Chương 66: Hốt trọn.
Lê Phương Huy lúc này đang ngồi trong soái lều giả bộ nhìn lên tấm địa đồ vùng Bắc Hà, ánh mắt y tuy nhìn chăm chăm vào tấm địa đồ nhưng tâm trí y lại không có ở đây, cuộc chiến này chỉ là một vở kịch lớn được sắp xếp từ trước sắp đến hồi hạ màn, dòng họ Lê lúc này chỉ là một con rối trên sân khấu bị người phía sau điều khiển, tuy là trong lòng Lê Phương Huy cảm thấy không cam tâm nhưng là đứng trước đại thế, hắn cũng chỉ có nước xuôi theo mà thôi.
Đương lúc này có một đám tướng lĩnh đi vào lều soái của Lê Phương Huy, những người này đều là những người tích cực hưởng ứng theo ngọn cờ Phù Lê mà tụ tập lại, được Lê Phương Huy phong cho chức thống lĩnh trong quân tạm gọi là tướng quân. Những người này đi đến trước soái vị của Lê Phương Huy, tất cả đều cung kính hành lễ:
-Tham kiến công tử!
Thấy những người này đến, Lê Phương Huy gật đầu mỉm cười:
-Các vị tướng quân vất vả, các vị đã xắp xếp xong quân doanh rồi chứ?
Nghe Lê Phương Huy hỏi, cả đám đều tươi cười hớn hở, một người trong đó nói:
-Hồi công tử! Tất cả quân doanh của chúng ta đã được sắp xếp lùi về phía sau, hàng quân Tây Sơn đã được đẩy lên phía trước, việc sắp xếp này của công tử khiến cho mọi người rất vui mừng, những hàng quân này thật sự kiêu ngạo bất tuân, ngày mai công thành chúng ta chỉ cần đẩy bọn họ lên trước tiêu hao quân Tây Sơn thủ thành, sau đó lực lượng chính của chúng ta lại t·ấn c·ông thì ắt lấy được thành dễ như bàn tay. Lê Phương Huy gật đầu, trong lòng lại âm thầm xem thường, những kẻ Phù Lê này rốt cuộc chỉ là những bọn địa chủ, sĩ phu, tham danh hám lợi mà thôi, những người có thực tài hầu như rất ít, một đám ô hợp tụ tập lại với nhau thì khó mà thành đại sự.
Lại liếc nhìn lên sa bàn, Lê Phương Huy chia những người này làm bốn quân doanh, mỗi quân doanh đều được vây quanh bốn phía bởi hàng quân Tây Sơn, y lấy danh nghĩa trong bóng tối là giữ gìn lực lượng trung kiên, lấy hàng quân Tây Sơn làm khiên bảo vệ bọn họ, đám người này nghe vậy ai cũng cảm thấy hết sức vui mừng, cảm thấy mình ra đầu quân cho công tử Lê Phương Huy là đúng đắn rồi, bọn họ có biết đâu bọn họ đang dẫn người của mình vào cái bẫy c·hết chóc mà hồn nhiên không biết.
Lê Phương Huy thấy mọi sự đã xắp xếp xong xuôi, trong lòng không hiểu ra sao bỗng dưng nổi lên một nỗi buồn không tên, y đứng lên hướng về đám người này vái chào:
-Các vị tướng quân! Xin tạ ơn!
Đám người đang vui vẻ, bỗng dưng bị hành động bất ngờ của Lê Phương Huy làm cho ngẩn ngơ, vội vàng đáp lễ:
-Công tử quá khách sáo rồi! Đây là bổn phận của chúng tôi mong góp một phần sức lực nhỏ bé cho đại nghiệp của bệ hạ.
Bọn họ nói nhiều như vậy, chủ yếu là để cho Lê Phương Huy sau này chớ có quên sự đóng góp của đám người, tốt nhất là nhớ lập một bản danh sách thỉnh công dâng lên cho Lê Chiêu Thống, có nằm mơ bọn họ cũng không nghĩ đến Lê Ông đã đưa bọn họ lên danh sách, liệt kê đầy đủ xuất thân lai lịch nhưng bản danh sách này không nằm trong tay Lê Chiêu Thống mà đang nằm trên bàn của Đại thống lĩnh Nguyễn Quang Thùy.
Lê Phương Huy sau khi nói xong liền thẳng người lên quát lớn:
-Bắt lấy!
Gần một trăm võ sĩ đã mai phục sẵn lập tức từ chỗ nấp xông ra tóm lấy đám người đang có mặt trói gô lại. Đám người kinh sợ quát lớn:
-Công tử tại sao...?
-Công tử đây là muốn thế nào...?
Đợi cho đám người đã bị hoàn toàn bắt giữ, từ phía sau lưng Lê Phương Huy liền có một đại tướng mặc quan phục của Tây Sơn bước ra, người này là một thanh niên trẻ tuổi, ánh mắt sắc béng, khuôn mặt tuấn lãng, những kẻ đang bị trói quỳ ở bên dưới trông thấy vị tướng lĩnh này thì lập tức có người nhận ra ngay kẻ đến là ai, đó là Đại thống lĩnh Nguyễn Quang Thùy rất nổi danh của quân Tây Sơn. Lê Phương Huy thấy Nguyễn Quang Thùy đã bước ra liền nhanh chóng lui xuống nhường lại soái vị, Nguyễn Quang Thùy gật đầu với Lê Phương Huy:
-Ngươi làm rất tốt! Đợi chuyện này sau khi kết thúc ta sẽ dâng tấu chương kể rõ công lao của ngươi với bệ hạ.
Lê Phương Huy liên tục chắp tay khiêm tốn. Đến lúc này, đám người bị trói bên dưới có ngu ngốc đến mấy cũng có thể nhìn ra được là tất cả bọn họ đã bị dòng họ Lê bán rẻ, có người lập tức sợ hãi van xin, có người tức giận mắng mỏ:
-Lê Phương Huy! Ngươi dám ăn cháo đá bát, nhất định kết cục c·hết không được yên lành, uổng công chúng ta bấy lâu nay đã tin tưởng đi theo.
Nguyễn Quang Thùy ngắm nhìn đủ mọi sắc thái của đám người, khe khẽ lắc đầu, đám người ô hợp này sao lại có thể là đối thủ của Cảnh Thịnh, y ra lệnh cho đám võ sĩ:
-Đem xuống nhốt lại, trọng hình hầu hạ, nhất định phải moi ra đầy đủ những kẻ đồng đảng của bọn chúng, truyền lệnh cho các doanh lập tức t·ấn c·ông, g·iết sạch đám phản loạn, một tên cũng không chừa!
Có mấy người đội trưởng vội vàng tiến lên chấp hành quân lệnh.
Trong doanh trại của một trong bốn đại quân doanh của nghĩa quân Phù Lê đi theo Lê Phương Huy, lúc này, Phó tướng Đỗ Bảo Ngọc đang cùng với đám tướng lĩnh dưới quyền đang tụ họp chè chén vui vẻ. Đỗ Bảo Ngọc là một địa chủ lớn thuộc làng Yên Vân, trước kia dưới sự thống trị của nhà Lê, y nắm trong tay số lượng ruộng đất rất lớn, hầu hết những trai tráng trong làng đều phải đi làm thuê cuốc mướn cho nhà y. Đỗ Bảo Ngọc sống cuộc đời điền chủ giàu sang sung sướng, y có thể tùy ý lăng nhục bất cứ người dân đen nào ở trong làng mà không ai dám chống lại, cho dù y có g·iết người thì chỉ cần có tiền thì quan trên sẽ bảo vệ y nhưng mà từ lúc quân Tây Sơn đến mọi thứ đều thay đổi, quân Tây Sơn thi hành pháp luật rất nghiêm, được nhiều dân nghèo ủng hộ và đi theo. Lúc ấy, nếu như Đỗ Bảo Ngọc không nhanh trí hiến bớt ruộng đất cho quân Tây Sơn thì có giữ được mạng mình hay không y cũng khó nói, hơn nữa quân Tây Sơn vì muốn thu mua lòng dân nên thi hành nhiều chính sách bảo vệ dân nghèo khiến cho Đỗ Bảo Ngọc không còn dám tùy ý như trước đây nữa, cuộc sống của y trở nên bức bối, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ.
Đỗ Bảo Ngọc mặt ngoài tuy không chống đối nhưng trong lòng rất căm tức và khinh thường đám quân Tây Sơn xuất thân từ đám bình dân áo vải, một đám dân đen thì có tư cách gì mà dám ngồi trên đầu y, cho nên Đỗ Bảo Ngọc âm thầm liên lạc với những địa chủ khác bí mật ủng hộ tiền bạc và quân lương cho họ Lê, cuộc khởi nghĩa của Lê Duy Chí em của Lê Chiêu Thống mặc dù Đỗ Bảo Ngọc không tham gia nhưng y đã kêu gọi đóng góp rất nhiều của cải cùng tiền bạc nhưng chỉ tiếc quân Tây Sơn quá mạnh mẽ và hung hãn, nghĩa quân của Lê Duy Chí chỉ chống chọi được một thời gian rồi b·ị đ·ánh bại tan tác khiến cho Đỗ Bảo Ngọc cùng một đám địa chủ đồng chí hướng buồn bã não nề.
Lần này, họ Lê thế lớn, Lê Chiêu Thống từ Thanh Quốc dẫn quân trở về, Phù Lê Quân ở mặt bắc do Phù Long Tướng Quân Trần Phương Bình thống lĩnh đã lấy được phủ Cao Bình dọn đường cho đại quân của Lê Chiêu Thống, công tử Lê Phương Huy quật khởi nhanh chóng đã thành đại thế lúc này chính là thời cơ chính mùi để dành lấy công tòng long, kẻ nào còn do dự chính là tự đánh mất cơ hội của mình. Đỗ Bảo Ngọc đã đầu tư rất nhiều công sức và tiền bạc cho họ Lê, đây là lúc y thu lại lợi tức của mình, chỉ cần Lê triều được phục hồi, bằng công lao đóng góp bấy lâu nay của mình cho đại nghiệp phục Lê, Đỗ Bảo Ngọc tin chắc rằng mình sẽ một bước lên mây, phong hầu bái tướng chỉ là trong tầm tay, lúc đó quyền thế giàu sang rượu ngon gái đẹp tha hồ hưởng thụ.
Đương lúc Đỗ Bảo Ngọc đang thỏa thích tưởng tượng thì một giọng nói ồm ồm vang lên kéo y về thực tại:
-Phó tướng quân! Phó tướng quân...!