Chương 60: Lê Ông quyết định
Cái c·hết bất ngờ của Lê Chiêu Thống quả là khiến cho dòng họ Lê chới với, Lê ông vẫn còn cảm thấy may mắn khi Cảnh Thịnh vẫn còn chịu thỏa hiệp với nhà họ Lê, chỉ cần Lê Ngọc Bình được phong làm chính cung hoàng hậu, hết thảy đều dễ nói, họ Lê vẫn là dòng họ mãi mãi ở đỉnh cao quyền lực. Chuyện chấp nhận cúi đầu trước Cảnh Thịnh, đưa dòng họ lùi về phía sau sân khấu, Lê ông đã suy xét rất kỹ càng qua nhiều đêm mất ngủ, cân nhắc lợi nhiều hơn hại, cuối cùng Lê ông chỉ đành nhịn đau lui về sau một bước đáp ứng phối hợp giúp đỡ Cảnh Thịnh nắm lấy quyền lực tuyệt đối ở Bắc Hà, giao ra những nghĩa sĩ phù Lê.
Lê ông mặc dù căm hận nhà Tây Sơn đã c·ướp ngôi nhà Lê, căm hận Cảnh Thịnh bức họ Lê đi đến bước đường đánh mất đạo nghĩa nhưng đứng trước đại thế Lê ông cũng đành phải nhượng bộ, y trầm giọng nói với Phạm Văn Trị:
-Lão phu sẽ cho người phối hợp với Hữu đô sứ nhưng mong rằng Hữu đô sứ hãy cố gắng hết sức tránh gây thiệt hại đến người nhà họ Lê! Nếu không lỡ như có điều gì xảy ra ngoài ý muốn làm hỏng đại sự của bệ hạ, lão phu không chịu trách nhiệm!
Trong lòng Phạm Văn Trị âm thầm xem thường nhưng ngoài mặt y vẫn tỏ ra vẻ điềm nhiên như không, gật đầu nói:
-Lão tiên sinh yên tâm, chuyện này bệ hạ đã có giao phó kỹ càng cho tôi, chỉ cần người họ Lê đàng hoàng thành thật phối hợp thì sẽ không có nguy hại gì!
Thấy Lê ông thức thời phối hợp, Phạm Văn Trị trong lòng ám thở phào một hơi, đồng thời cảm thấy vô cùng kính nể Cảnh Thịnh, tự hỏi không biết nhà vua đã dùng cách gì mà có thể khiến cho họ Lê phải ngoan ngoãn cúi đầu phục tùng như vậy, cần biết, ngay cả khi Quang Trung Hoàng Đế còn sống với uy danh vang lừng thiên hạ còn hơn Cảnh Thịnh bây giờ thế mà nhà họ Lê còn chưa chịu hàng phục, bọn họ liên tiếp tụ quân nổi dậy khiến cho Quang Trung Hoàng Đế phải ba phen bốn bận đem quân đi đánh dẹp.
Phạm Văn Trị không bao giờ hiểu được sự lắt léo trong đó, trước khác nay khác, khi Quang Trung Hoàng Đế còn sống, quân Tây Sơn phải đối mặt với nhiều kẻ địch đồng thời phát sinh nhiều mâu thuẫn nội bộ, khi ấy dòng họ Lê vẫn còn Lê Chiêu Thống làm chỗ dựa tinh thần hơn nữa những cựu thần những sĩ phu những địa chủ hoài Lê vẫn còn nhiều cho nên dòng họ Lê mới không an phận, lúc nào cũng nuôi mộng phục hồi Lê triều.
Dòng họ Lê trải qua một lần Lê Duy Chí khởi nghĩa dày vò về sau đã bị Quang Trung đánh bại, tốn hao gần hết nội tại của mình, may mắn còn có Bắc cung hoàng thái hậu Lê Ngọc Hân nâng đỡ mới có thể sống tàn thoi thóp. Quang Trung đột ngột mất sớm, Cảnh Thịnh lên ngôi, Thái sư Bùi Đắc Tuyên lộng quyền, triều đình Tây Sơn lâm vào đấu đá khiến cho nhà họ Lê hết sức vui mừng phấn khởi, tâm tư lại rục rịch chờ đợi thời cơ.
Bọn họ ngày đêm trông ngóng Lê Chiêu Thống trở về dựng lên ngọn cờ Lê triều, trông ngóng vị trung thần triều Lê là Nguyễn Vương ở phương nam mau chóng đánh bại Tây Sơn. Có ngờ đâu, Cảnh Thịnh sớm trưởng thành bộc lộ tài năng là một minh quân trị quốc, không những dẹp yên triều chính mà còn đánh cho quân Nguyễn tàn phế, kéo lại xu thế suy tàn của nhà Tây Sơn một cách thần kỳ.
Lê ông nhìn triều Tây Sơn ngày một tốt đẹp ở trong mắt, trong lòng mặc dù căm tức nhưng cũng không thể không phục tài năng của Cảnh Thịnh, chỉ trách số trời ở hết vào Tây Sơn. Lê Duy Chí đ·ã c·hết vào tay Quang Trung, tin tức Lê Chiêu Thống c·hết ở nơi đất khách quê người trong nỗi uất hận càng như một gáo nước lạnh dội vào lòng Lê ông khiến cho Lê ông hoàn toàn tỉnh táo, nhận ra khí số nhà Lê đã tận, nếu Lê ông và dòng họ Lê còn ngoan cố níu kéo thì chỉ có tự chuốc diệt vong mà thôi. Rời khỏi sân khấu, đẩy Lê Ngọc Bình lên làm chính cung, trợ giúp đời sau của nàng lên ngôi hoàng đế cũng là một cách khác để phục hưng dòng họ nhà Lê mặc dù cách này sẽ khiến cho nhiều người đau khổ thất vọng nhưng là một người đứng đầu gia tộc, Lê ông không còn cách nào khác phải đưa ra một lựa chọn chính xác.
Phạm Văn Trị cùng với Lê ông mật bàn một số phương sách, mãi đến buổi chiều muộn mới chia tay. Lúc này, mưa đã ngừng hẳn từ lâu, mặt trời lặn về phía Tây, ánh hoàng hôn đỏ rực bao trùm lên hồ nước, Phạm Văn Trị đón gió mát từ phương xa thổi đến, trong lòng khoan khoái nhẹ nhõm, cuộc gặp gỡ thành công ngoài mong đợi, y sờ lên ngực áo của mình, ở nơi đó có một bản danh sách chi tiết cùng một cái lệnh bài mà Lê ông đưa cho y. Phạm Văn Trị đánh giá Lê ông con người này cũng thật là hung ác cùng quyết đoán, đã không làm thì thôi, một khi làm là hoàn toàn triệt để rũ sạch, bản danh sách này lấy ngàn mà tính, Phạm Văn Trị chỉ mới liếc sơ nhưng ở trong đó không thiếu những cái tên đang nắm giữ những chức vụ không lớn không nhỏ ở Bắc Hà, những người có chức quan trong chính quyền Tây Sơn ở Bắc Hà tuy không nhiều nhưng nếu như nhà họ Lê cần lúc mấu chốt thì cũng có sức ảnh hưởng đáng kể, thế mới biết rết c·hết còn có trăm chân, có điều như thế này còn chưa đủ để có thể triệt để đào ra hết hoàn toàn những kẻ đục nước béo cò, những kẻ sâu mọt hại nước, kế sách này vẫn còn nhiều bước quan trọng nữa.
Phạm Văn Trị không khó để mà có thể tưởng tượng được, sau cơn sóng gió này sẽ lại có vô số đầu người rơi xuống, máu tanh cuồn cuộn còn hơn cả lúc xử đám đồng đảng của Bùi Đắc Tuyên.
Để bình định Bắc Hà thành công, ngoài việc phối hợp với Đại thống lĩnh Nguyễn Quang Thùy điều binh ra thì hơn năm ngàn Hoàng Vệ tinh nhuệ đã bí mật được điều đến các Phủ, Trấn, Làng, Xã cải trang ẩn nấp sẵn sàng đợi lệnh. Năm ngàn Hoàng Vệ này do Phạm Văn Định toàn quyền chỉ huy.
Trong khoảng thời gian vừa qua, Tả đô chỉ huy sứ Lê Chất đã liên tục lập được nhiêù công lao, sự việc ở Bắc Hà lần này là Cảnh Thịnh cố tình giao cho Phạm Văn Trị xử lý, ngoài việc tạo điều kiện để cho Phạm Văn Trị lập công ra, hắn còn muốn đánh giá xem năng lực của y thế nào, có thua kém Lê Chất hay không.
Phạm Văn Trị hiểu rõ nhiệm vụ lần này là một thử thách lớn mà Cảnh Thịnh dành cho y, thầm hạ quyết tâm bằng bất cứ giá nào y cũng sẽ phải hoàn thành thật tốt để khẳng định năng lực của mình.
Phủ Cao Bình (Cao Bằng).
Cao Bình là vùng đất có nhiều bề dày lịch sử, có nhiều dân tộc phồn diễn sinh sống, sau khi Lý Thái Tông đánh bại thủ lĩnh của Cao Bình là Nùng Tồn Phúc đã chính thức thu phục đất này vào bản đồ Đại Việt. Nhờ vào địa hình nhiều rừng rậm, núi cao và hang động, Cao Bình đã từng là căn cứ của họ Mạc sau khi mất Thăng Long.
Nằm về phía Bắc trấn Thạch Lâm là Hồ Đuôi Ong, đây là một hồ kín tự nhiên có các sông suối ngầm đổ về và cũng có nhiều dòng suối ngầm chảy đi theo một hệ thống sông suối ngầm nằm sâu trong lòng những rặng núi đá, đầu nguồn của Hồ Đuôi Ong có một cái hang động rộng lớn tên là Hang Đuôi Ong, nơi đây chính là đại bản doanh của Phù Lê Trại. Lúc này, Trần Phương Bình đang đứng trên một mõm đá, nhíu mày nhìn vào một đám người đang bị lính gác trói gô bắt quỳ ở trên mặt đất, trong lòng cẩn thận suy tư.
Kể từ lúc cuộc khởi nghĩa của em Lê Chiêu Thống là Lê Duy Chí bị quân Tây Sơn đập tan, Trần Phương Bình may mắn chạy trốn, y vâng theo lệnh của Lê Ông đem theo tàn quân trốn lên nơi này lập trại, chờ đợi ngày Lê Chiêu Thống trở về. Hang Đuôi Ong này có vị trí vô cùng bí ẩn, đường xá khó đi, vào mùa mưa nước Hồ Đuôi Ong tràn sang các thung lũng liên kết tạo thành một chuỗi có tới ba mươi sáu hồ nước xanh ngắt khóa hết các nẻo đường lên hang, nhờ vị trí địa lý như vậy đã biến nơi đây thành căn cứ địa tuyệt hảo của trại Phù Lê, ngăn cản sự truy quét của quan quân Tây Sơn.