Chương 67: Cất lưới
Đỗ Bảo Ngọc bị người thô bạo cắt đứt mộng đẹp, y bất mãn liếc nhìn kẻ dám to gan q·uấy r·ối mình, tưởng ai xa lạ hóa ra là Giám quân Nguyễn Thanh Thản, người này là một nhà nho hơi có chút tiếng tăm trong vùng vì nghe theo lời mời của công tử Lê Phương Huy mà đã chấp nhận rời núi ra phò giúp nghĩa quân. Đỗ Bảo Ngọc ghét nhất là đám người hủ nho này, những người này hằng ngày ai nấy đều làm ra một bộ trang bức nhìn ai cũng không vừa mắt hệt như người cả thiên hạ đều thiếu tiền của bọn họ, mở miệng là phun ra một đống lời dạy của các bậc thánh hiền nhưng mà bụng dạ thì cực sâu, hầu hết là loại người mua danh chuộc tiếng. Cho dù trong lòng âm thầm xem thường đối phương nhưng mà ngoài mặt Đỗ Bảo Ngọc lại không dám đắc tội với Nguyễn Thanh Thản, y cố gắng mỉm cười hỏi:
-Tiên sinh gọi bổn tướng có việc gì?
Nguyễn Thanh Thản nhìn tướng người mập mạp cùng khuôn mặt to béo của Đỗ Bảo Ngọc mà trong lòng than thở không thôi, tự hỏi chẳng biết công tử Lê Phương Huy nhận thấy thế nào mà lại có thể cho kẻ này đảm nhận chức phó tướng của Tây doanh, võ lực không có, học thức cũng không, nếu Tây doanh mà không bị kẻ này hố c·hết thì quả là xem như vạn hạnh trong bất hạnh. Người ôm trong người một bụng học thức như Nguyễn Thanh Thản chính là cực kỳ xem thường những kẻ cơ hội tiểu nhân xuất thân địa chủ như Đỗ Bảo Ngọc, có điều chức trách tại thân, Nguyễn Thanh Thản không thể không nhắc nhở y một tiếng:
-Đại tướng quân đang đi hội họp cùng công tử, chắc hẳn sáng mai sẽ có lệnh cho ba quân tiến hành công thành, chúng ta cần phải siết chặt đề phòng hơn nữa quân doanh, chớ có cho địch thừa cơ tập kích!
Nghe Nguyễn Thanh Nhàn nói xong, trong lòng Đỗ Bảo Ngọc âm thầm chửi kẻ này nhát gan như chuột, y cười lên ha hả nói:
-Thanh Nhàn tiên sinh quá lo lắng rồi đó! Quân ta người đông thế mạnh như thác đổ, lúc này, giặc Tây Sơn chỉ có thể núp ở trong thành Thăng Long mà run rẩy sợ hãi, nào dám có gan chạy ra tập kích quân ta.
Nói đến đây, Đỗ Bảo Ngọc chợt liếc dọc liếc ngang, sau đó nhỏ giọng, hạ thấp âm thanh:
-Càng huống chi, Đại tướng quân trước khi đi đã theo lệnh công tử bố trí cho hàng quân Tây Sơn ở vào bốn phía doanh trại chúng ta để làm bia đỡ đạn, quân ta ở phía sau cực kỳ an toàn, nếu lỡ như quân Tây Sơn có liều lĩnh tập doanh thì có c·hết cũng là đám người này c·hết trước, chúng ta ở phía sau có thể ung dung ứng đối cho giặc Tây Sơn có đến mà không có về.
Nguyễn Thanh Thản nghe vậy thì nhíu mày càng sâu, đây là điều hắn e sợ bấy lâu nay, nhiều lần hắn đã cảnh báo cho công tử Lê Phương Huy hết sức đề phòng kế trá hàng của quân Tây Sơn nhưng đều không được để ý tới, lúc này chợt nghe Đỗ Bảo Ngọc nhắc đến cách bố trí quân doanh một lần nữa, tâm thần của hắn không hiểu tại sao lại chợt cảm thấy hoảng hốt một trận, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ bất an. Xuất phát từ tính cẩn thận, Nguyễn Thanh Thản vẫn nhắc nhở Đỗ Bảo Ngọc một câu:
-Như vậy cũng không thể hoàn toàn yên tâm được, Phó tướng quân chớ có xem thường việc này, lỡ như đám hàng quân Tây Sơn đến lúc lâm trận lại làm phản thì chúng ta phải làm sao?
Nụ cười trên mặt Đỗ Bảo Ngọc cũng cứng ngắc theo lời nói của Nguyễn Thanh Thản, y không phải quá mức ngu ngốc, nếu quả thật chuyện này xảy ra thì nghĩa quân chỉ có một kết cục là toàn quân bị diệt, nhưng mà chuyện này nếu như ngay cả đám người bọn hắn cũng có thể nhận thấy thì công tử sao lại không nhìn ra được, chắc hẳn công tử đã có cách sắp xếp của mình. Có đ·ánh c·hết thì Đỗ Bảo Ngọc cũng không tin công tử Lê Phương Huy lại có thể hại y, Đỗ Bảo Ngọc gượng cười trấn an Nguyễn Thanh Thản:
-Ha ha! Tiên sinh chớ có tưởng tượng ra chuyện xấu mà hù c·hết ta vậy, công tử đã có sắp xếp...chuyện này...tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề gì, chúng ta chỉ cần hoàn toàn tin tưởng vào công tử là đủ.
Đỗ Bảo Ngọc vừa mới nói xong liền nghe thấy vô số t·iếng n·ổ đùng đoàng vang lên to lớn như sấm dội, từ phía ngoài lều soái chợt có một binh sĩ toàn thân dính máu hoảng hốt xông vào trong soái trướng bẩm báo:
-Cấp báo! Bẩm tướng quân, hàng quân Tây Sơn đã làm phản hiện đang vây đánh Tây doanh từ bốn phía.
Đỗ Bảo Ngọc nghe gã lính báo tin liền ngẩn người như bị sấm đánh ngang tai khiến cho hồn vía lên mây, y hoảng sợ, vội vàng vơ lấy v·ũ k·hí cùng với các tướng chạy ra ngoài soái lều quan sát, chỉ thấy bốn bề lửa cháy đỏ rực một góc trời, khói bốc ngùn ngụt, tiếng reo hò chém g·iết vang dội khắp nơi, quân doanh r·ối l·oạn tưng bừng, các nơi binh lính đều tự chiến. Nguyễn Thanh Thản nhìn thấy cảnh này thì sợ hãi quá đỗi, không biết phải làm sao, chỉ nghe Đỗ Bảo Ngọc thét lớn bên tai:
-Tất cả theo ta mở đường máu xông ra ngoài!
Đối mặt với c·ái c·hết, Đỗ Bảo Ngọc thu lấy can đảm, tuốt gươm nhằm về phía khu vực có quân Tây Sơn mỏng nhất mà dẫn theo tàn binh bại tướng phá vây, sau một hồi dục huyết phấn chiến thê thảm thì y cũng mở được một con đường nhỏ chạy ra ngoài nhưng mới chạy chưa được bao xa đã thấy có một đạo quân Tây Sơn đứng chắn ngang trước mặt, chặn mất con đường.
Ba bốn ngàn quân Tây Sơn xếp thành phương trận ngay ngắn chỉnh tề, phía trước là một hàng binh lính đang dùng súng hỏa mai nhắm thẳng vào quân địch, phía sau là hai hàng kỵ binh cầm thương đứng chỉnh tề, cờ xí tung bay phần phật trong gió, chỉ thấy một đại tướng Tây Sơn đứng trước trận cầm một thanh thương chỉ thẳng vào đám quân của Đỗ Bảo Ngọc trợn mắt quát lớn:
-Đô đốc Tuyết ở đây! Tướng địch mau mau tới nhận lấy c·ái c·hết!
Đỗ Bảo Ngọc nghe tiếng quát như sấm động của Đô đốc Nguyễn Văn Tuyết thì hết hồn hết vía, té cái bịch xuống đất, y vội vàng vất bỏ v·ũ k·hí quỳ rạp xuống đất hô lớn:
-Tiểu nhân nguyện hàng! Tiểu nhân nguyện hàng...! Mau! Các ngươi còn làm gì? Còn không mau vứt bỏ v·ũ k·hí quỳ xuống!
Đám binh lính đi theo nghe Đỗ Bảo Ngọc quát lớn, vội vàng làm theo quỳ cả xuống, miệng hô lớn đầu hàng. Đô đốc Nguyễn Văn Tuyết thấy vậy liền thở dài một tiếng, vốn tưởng tướng địch là một kẻ ngoan cường hung hãn để hắn có thể so kè vài chiêu võ nghệ cho đã ghiền, đã rất lâu rồi hắn chưa được so tài với ai. Đô đốc Nguyễn Văn Tuyết chán nản nhìn đám người Đỗ Bảo Ngọc, hắn cũng mất hứng thú tự tay chém g·iết kẻ địch, bèn quay sang ra lệnh cho binh lính:
-Giết sạch không tha!
Mấy ngàn kỵ binh lập tức xông lên tàn sát sạch sẽ đám người Đỗ Bảo Ngọc, máu tươi chảy đầy đất, một trận t·hảm s·át cứ như vậy diễn ra, quân Tây Sơn chém lấy đầu người cứ dễ dàng như chém dưa thái rau. Tình hình tương tự cũng xảy ra ở các nơi Đông Doanh, Nam Doanh, Bắc Doanh còn lại của phản quân Phù Lê. Trong vòng một đêm, quân Tây Sơn từ thành Thăng Long liên tục xuất động, phản quân Phù Lê của Lê Phương Huy dễ dàng b·ị đ·ánh tan, số người bị g·iết b·ị b·ắt tại chỗ nhiều vô số kể.
Sáng sớm, ánh nắng mặt trời từ trên cao vẩy xuống khắp đại địa, bên ngoài thành Thăng Long vẫn còn rất nhiều cột khói đen ngòm bốc lên cao, binh lính Tây Sơn vẫn tỉ mẫn như những con kiến cẩn thận thu thập chiến trường đồng thời kiểm tra vô số t·hi t·hể của địch quân xem có kẻ nào giả c·hết hay không. Đại thống lĩnh Nguyễn Quang Thùy chậm rãi dạo bước qua Nam Doanh của phản quân, lúc này chỉ còn lại một đám tro tàn, một số ngọn lửa ngoan cường vẫn bám lấy những cột gỗ tàn chưa cháy hết của khu lều trại phát ra t·iếng n·ổ lép bép, sau lưng hắn là các tướng lĩnh trụ cột Tây Sơn ở Bắc Hà cùng công tử Lê Phương Huy của dòng họ Lê.
Nguyễn Quang Thùy vừa đi vừa cảm khái trong lòng, một màn kịch âm mưa cuối cùng rồi cũng đến lúc hạ màn, trải qua trận này những ung nhọt của nhà Tây Sơn ở xứ Bắc Hà đã bị nhổ sạch sẽ, bước kế tiếp là củng cố sự thống trị của địa phương, kể từ đó căn cơ của nhà Tây Sơn sẽ cắm rễ vững như bàn thạch.