Chương 63: Bắc hà gió nổi
Lê Chất lãnh chỉ rời đi, Cảnh Thịnh tiếp vẫn tiếp tục đứng trong đình nghỉ mát, ngắm nhìn hồ sen, ao sen nở rộ, cánh sen màu hồng phấn đong đưa trong gió, cảnh sắc tuy đẹp nhưng trong lòng hắn vẫn còn bề bộn rất nhiều suy nghĩ. Cho đến hôm nay, nhà Tây Sơn phải vất vả lắm mới có thể phá vỡ được cục diện bế tắc mở ra một con đường sáng, lúc này mọi thế lực ở trong triều đình cần phải đảm bảo sự cân bằng lẫn nhau và phải ở dưới sự thao túng của Cảnh Thịnh thì nhà Tây Sơn mới có thể tồn tại mới có thể an ổn mà phát triển.
Cảnh Thịnh quyết không thể để cho sự cân bằng này bị phá vỡ, dù là do bất cứ nguyên nhân gì có thể đe dọa làm mất sự cân bằng ấy thì nguyên nhân đó cũng cần sớm phải bị bóp tắt ngay từ đầu.
Lam Kinh.
Lúc này, Lê Ông đang ngồi trong thư phòng ung dung đọc một cuốn sách cổ, chốc chốc lại hớp một ngụm trà nóng sau đó ra vẻ gật gù như đang tâm đắc một câu nào đó rất hay ở trong sách. Kể từ lúc Phạm Văn Trị vâng theo mệnh lệnh của Cảnh Thịnh mà đến Bắc Hà, lôi cuốn lên đại thế, những cơn sóng ngầm đã bắt đầu dâng lên cuồn cuộn không ngừng, tin đồn về ngày trở về không xa của vua Lê Chiêu Thống bắt đầu lan rộng trong các tầng lớp thế lực, các sĩ phu hoài Lê, những thế lực này lấy dòng họ Lê làm trung tâm, bắt đầu liên hợp lại với nhau, chờ đợi một cơ hội. Tất cả bọn họ đều không hề hay biết, trong bất tri bất giác, bọn họ đã trở thành những con bươm bướm mù quáng đâm đầu vào một cái lưới nhện được giăng ra mà kẻ săn mồi không ai khác chính là Cảnh Thịnh kia.
Nghĩ đến Cảnh Thịnh, Lê Ông không khỏi cảm thán trong lòng, sống đến từng tuổi này, cho đến bây giờ Lê Ông mới biết được cái gì gọi là thiên tài, cái gì gọi là chân mệnh sở quy, một thiếu niên mới mười bốn tuổi mà có thể trong lúc nói cười lật tay thành mây, ngửa tay thành mưa, khuấy động phong vân, lôi cuốn đại thế của thiên hạ theo ý mình. Nguyễn Ánh bại vào tay Cảnh Thịnh là không hề oan, Lê Ông thậm chí cảm thấy sợ hãi, Cảnh Thịnh là một người có trí tuệ, có mưu lược, phong cách hành sự khác hẳn một trời một vực với người cha của hắn là Quang Trung Hoàng Đế, bây giờ Cảnh Thịnh mới còn nhỏ mà đã biểu hiện ra tài năng như thế, năm tháng lâu dài khi hắn đạt được quyền lực tuyệt đối thì liệu còn có ai có thể nghịch lại ý hắn.
Bắc cung hoàng thái hậu Lê Ngọc Hân mưu tính rất hay, nàng đã đi nước cờ tốt là dùng đại thế đẩy Lê Ngọc BÌnh lên vị trí Chính cung hoàng hậu nhưng mà ai biết được trong lòng Cảnh Thịnh đang nghĩ gì, người thiếu niên này ra bài không thể theo lẽ thường mà suy tính, mặt ngoài hắn tuy có thể vì bị đại thế bức bách mà đồng ý thỏa hiệp nhưng có lẽ trong lòng mưu tính càng sâu. Lê Ông tuy không thể tính toán ra được những suy nghĩ ở trong lòng Cảnh Thịnh nhưng hiện tại y đã làm ra lựa chọn đưa dòng họ Lê lùi ra khỏi sân khấu, tạm lánh mũi nhọn, ẩn nhẫn tuân theo Cảnh Thịnh, có lẽ đây là một lựa chọn sáng suốt nhất trong tình thế hiện tại.
Đương lúc Lê Ông đang suy nghĩ miên man, Lê Phương Huy từ phía ngoài bước nhanh tiến vào trong thư phòng, sau khi làm lễ bái kiến Lê Ông, liền nói:
-Bẩm Lê Ông! Tất cả những trưởng lão hội đã đến đầy đủ, ngoại trừ những trưởng lão ủng hộ chúng ta, những người phản đối còn lại đã bị hộ vệ giam lỏng, chờ Lê Ông xử lý.
Nghe Lê Phương Huy bẩm báo xong, trong lòng Lê Ông âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm, y buông quyển sách trên tay xuống, ánh mắt thâm thúy nhìn vào Lê Phương Huy đang bất an đứng hầu bên dưới, hòa ái nói:
-Cháu làm rất tốt! Thế nào? Trong lòng không nỡ ư?
Lê Phương Huy vội bái dài nói:
-Cháu không dám!
Lê Ông nhìn thấy sự khác biệt giữa thái độ và lời nói của Lê Phương Huy hiển hiện rõ mười mươi nhưng cũng không có tâm chê trách gã điều gì, suy cho cùng thì Lê Phương Huy vẫn còn khá trẻ, gã vẫn còn thiếu khuyết kinh nghiệm và sự rèn luyện nhiều lắm mới có thể kế thừa vị trí lãnh đạo gia tộc họ Lê.
Lê Ông kiên nhẫn giải thích:
-Làm người thừa kế gia tộc cháu phải hiểu, một khi ngồi lên vị trí của ta, cháu không được để cho tình cảm cá nhân chi phối vào những quyết định của bản thân mình, mục đích tối cao của ta là giữ gìn lợi ích cho gia tộc, bất cứ kẻ nào cản trở điều đó thì đều cần phải bị gạt bỏ, cho dù ngườì đó có là người thân của cháu đi chăng nữa. Chỉ có gia tộc tồn tại mới có thể đem đến càng nhiều điều kiện tốt đẹp cho người trong tộc, người không có gia tộc thì cũng như cây cao không có rễ, sớm muộn gì cũng bị gió bão quật ngã tan nát.
Lê Phương Huy cúi đầu thụ giáo:
-Cháu đã rõ! Xin Lê Ông yên tâm.
Lê Ông hài lòng gật đầu:
-Chuyện lần này xem như là cơ hội để cho cháu lịch luyện nhiều hơn, sau khi mọi chuyện qua đi, ta sẽ giao cho cháu toàn quyền quản lý chuyện làm ăn của gia tộc để bắt đầu chính thức bước lên con đường trở thành người kế thừa của ta.
Lê Phương Huy vui mừng tạ ơn:
-Cháu xin hứa sẽ cố gắng hết sức, tuyệt sẽ không làm cho Lê Ông thất vọng! Còn những trưởng lão đang bị giam lỏng, xin Lê Ông hạ lệnh!
Lúc này, sắc mặt Lê Ông đột nhiên biến đổi trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói:
-Những kẻ không biết thời thế, chỉ chăm chăm giữ gìn lợi ích cá nhân thì giữ lại có ích gì? Giết!
Nói lời này, ánh mắt Lê Ông bắn ra hai luồng sát khí kh·iếp người khiến cho Lê Phương Huy không khỏi cảm thấy lạnh hết sống lưng.
Phòng nghị sự của nhà họ Lê.
Lúc này, một đám trưởng lão đang cảm thấy rất là tức giận, bọn họ dựng râu trợn mắt, thay phiên nhau mắng to đám hộ vệ cùng Lê Phương Huy, từ lúc sáng sớm bọn họ đã nhận được lệnh triệu tập của Lê Ông do Lê Phương Huy thay mặt truyền đạt, để cho bọn họ mau chóng đến đây nghị sự chuyện lớn của gia tộc. Được lệnh triệu tập của Lê Ông, đám người bọn họ không dám chậm trễ liền chạy ngay đến đây, cơm sáng cũng chưa kịp ăn nhưng có ngờ đâu lại bị đám hộ vệ nhốt trong phòng giam lỏng đến bây giờ, ngay cả mặt mũi Lê Phương Huy cũng chưa thấy chứ đừng nói đến bóng dáng của Lê Ông.
Bị giam lỏng một cách bất ngờ, bọn họ vừa cảm thấy tức giận vừa cảm thấy sợ hãi. Tức giận vì Lê Ông dám lừa gạt bọn họ, sợ hãi vì từ trên thái độ cường ngạnh của đám hộ vệ cho thấy nhất định sẽ có chuyện lớn xảy ra mà còn không phải là chuyện tốt, hơn nữa những người đang có mặt ở trong phòng này hầu như là những người thường ngày không mấy hòa thuận với Lê Ông hoặc là những người thường xuyên làm chuyện lén lút sau lưng gia tộc. Cả đám người cảm thấy chột dạ nên liên tục hò hét mắng to, đòi gặp Lê Ông để có thể mau chóng thoát khỏi đây.
Đội trưởng đội hộ vệ của họ Lê, Lê Tuấn đang cảm thấy hết sức đau đầu với đám trưởng lão này, bọn họ bị Lê Ông hạ lệnh giam lỏng ở đây, những người này đều có vị trí cao ở trong gia tộc cho nên dưới sự chửi bới mắng nhiếc ghê ghớm của đám trưởng lão này thì Lê Tuấn cũng cảm thấy cố hết sức, y cùng đám hộ vệ không dám trái lời Lê Ông nên chỉ biết câm nín chịu đựng, mặc cho đám trưởng lão này hò hét. Công tử Lê Phương Huy đã đi gặp Lê Ông từ sáng đến giờ, Lê Tuấn âm thầm cầu mong cho Lê Phương Huy sớm trở lại để thả đám trưởng lão này ra, cái cảm giác tự nhiên bị người ta chửi bới quả là không dễ chịu gì.
Đột nhiên, trông thấy Lê Phương Huy đang từ xa bước đến nơi đây, Lê Tuấn vui mừng quá đỗi vội chạy lên cung kính nói:
-Công tử đã trở lại!
Lê Phương Huy gật đầu, sắc mặt trầm trọng, quát nói:
-Lập tức điều thêm hộ vệ giới nghiêm toàn bộ phủ đệ, nội bất xuất, ngoại bất nhập, tất cả những người còn lại theo ta!
Lê Tuấn lúc này mới để ý thấy bên hông Lê Phương Huy đeo một thanh kiếm, ngoài hộ vệ ra ở trong phủ đeo kiếm là phạm tội c·hết, y ngẩn người:
-Công tử...ngài...!
Lê Phương Huy lấy ra một cái lệnh bài:
-Tất cả hộ vệ phải nghe theo lệnh ta điều khiển, không được hỏi nhiều, kẻ nào trái lệnh, chém!
Lê Tuấn nhìn thấy lệnh bài vội vàng khom người khẽ bái:
-Thuộc hạ tuân lệnh!
Lê Tuấn nói rồi liền sắp xếp người đi thi hành, sau đó mang theo mười người võ nghệ cao nhất theo chân Lê Phương Huy bước vào phòng nghị sự.