Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tây Sơn Hoàng Triều

Chương 68: Phục giết.




Chương 68: Phục giết.

Mùa đông đến, gió từ phương xa thổi đến mang theo cái rét lạnh căm căm thấm đến tận xương tủy, gió thổi lướt qua đồng cỏ khiến cho đầu cỏ lắc lư trái phải không ngừng, sóng cỏ nổi lên dập dềnh thi nhau lăn đến tận đường chân trời. Mặt trời đã lên cao từ lâu, rọi ánh ắng ấm áp từ trên cao xuống mặt đất nhưng cũng không thể làm vơi bớt đi cái lạnh lẩn khuất trong không khí.

Lúc này, Phù Lê Tướng Quân Trần Phương Bình cưỡi ngựa đi rất vội, phía sau lưng y là một vạn Phù Lê Quân đang lần theo đường mòn hành quân thật cấp tốc, tốc độ đi đường mặc dù rất nhanh nhưng trong lòng Trần Phương Bình vẫn cảm thấy quá chậm, một nỗi lo lắng bất an cứ quẩn quanh nơi đáy lòng. Trần Phương Bình có một ưu điểm đó là tính cách cẩn trọng và đa nghi bởi thế cho nên bấy lâu nay y vẫn có thể lẩn trốn ngoài vòng truy quét gắt gao của triều đình Tây Sơn, kể từ lúc hợp binh với Phạm Văn Trị phất cao ngọn cờ Phù Lê Quân, mọi thứ đều diễn ra vô cùng thuận lợi, việc nhanh chóng chiếm được phủ Cao Bình làm căn cứ khiến cho vô số nghĩa sĩ hoài Lê đến đầu quân ngày một đông nhưng là một người cẩn thận Trần Phương Bình vẫn cảm thấy trong quá trình này có điều gì đó không ổn. Quân Tây Sơn ở Cao Bình hầu như không hề có một chút chống cự nào ra dáng, cứ thấy Phù Lê Quân xuất hiện là thi nhau bỏ thành chạy rất nhanh, mặc dù mang tiếng thất bại nhưng lại không có bao nhiêu tổn thất đáng kể. Trần Phương Bình cũng bí mật quan sát nhiều lần Ngô Anh hào, kẻ này làm việc khiêm tốn thận trọng hơn nữa những binh lính dưới quyền gã lại có nhiều tố chất kỷ luật cực cao mà phải là những người trải qua huấn luyện q·uân đ·ội lâu dài mới có thể có được, đám người này thân thế bí ẩn nhưng tuyệt không phải là nghĩa binh mới thành lập trong thời gian ngắn.

Phát hiện ra những điểm đáng ngờ của Ngô Anh Hào cùng Phù Lê Quân, Trần Phương Bình bắt đầu cảm thấy lo lắng, trực giác mách bảo cho y dù đây rất có thể chỉ là một chút xíu hiểu lầm nhưng cho dù vậy thì Trần Phương Bình cũng không chấp nhận mạo hiểm, y quyết đoán thật nhanh giả vờ bàn bạc với Ngô Anh Hào chia binh hai đường để lấy Phủ Thái Nguyên nhưng thật ra lại nhân cơ hội dẫn theo những binh lính mà mình đã sàng lọc kỹ càng theo đường mòn vòng xuống hội binh với Lê Phương Huy. Chỉ cần hợp quân với Lê Phương Huy đánh hạ được thành Thăng Long và đợi đến khi Lê Chiêu Thống dẫn quân trở về thì trước đại thế đã thành của nhà Lê mặc cho quân Tây Sơn có âm mưu gì thì cũng không thể lật được bọt sóng.

Hành quân gấp gáp hai ngày trời, Trần Phương Bình cuối cùng cũng gần đến Phủ Sơn Tây, lúc này người ngựa đã vô cùng mệt mỏi, Trần Phương Bình bất đắc dĩ phải cho quân lính dừng lại trong một cái thung lũng nhỏ nghỉ ngơi, thổi cơm ăn uống, mặc dù trong lòng y lúc này vô cùng nôn nóng muốn thoát khỏi nơi đây để nhanh chóng hợp binh với Lê Phương Huy trước khi Ngô Anh Hào phát hiện ra và đuổi theo thì mới có thể yên tâm được nhưng dù sao những binh lính dưới quyền kia cũng không phải được làm bằng sắt, đi đường với cường độ cao như thế đã khiến cho hầu hết binh lính đã cảm thấy mỏi mệt.

Trần Phương Bình ngửa cổ uống cạn một túi nước mát, sự mệt mỏi cũng phần nào vơi bớt đi, y vừa ăn bánh bột khô vừa ngắm nghía địa thế của thung lũng này, nơi đây được bốn bề núi cao bao quanh che chắn gió, chỉ có hai con đường đến và đi nằm ở hai đầu thung lũng, địa thế này cực kỳ thuận lợi cho mai phục, nếu như không phải sợ quân Tây Sơn đóng ở các nơi phát hiện ra tung tích thì Trần Phương Bình đã không lựa chọn nơi đây để đại quân nghỉ chân, thung lũng này tuy ẩn khuất dùng làm nơi che dấu tung tích rất tốt nhưng lại cực thiện cho phục quân, nếu như quân Tây Sơn mà mai phục trước ở đây thì y chỉ còn có một con đường c·hết.

Càng nghĩ, Trần Phương Bình càng cảm thấy nôn nóng bất an, y quay sang ra lệnh cho các tướng lĩnh dưới quyền:

-Nhanh chóng đốc thúc binh lính ăn uống, trong hai canh giờ nữa lập tức tiếp tục lên đường hành quân, kẻ nào trái lệnh - trảm!

Đúng lúc Trần Phương Bình vừa dứt lời thì đột nhiên có một tiếng súng nổ vang, hai bên vách núi đột ngột dựng lên rất nhiều cờ xí của quân Tây Sơn, vô số quân lính Tây Sơn xuất hiện reo hò, binh lính Tây Sơn đẩy đá lớn từ trên núi xuống bịt kín đường lui của Phù Lê Quân.

Trần Phương Bình thấy vậy cấp tốc quát lớn:

-Địch mai phục! Bày trận!

Trần Phương Bình không hổ là thân kinh bách chiến, gặp nguy không loạn, bình tĩnh cho nổi kèn hiệu, phất cờ bày trận. Phù Lê Quân phản ứng cũng tương đối nhanh, hợp thành một viên trận kín kẻ, bên ngoài là thuẫn binh, bên trong là thương binh cùng súng hỏa mai.

Quân Tây Sơn không nhiều lời, từ trên vách núi nổ súng hỏa mai bắn ồ ạt, đồng thời vô số hỏa hổ được ném xuống thung lũng, những hỏa hổ này tựa như lựu đạn là một quả cầu kim loại bên trong có chứa thuốc nổ đen cùng những mảnh vụn kim loại, khi binh lính sử dụng sẽ dùng lửa đốt cháy dây dẫn nổ rồi ném về phía quân địch, hỏa hổ khi p·hát n·ổ sẽ gây ra lực sát thương rất lớn đồng thời thuốc nổ đen sẽ đốt cháy oxi trong không khí, tỏa ra khói độc lưu huỳnh khiến cho kẻ thù ngạt thở, đây là một trong những phát minh v·ũ k·hí nóng có công nghệ vượt bậc so với khu vực của quân Tây Sơn.

Trần Phương Bình vừa thấy hỏa hổ xuất hiện, trong lòng liền dâng lên nỗi tuyệt vọng, trước đây y từng theo Lê Duy Chí đánh nhiều trận lớn nhỏ với quân Tây Sơn đã được chứng kiến sức mạnh tuyệt đối của loại v·ũ k·hí này. Quân lính Phù Lê Quân c·hết như ngả rạ dưới sự công kích của súng hỏa mai cùng hỏa hổ của quân Tây Sơn, trận đánh này hoàn toàn nghiêng hẳn về một bên đồ sát, binh lính hoảng hốt bỏ chạy, dẫm đạp lên nhau xông về phía con đường ra duy nhất của thung lũng. Trần Phương Bình được đám thân binh hộ vệ xông ra trước nhất, nhưng đối diện lại là một vạn quân Tây Sơn đang xếp thành phương trận đứng nghiêm chờ sẵn, dưới soái cờ Hữu đô chỉ huy sứ Phạm Văn Trị cùng với Đô đốc Lý Văn Bưu một trong thất hổ tướng của quân Tây Sơn cưỡi ngựa đứng song song, nhìn thấy Trần Phương Bình chật vật xuất hiện, Phạm Văn Trị liền giục ngựa tiến lên hỏi:

-Phương Bình tướng quân từ khi chia tay đến nay vẫn mạnh khỏe chứ?

Trần Phương Bình nhìn thấy Phạm Văn Trị xuất hiện tại đây, chứng tở mối nghi ngờ trong lòng y là sự thật, y nhanh chóng hiểu rõ hóa ra tất cả mọi chuyện cho tới nay đều là cái bẫy do quân Tây Sơn bày ra nhưng mà điều y hận nhất đó chính là Lê ông cùng với nhà họ Lê đã nhẫn tâm vứt bỏ một người có lòng trung thành tuyệt đối với nhà Lê, với Lê Chiêu Thống như y, hóa ra bấy lâu nay tất cả những gì mà y làm đều là dã tràng xe cát đến cuối cùng lại bị chính những người mà y tin tưởng phản bội vứt bỏ như một đống giẻ rách. Đôi mắt hổ trợn trừng như muốn rách, Trần Phương Bình ngửa đầu cười lớn, tiếng cười sao mà thê thảm bi thương, y cầm lấy trường đao trong tay chỉ về hướng Phạm Văn Trị quát lớn:

-Đến đây đi! Trần Phương Bình ta hơn nửa đời người đã tin lầm bọn tiểu nhân hôm nay đây cho dù có c·hết thì cũng sẽ c·hết một cách oanh liệt trên sa trường, các anh em hôm nay chúng ta hãy thỏa thích chém g·iết địch quân, g·iết một huề vốn, g·iết hai có lời!

Phạm Văn Trị mặc dù tiếp xúc với Trần Phương Bình không nhiều nhưng thấy y mặc dù rơi vào đường cùng nhưng vẫn hào khí như vậy thì cũng lấy làm nể trọng, có điều đến nước này Phạm Văn Trị cũng không muốn làm cho binh lính Tây Sơn hy sinh vô ích, gã đang tính lệnh cho binh lính nổ súng thì Đô đốc Lý Văn Bưu đã phất tay ngăn lại:

-Kẻ này cũng là một trang hào kiệt, chúng ta cũng nên thành toàn cho hắn!

Đô đốc Lý Văn Bưu nói rồi không đợi Phạm Văn Trị đáp lời liền dẫn theo kỵ binh Tây Sơn xung phong chém g·iết, Phù Lê Quân của Trần Phương Bình nay đã quá mỏi mệt chỉ biết chiến đấu bằng một cỗ ý chí liều c·hết kéo theo kẻ địch thì sao có thể đấu lại thiết kỵ Tây Sơn dũng mãnh, chỉ thấy Lý Văn Bưu cầm thương múa kín không kẻ hở một đường xông thẳng về phía Trần Phương Bình. Trần Phương Bình thấy vậy cũng giục ngựa múa lấy trường đao đánh về phía Lý Văn Bưu mang theo một lòng quyết tử nhưng mà võ nghệ của Lý Văn Bưu thật sự quá cao cường chỉ sau mười hiệp, Trần Phương Bình đã bị Lý Văn Bưu chém ngã dưới ngựa, thấy chủ tướng c·hết binh lính Phù Lê Quân cũng không còn chống cự được bao lâu chẳng mấy chốc đã bị quân Tây Sơn tàn sát hết.

Đến tận đây, trận binh biến Bắc Hà của Phù Lê Quân coi như kết thúc.