Chương 64: Phù Lê Quân.
Lê Phương Huy đem theo sáu gã hộ vệ hùng hổ hướng về phía phòng nghị sự, nơi đáy lòng không tránh khỏi hồi hộp cùng căng thẳng khi phải thực thi mệnh lệnh tàn khốc này của Lê Ông bởi dù sao nói cho cùng thì những người đang ở trong căn phòng kia cũng là bà con máu mủ với y, nhưng mà lệnh của Lê Ông không tuyệt không thể làm trái. Đi đến trước cửa phòng nghị sự, Lê Phương Huy âm thầm hít sâu một hơi, tự lấy can đảm cho bản thân, sau đó dẫn đầu bước vào trong phòng.
Lúc này, đám trưởng lão ở trong phòng nghị sự trông thấy Lê Phương Huy đến thì chợt như ong vỡ tổ, quát ầm lên:
-Phương Huy! Thằng oắt con, ngươi dám lừa chúng ta?
Lê Phương Huy nghe đám trưởng lão thi nhau quát mắng, y không trả lời, thái độ trầm mặc, sau đó đột nhiên hướng về đám người, bái lạy thật sâu, thành tâm nói:
-Các vị trưởng lão, xin hãy tha tội cho đứa cháu này!
Đám trưởng lão bị hành động đột ngột của Lê Phương Huy làm cho bất ngờ, bình tĩnh lại, bọn họ mới để ý quan sát thấy một đám hộ vệ với vẻ mặt hằm hằm sát khí đang đứng sau lưng Lê Phương Huy. Cảm thấy tình thế có vẻ quái lạ, đám trưởng lão cảm thấy chột dạ, có người lo lắng quát hỏi:
-Phương Huy! Ngươi ... ngươi muốn làm phản ư? Đây...đây là chuyện gì?
Đáp lại những câu quát hỏi của đám trưởng lão, Lê Phương Huy thẳng người lên, rút kiếm chỉ về phía đám trưởng lão quát lớn:
-Giết!
Đám hộ vệ mặc dù nghe hắn ra lệnh nhưng còn hơi do dự chưa dám hành động, dù sao đám trưởng lão này mỗi người đều có địa vị không tầm thường trong gia tộc. Thấy sự do dự của đám hộ vệ, Lê Phương Huy bèn quyết đoán cầm kiếm xông lên trước, gặp người liền chém. Lê Tuấn và đám hộ vệ sau đó mới vội vàng theo sát phía sau Lê Phương Huy g·iết sạch những người đang có mặt ở trong phòng, tiếng kêu van xin thảm thiết, máu nóng chảy xuống nhuộm đỏ cả mặt sàn, cảnh tượng như địa ngục ở nhân gian. Chém g·iết qua đi, Lê Phương Huy chống kiếm thở dốc, vô số tàn chi, nội tạng, xác c·hết chất đống xung quanh đập vào mắt khiến cho y cảm thấy hoa mắt chóng mặt phải gập người nôn thốc nôn tháo, không phải là y chưa từng g·iết người trước đây, chỉ là chính tay đâm người thân của mình đã khiến cho tâm lý của y tạm thời khó mà chấp nhận được.
Lê Phương Huy là một người rất có tố chất cùng tài năng nổi bật so với những thanh niên cùng thế hệ của dòng họ Lê được Lê Ông chọn làm người kế thừa đời tiếp theo cho chức vị đứng đầu gia tộc, Lê Phương Huy có khả năng thích nghi với hoàn cảnh rất mạnh, cơn choáng váng qua nhanh như gió thoảng, tâm của y cũng theo đó mà biến đổi, trở nên lạnh lẽo cùng lý tính hơn một chút, chỉ thấy y đánh mắt, lạnh lùng ra lệnh cho Lê Tuấn:
-Dọn dẹp đi!
Lê Tuấn gật đầu hiểu ý, đợi cho Lê Phương Huy bước ra ngoài đóng cửa lại, gã liền trở kiếm g·iết sạch đám hộ vệ tham gia việc này không chừa một ai để bịt đầu mối, cuối cùng quăng một mồi lửa hỏa thiêu toàn bộ dãy nhà. Phòng nghị sự của nhà họ Lê ngày hôm đó nhuốm đầy máu tanh, một vụ kinh thiên đại án đã phát sinh nhưng mà trong cuốn lịch sử của gia tộc thì chỉ có vỏn vẹn vài dòng ghi chú, nhắc đến sự việc này, đại khái là phủ Lê Ông ngày hôm đó đột nhiên bị t·ai n·ạn h·ỏa h·oạn, đám trưởng lão xui xẻo bỏ mình trong cơn lửa, con cháu về sau nếu có đọc sử sách của gia tộc, mỗi khi thấy được chi tiết này lại bùi ngùi thương tiếc, âm thầm tặc lưỡi than trách cho số phận của đám trưởng lão này sao quá hẩm hiu.
Sau đó vài hôm, Lê Phương Huy bỗng dưng phất cờ nổi dậy, xuất phát từ Lam Kinh, dòng họ Lê khởi năm ngàn quân nhanh chóng chiếm được Trấn Trường Yên, sau đó kêu gọi các nghĩa sĩ cùng các thế lực từ khắp nơi gia nhập vào lực lượng khởi nghĩa, quân số chẳng mấy chốc đạt đến một vạn người, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đã nhanh chóng đánh chiếm năm trấn còn lại của Phủ Thanh Hoa là Trấn Thiên Quan, Trấn Thanh Đô, Trấn Tĩnh Gia, Trấn Hà Trung, Trấn Thiệu Thiên. Nghĩa quân như có thần trợ liên tục chiến thắng quân Tây Sơn như chẻ tre, các tướng Tây Sơn liên tiếp bại lui cùng đầu hàng, quân lực của Lê Phương Huy nhờ thế tăng nhanh như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, chẳng mấy chốc đại quân đã đạt đến ba vạn, quan trấn thủ Phủ Thanh Hoa mang theo tàn binh rút về Thành Thăng Long. Quân của Lê Phương Huy thừa thắng xông lên chiếm được thêm hai Phủ là Sơn Nam hạ, Sơn Nam Thượng, binh bức thẳng dưới thành Thăng Long.
Trần Phương Bình tiếp được tin tức của Lê Phương Uy liền ngửa đầu cười lớn, mọi nghi ngờ bấy lâu nay còn tồn đọng ở trong lòng được xóa sạch, y lập tức dẫn một ngàn quân rời Phù Lê Trại xuôi xuống phía bắc trấn Thạch Lâ·m h·ội quân với Ngô Anh Hào ở Cao Bình cũng phất cao ngọn cờ phù Lê, quân khởi nghĩa ở Cao Bình lấy danh hiệu là Phù Lê Quân, tôn Phù Long Tướng Quân Trần Phương Bình làm thống lĩnh, Ngô Anh Hào làm phó, cất quân đánh lấy trấn Thạch Lâm.
Đốc Trấn Phủ, Trấn Thạch Lâm.
Đêm khuya, trời cao quang đãng không một gợn mây, vô số ngôi sao lấp lánh ở trên bầu trời tụ lại với nhau thành một dòng sông sao vô cùng tráng lệ, nhưng mà cảnh có đẹp cũng không thể lắng lại sự bàng hoàng lo sợ lúc này của quan lại cùng dân chúng ở trong thành.
Lúc này, Đốc Trấn Vũ Thế Hải liên tục đi qua đi lại ở trong chính sảnh, quân giặc vây thành khí thế hung hãn, mặc dù quân phòng thủ Trấn Thạch Lâm cũng đông đảo không thua kém nhưng trong lòng gã vẫn không quá yên tâm bởi vì có ai mà không biết ở xứ Bắc Hà này những kẻ ủng hộ nhà họ Lê nhiều đến cỡ nào. Suốt cả ngày nay, quân giặc chỉ vây thành mà không đánh, Vũ Thế Hải dám chắc là quân giặc đang toan tính điều gì đó.
Lo lắng đến nửa đêm, Vũ Thế Hải mới thiu thiu ngủ thì liền có quan Trấn Thủ Lê Văn Dụ chạy đến nói:
-Trong quân có người phản bội, thừa lúc đêm tối đã mở cửa thành Tây cho giặc, nhân lúc giặc còn chưa đến ngài mau dẫn theo gia quyến cùng tôi bỏ thành phá vây, nhanh lên còn kịp!
Đốc trấn Vũ Thế Hải nghe Trấn Thủ Lê Văn Dụ nói xong Trấn Thạch Lâm đã thất thủ liền giống như là bị sét đánh đứng bất động mất một lúc, lát sau mới hồi thần vội vàng dẫn theo gia quyến cùng với Trấn Thủ Lê Văn Dụ thu thập tàn quân rút chạy theo cửa thành nam. Phù Lê Quân không tốn một ngày đã chiếm được Trấn Thạch Lâm, Trần Phương Bình cùng Phạm Văn Trị tiến vào Đốc Trấn Phủ nhìn thấy cảnh tượng ngổn ngang khắp nơi liền bật cười:
-Chạy cũng thật là nhanh!
Phạm Văn Trị chắp tay:
-Chúc mừng tướng quân trận đầu thuận lợi! Có đại quân của công tử Lê Phương Huy kìm chân đại quân Tây Sơn ở Thăng Long chúng ta có thể thừa cơ đoạt lấy Phủ Cao Bình sau đó ổn thỏa chờ bệ hạ dẫn quân trở về là có thể thuận thế lấy được Thành Thăng Long, đoạt lại được toàn bộ xứ Bắc Hà, khi ấy đại sự thành không còn xa vậy.
Trần Phương Bình mỉm cười gật đầu:
-Phó thống lĩnh nói rất hợp ý bổn tướng! Truyền lệnh ba quân nhanh chóng vào thành nghỉ ngơi, sau khi ổn định tiếp tục xuất quân thu phục những trấn còn lại.
Phạm Văn Trị khom người lãnh lệnh:
-Mạc tướng tuân lệnh!
Sau đó, Phạm Văn Trị nhanh chóng phái người đi đốc thúc binh lính.
Dòng họ Lê bất ngờ nổi dậy tụ quân khởi nghĩa, chỉ trong một thời gian ngắn đã liên tiếp đánh bại quân Tây Sơn tạo ra thanh thế to lớn khiến cho thiên hạ lại một lần nữa chấn động kh·iếp sợ, tin tức Lê Chiêu Thống sắp trở về khôi phục Lê Triều tràn ngập khắp nơi. Bắc Hà lúc này lâm vào tình trạng sôi sục, r·ối l·oạn tưng bừng, vô số thế lực chống đối nhà Tây Sơn trước đây ẩn tàng sâu dưới mặt nước đã nhân cơ hội này nổi lên công khai ủng hộ nghĩa quân của dòng họ Lê, người nào cũng toan tính lợi ích lớn nhất cho mình, muốn trở thành công thần có công phù Lê.
Lê Phương Huy từ một kẻ vô danh bỗng trở nên nổi bật, được nhiều người nhắc đến, vô số sĩ phu và quan lại cũ của nhà Lê vốn đã mai danh ẩn tích thì nay lại nhao nhao rời núi gia nhập vào dưới trướng Lê Phương Huy. Thiên hạ này, gió mây lại nổi, chỉ là cơn gió bão này không biết có đủ sức để quật ngã vị vua trẻ tuổi đầy tài năng của nhà Tây Sơn đang ở kinh đô Phú Xuân kia hay không