ngục xét nhà, không có tội cũng thành có tội, ở thời kỳ phi thường thì bắt buộc phải sử dụng thủ đoạn phi thường, triều đình còn nhiều chuyện còn phải lo lắng cho đất nước, không có thời gian tra xét, cơ hội lần này chỉ có một, giới địa chủ Bắc Hà cần phải một lần bị tẩy sạch sau đó phát triển xây dựng lại, tất nhiên qua một khoảng thời gian sẽ có một tầng lớp địa chủ mới hình thành nhưng tầng lớp địa chủ mới này sẽ ở vào trong khuôn khổ pháp trị của triều đình, do triều đình tiết chế.
Kiểm kê không sai biệt lắm, Phạm Văn Trị bắt đầu vung bút viết tấu chương, cho người khẩn cấp gửi về kinh thành Phú Xuân.
Thành Gia Định.
Nguyễn Ánh tiếp vào tin Phù Lê Quân đã bị giặc Tây Sơn dùng một khoảng thời gian vô cùng ngắn để bình định thì chỉ biết thở dài một tiếng không biết phải nói gì, mọi chuyện quả như lời Đặng Đức Siêu dự đoán trước đó, cuộc khởi nghĩa của Phù Lê Quân vốn chỉ là âm mưu của Cảnh Thịnh nhằm giăng bẫy diệt trừ những kẻ còn chống đối ở Bắc Hà, sự thống trị của Tây Sơn càng được củng cố thì Nguyễn Ánh càng cảm thấy sầu lo trong lòng. Hữu tham tri Trịnh Hoài Đức đã đi sứ Xiêm La được hai tháng, nếu mọi việc thuận lợi thì lúc này có lẽ cũng đang trên đường về gần đến Gia Định, chỉ cần liên minh thành công với Xiêm La sau đó lại theo kế hoạch của Đặng Đức Siêu mà tiến hành thì chưa chắc không thể lật lại thế cờ đang bất lợi.
Đương lúc Nguyễn Ánh đang suy nghĩ miên man thì có thái giám bước vào cung kính nói:
-Khởi bẩm vương gia! Vương Thái Phi đã chuẩn bị xong, cho mời vương gia đến để cùng đi dự tiệc tại nhà Võ Tánh tướng quân.
Nghe thái giám nói xong, Nguyễn Ánh mới vỗ trán một phát, hắn suýt nữa thì đã quên béng đi việc này, ngày hôm kia vợ chồng Võ Tánh có tiến cung mời hắn cùng Vương Thái Phi Nguyễn Thị Hoàn hôm nay đến nhà dự tiệc sinh nhật của con trai y là Võ Khánh, vốn đang bị việc của Tây Sơn làm cho nhức đầu, Nguyễn Ánh không định đi dự tiệc nhưng mà Vương Thái Phi đã cất lời thì Nguyễn Ánh cũng không thể không nể mặt được dù sao Quận chúa Ngọc Du cũng là người mà Vương thái phi thương yêu càng huống chi Nguyễn Ánh cũng muốn nhân cơ hội trấn an Võ Tánh một phen.
Phủ Hữu quân Võ Tánh hôm nay giăng đèn kết hoa rực rỡ, nguyên do là Võ Tánh và Quận chúa Ngọc Du muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho công tử Võ Khánh, đứa con trai cả của hai người. Khách đến chúc mừng rất đông, ngựa xe như nước. Lúc này, ở hậu viện, Võ Tánh lại đang tỏ ra lo lắng, y nhìn danh sách khách đến dự mà thở dài một hơi, người đến chúc mừng tuy rất đông nhưng hầu hết là những kẻ a dua nịnh bợ, rất ít quan đồng liêu và giới quyền quý xuất hiện, rõ ràng là bọn họ biết Võ Tánh lúc này đã mất đi sự sủng ái của Nguyễn Ánh nên cố tình tránh mặt để khỏi bị hiềm nghi, những người này thật sự rất khôn lanh đem tinh thần làm cỏ đầu tường phát huy đến nhuần nhuyễn, chỉ cần hướng gió có hơi thay đổi thì lập tức nghiêng mình ngã theo chiều gió.
Nhìn vào bản danh sách khách khứa có mặt hôm nay ở trên tay, sắc mặt Võ Tánh không khỏi trầm xuống, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi:
-Thật là đáng hận!
Hôm nay Quận chúa Ngọc Du ăn bận tỉ mỉ một phen, áo dài trâm ngọc làm tôn lên vẻ cao quý, nàng dẫn theo Võ Khánh từ phía bên trong bước ra, đúng lúc nhìn thấy Võ Khánh đang tức giận không vui bèn mỉm cười nói:
-Võ Tánh! Chàng đừng vì bọn họ mà tức giận, hôm nay Vương thái phi cùng với Vương gia đều sẽ đến phủ chúng ta dự tiệc đó mới là điều quan trọng, không có bọn họ dòm ngó thì kế hoạch của chúng ta càng thêm thuận lợi, không phải sao?
Nghe Quận chúa Ngọc Du nói xong, Võ Tánh liền thay đổi nét mặt tươi cười, bước đến bên cạnh Ngọc Du, y nắm lấy tay nàng mà nói:
-Cũng may là còn có nàng!
Quận chúa Ngọc Du hừ lạnh:
-Đến bây giờ chàng mới biết sao?
Võ Tánh cười hắc hắc lên vài tiếng, y không dám nói nhiều sợ chọc đến Quận chúa Ngọc Du không vui, lúc này đây là thời khắc hết sức quan trọng, y cũng không muốn để xảy ra việc gì ngoài ý muốn. Quận chúa Ngọc Du cũng biết lúc này không phải là lúc hơn thua với Võ Tánh, nàng nhẹ giọng nói:
-Người bên kia...chuẩn bị tốt sao?
Võ Tánh trọng trọng gật đầu.
Vương thái phi Nguyễn Thị Hoàn cùng Nguyễn Ánh tới là điều gây bất ngờ lớn cho khách khứa đến dự tiệc, đánh tan những lời đồn thổi trước đó về mối quan hệ đang dần trở nên lạnh nhạt giữa Nguyễn vương và Võ Tánh. Tiệc đến một nửa, Võ Tánh cố ý liếc mắt ra hiệu cho Quận chúa Ngọc Du, người sau nhìn thấy tín hiệu của Võ Tánh, trong lòng không hiểu tại sao lại cảm thấy hơi hồi hộp lo sợ nhưng cuối cùng nàng cũng cắn răng tiến lên, lôi kéo Vương thái phi di giá về hậu phủ tâm sự, lấy cớ là có mấy món quà đặc sản muốn tặng cho Vương thái phi.
Vương thái phi Nguyễn Thị Hoàn nay cũng đã khá lớn tuổi, nàng không thích ồn ào, tuổi càng lớn càng thích yên tĩnh tụng kinh niệm phật theo đuổi thanh tịnh, lần này vì yêu quý Ngọc Du mới nể mặt nàng kéo theo Nguyễn Ánh đến đây dự tiệc, nghe Ngọc Du muốn mời nàng về sau hậu viện tâm sự tránh xa buổi tiệc ồn ào thì nàng rất là vui lòng thuận theo, rốt cuộc thì nàng cũng đã già không thích hợp với không khí náo nhiệt này, nên nhường lại cho đám người trẻ tuổi tự nhiên.
Nhìn thấy Vương thái phi Nguyễn Thị Hoàn đi theo Quận chúa Ngọc Du về phía hậu viện, Võ Tánh lúc này mới nhích đến gần Nguyễn Ánh nhỏ giọng nói:
-Bẩm vương gia! Khi trước, đám thuộc hạ của thần lúc tuần tra ở Diên Khánh đã vô tình cứu được một người con gái đang chạy trốn khỏi sự t·ruy s·át của quân Tây Sơn đó là Bùi Xuân Hoa, con gái út của Bùi Đắc Tuyên, vốn dĩ thần định giao nàng cho Cơ Mật Viện xử lý nhưng Bùi Xuân Hoa quả là một tài nữ có cầm nghệ nhất tuyệt, thần không nỡ tài năng của nàng lại nghĩ đến Vương gia rất thích nghe đàn nên mới to gan giữ lại chờ đến hôm nay mời nàng hiến một khúc cầm nghệ cho Vương gia nghe, sau đó mời Vương gia định đoạt số phận của nàng.
Nguyễn Ánh nghe Võ Tánh nói như vậy thì đôi chân mày chợt nhíu lại nhưng hắn cũng là người rất thích nghe đàn, càng tò mò về tài nghệ của con gái của Bùi Đắc Tuyên không biết giởi đến mức nào mà có thể để cho một người cục mịch như Võ Tánh cũng phải khen lấy khen để như vậy.