Chương 62: Đột nhiên phát hiện.
Thăng Long Thành, phủ Đại Thống Lĩnh.
Lúc này, Đại thống lĩnh Nguyễn Quang Thùy đang ngồi trầm mặc bên thư án, ở trên bàn, ngay trước mặt gã là một tờ danh sách do người của Hoàng Vệ bí mật đưa đến, bản danh sách này chính là bản danh sách ghi lại tên tuổi cùng thân phận của những người bấy lâu nay đã bí mật ủng hộ cho quân khởi nghĩa của nhà Lê từ trước đến nay. Nguyễn Quang Thùy xem xong bản danh sách này mà sau lưng không khỏi đổ mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo, gã thật không ngờ đến, ở dưới mí mắt nhà Tây Sơn mà dòng họ Lê có thể âm thầm tụ được nguồn lực lượng lớn như thế này, lại càng thêm kh·iếp sợ với năng lực của Cảnh Thịnh khi nhà vua chỉ ngồi một chỗ ở Phú Xuân mà có thể khiến cho dòng họ nhà Lê cúi đầu, không những thế còn tự nguyện giao ra bản danh sách này.
Ánh mắt Nguyễn Quang Thùy dời từ bản danh sách lên tấm địa đồ vùng Bắc Hà, việc kế tiếp là phải điều binh bố trí, phối hợp với Phạm Văn Trị diễn một màn kịch đặc sắc cho những thế lực ở Bắc Hà xem đồng thời cũng giăng ra một tấm lưới lớn. Nguyễn Quang Thùy đưa tay lên xoa hai bên thái dương việc điều binh này cũng thật là khiến cho hắn hao tâm tổn trí.
Phạm Văn Trị rời khỏi Hang Đuôi Ong, dẫn theo đám người của Trần Phương Bình về căn cứ khởi nghĩa mà y đã bí mật cho xây dựng ở Phủ Cao Bình, đám thân tín của Trần Phương Bình khi nhìn thấy quy mô cùng cách thức của căn cứ này thì lấy làm hết sức vui mừng, toàn căn cứ dễ phải có đến gần hai ngàn quân lính, được huấn luyện và trang bị nghiêm chỉnh. Sau khi cho người dẫn đám người của Trần Phương Bình đi nghỉ ngơi, Phạm Văn Trị mới tạm thời thở phào ra một hơi, thật ra thì đối với kế hoạch lần này mà Phạm Văn Trị đang tiến hành có hay không vai trò của Trần Phương Bình cùng Phù Lê trại cũng không quan trọng chẳng qua nếu có thể dụ được Trần Phương Bình xuống núi thì màn kịch lần này sẽ càng thêm hoàn hảo, những kẻ hoài Lê ẩn nấp trong bóng tối kia sẽ càng thêm tin tưởng mà ló đầu ra, đến lúc quân Tây Sơn gặt lúa thu hoạch sẽ không bỏ sót gốc nào, như vậy Phạm Văn Trị sẽ hoàn thạnh nhiệm vụ mà Cảnh Thịnh giao co một cách hoàn mỹ, chứng minh được năng lực của mình.
Lại suy nghĩ cẩn thận một chút, nhận thấy những bước đi đã tiến hành ổn thỏa không có sai lầm, Phạm Văn Trị liền cho người phát tin cho Đại thống lĩnh Nguyễn Quang Thùy, chỉ đợi Nguyễn Quang Thùy bài binh bố trận xong thì màn sân khấu sẽ lập tức được kéo lên.
Kinh thành Phú Xuân.
Cuộc chiến với Nguyễn Ánh đã qua đi được một thời gian, áp lực nguy cơ đã được cởi bỏ, triều chính một mảnh sáng tỏ, chính lệnh vận hành đã thông suốt bốn phương, mọi thứ bắt đầu đi vào quỹ đạo, Tây Sơn như một cổ máy đã qua thời kỳ khởi động bắt đầu hồi phục tiến lên một cách chậm rãi vững chắc.
Sáng nay, trời xanh vạn dặm không mây, ánh nắng từ trên cao mang theo sự ấm áp, soi rọi xuống khu vực Ngự Hoa Viên của hoàng cung, trăm hoa đua nở. Ở trong Ngự Hoa Viên, nơi mà Cảnh Thịnh thích đến ngắm cảnh nhất để thư giãn tâm tình mỗi khi cảm thấy mệt nhọc chính là khu vực Hồ Sen được xây dựng ở trung tâm Ngự Hoa Viên, hồ có diện tích khá rộng, trong hồ được trồng đầy sen hồng. Lúc này là mùa sen nở rộ nhất trong năm, sen phủ kín mặt hồ, nở rộ từng đóa lơn cỡ hai bàn tay ghép lại, mỗi khi có cơn gió thổi qua, sóng nước dập dềnh, cánh sen rung rinh trong gió tạo nên một kỳ cảnh khó được.
Cảnh Thịnh đứng trong đình nghỉ mát, nhìn ra bốn phía hồ sen, làn gió mát lướt đến mang theo hương thơm của hoa sen lẫn với không khí tươi mát ẩm ướt, khiến cho tâm hồn hắn cảm thấy thật là khoan khoái dễ chịu, dường như những mệt nhọc hằng ngày cũng bị gió thổi tan đi hết. Từ khi chia tay Bắc cung hoàng thái hậu Lê Ngọc Hân trở về hoàng cung, trong lòng Cảnh Thịnh đột nhiên nổi lên nhiều suy nghĩ, thế cuộc hiện nay mặc dù đang nằm trong tầm khống chế của hắn, triều đình bề ngoài một mảnh hòa thuận nhưng mà Cảnh Thịnh biết ở bên trong nó là những cơn sóng ngầm đang từ từ lưu động mà trung tâm khiến cho những cơn sóng này xoay quanh chính là hắn.
Cảnh Thịnh đã thể hiện năng lực của mình cho người trong thiên hạ biết, việc Tây Sơn thống nhất đất nước chỉ là trong sớm muộn, những người bên dưới hắn bắt đầu tính toán để đạt được lợi ích lớn nhất từ hắn, đảm bảo quyền vị của gia tộc, việc Bắc cung hoàng thái hậu Lê Ngọc Hân gả Lê Ngọc Bình cho hắn chỉ là người khởi đầu về sau sẽ còn nhiều gia tộc khác nữa muốn thông qua việc kết hôn để gắn kết với hoàng tộc, đến bây giờ Cảnh Thịnh mới rõ tại sao những người làm vua trừ những kẻ dâm loạn háo sắc ra thì hầu như đều có tam cung lục viện, đây không phải là vấn đề thích hay không thích, ở vào cái thời đại phong kiến khi quyền lực của vua là tuyệt đối, vua không lấy con gái người ta thì người ta có thể nào yên tâm mà phục vụ cho vua, những người con gái của các thế lực này vào cung đều đã được huấn luyện và dặn dò trước là phải tìm mọi cách đạt được sự yêu thích lớn nhất của nhà vua, giành quyền nói chuyện, tranh thủ lợi ích lớn nhất cho gia tộc, bởi vậy tại sao sự đấu đá ở trong hậu cung lại thường trở nên ác liệt như vậy nhất là một khi liên quan đến vị trí Chính cung hoàng hậu, để bước lên vị trí Chính cung đó thì không có thế lực gia tộc phía sau chống đỡ là không được, chính vì vậy mỗi vị phi tần ở trong cung đều không đơn giản.
Nghĩ đến đây, Cảnh Thịnh mới có thể thấy được trí tuệ của Bắc cung hoàng hậu Lê Ngọc Hân, năm xưa nếu như Phạm Thị Liên không phải là người vợ se duyên kết tóc với Quang Trung Hoàng Đế ngay từ lúc đầu thì với thế lực vô cùng mạnh mẽ của họ Lê chống lưng lúc bấy giờ, Bắc cung hoàng thái hậu Lê Ngọc Hân đã ổn thỏa ngồi lên vị trí Chính cung từ lúc ấy. Phân tích đến chỗ này, Cảnh Thịnh liền cảm thấy giật mình, hắn chợt phát hiện ra bấy lâu nay mình đã có phần xem nhẹ Bùi Thái Hậu và thế lực họ Bùi ở sau lưng nàng, khi mẹ hắn là Chính cung hoàng hậu Phạm Thị Liên q·ua đ·ời, Bùi Thị Nhạn đã vượt qua Bắc cung hoàng thái hậu Lê Ngọc Hân mà giành được vị trí Chính cung hoàng hậu, ở trong đó không chỉ do thời cuộc họ Lê thất sủng từ việc Lê Duy Chí tụ quân nổi lên chống đối Quang Trung hoàng đế cùng việc Lê Chiêu Thống sang cầu viện quân Thanh mà còn do thế lực họ Lê lúc bấy giờ đã cắm rễ sâu toàn cõi Bắc Hà làm cho Quang Trung Hoàng Đế nổi lên tâm tư đề phòng muốn nâng đỡ một dòng họ khác lên áp chế dòng họ Lê.
Lại nghĩ đến, Thái hậu Bùi Thị Nhạn, Bùi Thái Sư, Đô đốc Bùi Thị Xuân, Thượng thư Bùi Văn Nhựt, Đại thống lĩnh Trần Quang Diệu, Đô đốc Ngô Văn Sở và một số quan lại khác có quan hệ mật thiết với dòng họ Bùi ở trong triều đình, Cảnh Thịnh không khỏi hít sâu lạnh lẽo, họ Bùi vậy mà trong bất tri bất giác đã thẩm thấu triều đình trở thành một gia tộc có tầm ảnh hưởng cực lớn, ngoài Bùi Thái Sư cùng Ngô Văn Sở đ·ã c·hết những người còn lại vẫn y nguyên nắm nhiều chức vị cao ở trong triều đình, sau lưng hắn đột nhiên tầng tầng đổ mồ hôi lạnh.
Cảnh Thịnh quay sang nói với Hòa công công:
-Lập tức truyền Lê Chất tiến cung!
Hòa công công khom người lĩnh lệnh:
-Nô tài tuân chỉ!
Lúc này, Tả đô chỉ huy sứ Lê Chất đang ở Hoàng Vệ Phủ, mấy hôm nay y hầu như phải ngồi lỳ ở trong phòng làm việc để điều hành Hoàng Vệ các nơi, Hữu đô chỉ huy sứ Phạm Văn Trị đã bí mật tiến về Bắc Hà làm nhiệm vụ, công việc của tổng bộ của Hoàng Vệ tạm thời đều do Lê Chất phụ trách. Đương lúc này chợt có người trong cung đến thông báo là Cảnh Thịnh triệu kiến, Lê Chất không dám chậm trễ, vội vàng thu xếp công việc, sau đó nhanh chóng tiến cung gặp Cảnh Thịnh.
Lúc đến cửa cung, Lê Chất được thái giám dẫn đường, một đường thông suốt đi đến trước mặt Cảnh Thịnh, y nhanh chóng thi lễ quân thần:
-Thần tham kiến bệ hạ! Bệ hạ vạn tuế!
Cảnh Thịnh gật đầu:
-Bình thân!
Lê Chất tạ ơn đứng dậy, đàng hoàng đứng đợi Cảnh Thịnh phân phó, trong lòng tự hỏi không biết có chuyện gì quan trọng mà Cảnh Thịnh lại triệu y đến gấp như vậy, nhìn sắc mặt hiện thời của nhà vua có vẻ rất nặng nề. Lê Chất không phải chờ đợi lâu đã nghe thấy tiếng Cảnh Thịnh cất lời:
-Trẫm cần khanh bí mật đi điều tra về họ Bùi, hiện tại có bao nhiêu con cháu đang làm quan, nắm chức vụ gì, những người này có mối liên hệ với nhau như thế nào, tất cả phải tra rõ đồng thời việc này phải tiến hành một cách cẩn thận, chậm rãi và bí mật, tuyệt nhiên không được đánh rắn động cỏ.
Lê Chất nghe Cảnh Thịnh nói xong, trong lòng hơi kinh ngạc, vội khom người lĩnh lệnh:
-Thần tuân chỉ!