Chương 6: Mỹ nhân quan
Lúc này, Lê Văn Hưng trông thấy thần sắc kinh ngạc, ngốc trệ của Trần Văn Kỷ thì trong lòng cảm thấy có chút buồn cười.
Thật hiếm khi Lê Văn Hưng được một lần chứng kiến, vị Tru·ng t·hư lệnh lúc nào cũng có thái độ nghiêm khắc này có biểu hiện như vậy. Y mỉm cười gật đầu với Trần Văn Kỷ, cẩn thận quan sát bốn phía, sau khi xác định không có người mới tiến lại gần Trần Văn Kỷ, lấy ra một cuộn vải vàng, nhỏ giọng nói:
-Tru·ng t·hư lệnh! Mời tiếp chỉ!
Trần Văn Kỷ nghe Lê Văn Hưng nói xong, cảm thấy kinh hãi, vô số ý nghĩ trong lòng dâng lên như hóa thành sóng to gió lớn. Y nhận ra cuộn sắc lệnh mà Lê Văn Hưng đang cầm trên tay, ở trong đấy chính là loại giấy chuyên dùng để ghi lại thánh chỉ của bệ hạ.
Y run run kích động, quỳ xuống dập đầu:
-Thần lĩnh chỉ!
Đêm đen tối mịt, nhìn không thấy trăng sao, cả đất trời đều bị bao phủ trong một màn mưa mờ ảo.
Cơn mưa đến bất ngờ, không hề báo trước, cứ như thế đổ ập xuống kinh thành Phú Xuân.
Ào ào mưa rơi.
Lúc này, Ngô Văn Sở đang một mình múa kiếm ở trong mưa. Mưa càng to thì thế kiếm của y càng mạnh, đường kiếm sắc béng cắt chém vào màn mưa.
Cho dù quần áo đã ướt đẫm nhưng tâm y vẫn không hề cảm thấy lạnh lẽo, y như một con mãnh hổ b·ị t·hương muốn phát tiết nỗi lòng kìm nén bấy lâu của mình.
Ngô Văn Sở chẳng biết mình đã múa kiếm bao lâu, chỉ biết rằng mãi cho đến khi kiệt sức rã rời, không thể đứng nổi nữa, y mới chống kiếm quỳ xuống đất thở dốc.
Y cứ thế cúi đầu xuống, đáy lòng như c·hết lặng, một chút cử động cũng không.
Mưa vẫn không ngừng trút xuống, nước mưa thuận theo mái tóc của Ngô Văn Sở chảy xuống mặt ướt nhẹp, đột nhiên, ở trong lúc ấy, y nghe thấy một tiếng thở dài truyền đến từ trong mưa gió:
-Văn Sở, chàng tội gì phải như thế!
Ngô Văn Sở giật mình ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy có môt người con gái chầm chậm bước đến, trong tay nàng cầm theo một chiếc dù, che khuất gió mưa ở trên đầu y.
Người con gái ấy nhẹ mỉm cười, ánh mắt trong veo nhìn vào mắt y. Khi ấy, ở trong mắt Ngô Văn Sở cả thế gian giống như chợt bừng sáng lên trước nụ cười của nàng, ngay đến cả mưa gió dường như cũng vì nụ cười đó mà dịu dàng đi mấy phần.
Gió từ phương xa thổi tới, thổi vạt áo của nàng tung bay phấp phới, nàng giống như là một vị tiên nữ giáng trần, sắc đẹp của nàng đáng lẽ ra không nên xuất hiện ở trên thế gian này, nàng tên là Bùi Xuân Hoa, nàng chính là con gái út của Thái sư Bùi Đắc Tuyên, đệ nhất mỹ nhân chốn kinh kỳ.
-Văn Sở, chàng đừng tự làm khổ mình nữa, hãy để em đưa chàng vào trong nghỉ ngơi!
Bùi Xuân Hoa đỡ lấy cánh tay Ngô Văn Sở. Nàng choàng cánh tay vạm vỡ của y qua đôi vai nhỏ bé của mình. Với sức vóc yếu đuối của một người con gái như nàng thì nàng không có cách gì đỡ nỗi Ngô Văn Sở đứng lên, nhưng mà chẳng biết lúc này, Ngô Văn Sở lấy sức mạnh ở đâu ra mà lại có thể tự đứng lên được, mặc dù thân thể y còn có chút run rẩy do thoát lực nhưng chỉ cần hơi dựa vào nàng một chút, tự bước đi lại không có vấn đề.
Bùi Xuân Hoa một tay đỡ lấy Ngô Văn Sở, một tay cầm dù che mưa cho hai người, dìu y bước đi.
Ngô Văn Sở lẳng lặng nhìn sang hình dung xinh đẹp của nàng, nhìn mái tóc đen chấm đầy những hạt nước mưa li ti, đôi mày lá liễu hơi nhăn lại ẩn chứa vẻ sầu muộn. Chẳng hiểu sao đáy lòng y lại trào lên một cỗ xúc động không tên. Y thầm nghĩ, cái gì tự tôn, cái gì danh tướng y đều không cần, giờ phút này y chỉ muốn vì nàng mà đứng ra che gió che mưa.
Bước vào trong phòng.
Sau khi đỡ Ngô Văn Sở lên giường nghỉ ngơi, Bùi Xuân Hoa mới tạm thời thở phào ra một hơi nhẹ nhõm.
Nàng bước tới bên cạnh cửa sổ, lặng mình ngắm nhìn cảnh đêm.
Lúc này, cơn mưa ngoài trời đã giảm đi rất nhiều, mưa đêm nhẹ nhàng hiu hắt như muốn ngừng hẳn.
Lát sau, mưa tạnh.
Mây đen tan đi, lộ ra ánh trăng thanh khiết, ánh trăng từ trên trời cao lành lạnh rọi xuống nhân gian, những giọt nước tụ nơi đầu lá phản chiếu ánh sáng của mặt trăng, trở nên lấp lánh khiến cho khắp vùng không gian bỗng chốc trở nên lung linh huyền ảo.
Tiếng côn trùng nấp trong bụi cây lại bắt đầu kêu vang.
Bùi Xuân Hoa ngẩn người, nàng nhớ đến trước đây, cũng chính vào một đêm mưa gió như thế này, nàng lần đầu tiên nhìn thấy cha mình buồn rầu đứng bên cửa sổ, khóe mắt ngấn lệ.
Nàng là một đứa con gái rất hiếu thảo, rất thương cha. Khi đó, nàng cảm thấy rất đau lòng. Nàng lo lắng tự hỏi, không biết đã xảy ra chuyện gì kinh khủng mà lại có thể khiến cho người cha mà nàng luôn kính yêu có biểu hiện như vậy.
-Cha à, cha đang gặp phải chuyện gì mà lại buồn rầu như vậy?
Bùi Xuân Hoa tiến lên hỏi thăm.
Cũng chính vào lúc này, qua lời kể của cha mình, nàng mới biết được tình cảnh nguy hiểm mà Bùi Đắc Tuyên đang gặp phải.
Tiên đế vừa mới băng hà không lâu, Cảnh Thịnh lên ngôi liền hết sức tin dùng Bùi Đắc Tuyên, khiến cho y trở thành cái gai trong mắt của nhiều trọng thần, bọn họ hùa nhau muốn trừ bỏ y.
Đứng trước tình cảnh như thế, ngoại trừ Bùi Thái Hậu ra thì không có ai đứng về phe y. Ngặt một nỗi, lúc này, Bùi Thái Hậu vẫn còn nhiều đau buồn sau q·uốc t·ang của vua Quang Trung, nàng trốn ở hậu cũng không màng triều chính.
Bùi Đắc Tuyên không hiểu, hắn chỉ muốn bệ hạ sủng ái hắn, hắn muốn sống tốt một chút, trở thành một người có tiếng nói, có tồn tại, chứ không chỉ là hạt bụi trước mắt người khác. Hắn không muốn bị người ta khinh khi.
Điều hắn muốn chỉ đơn giản như vậy nhưng những người kia lại không hiểu cho, bọn họ hùa nhau dồn hắn vào chỗ c·hết.
Bùi Đắc Tuyên không muốn chịu c·hết, hắn muốn lôi kéo người ủng hộ để chống lại, để tìm đường sống.
Người đầu tiên hắn nhắm tới là Ngô Văn Sở.
Bùi Xuân Hoa vốn là một đứa con hiếu thảo, sau khi hiểu rõ mọi chuyện, liền bày tỏ tâm ý muốn giúp cha.
Bùi Đắc Tuyên vui mừng quá đổi, lập tức gả nàng cho Ngô Văn Sở để lôi kéo vây cánh.
Bùi Xuân Hoa còn nhớ rất rõ, lần đầu tiên nàng gặp Ngô Văn Sở là trong một bữa tiệc rượu tại nhà dượng của nàng, Trần Quang Diệu. Lúc ấy, nàng vâng lời cha đánh đàn góp vui.
Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, Ngô Văn Sở đã bị vẻ đẹp của nàng mê hoặc, gã đã yêu nàng một cách say đắm không thể tự kiềm chế, chỉ là... chỉ có bản thân nàng biết rõ, mặc cho Ngô Văn Sở có là bậc danh tướng như thế nào đi chăng nữa thì nàng vẫn không yêu gã.
Vì cha, nàng vẫn phải cố hết sức lấy lòng gã.
Lúc nàng lên kiệu hoa về với Ngô Văn Sở, trong lòng nàng chỉ có một mảnh mê man trống rỗng.
Ngô Văn Sở đối với Bùi Xuân Hoa rất tốt, thậm chí là quá tốt, nhưng mà đối với con người y, nàng vẫn không có cách chi hiểu rõ được. Dạo gần đây, nàng nhận thấy gã thường xuyên bị giằng xé bởi chuyện gì đó mà trở nên rất đau khổ.
Đêm nay, ở chốn kinh thành có rất nhiều người không ngủ được, một trong số đó chính là Đại tổng quản Trần Quang Diệu.
Lúc này, y đang đứng trong thư phòng, ngắm nhìn bức bản đồ Đại Việt đang treo ở trên tường, đứng ngẩn người suy tư. Trong ánh mắt của y liên tục lóe lên những tia sáng, như đang thôi diễn tính toán chuyện gì đó.
Bất chợt, có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng từ phía ngoài thư phòng vang lên. Trần Quang Diệu bèn thu hồi ý nghĩ, nhanh chóng bước đến mở cửa, liền thấy Bùi Thị Xuân đang đứng mỉm cười nhìn y, trên tay nàng bưng theo hai chén cháo gà thơm lừng, b·ốc k·hói nghi ngút.
-Quang Diệu, em có làm chút đồ ăn đêm cho chàng!
Bùi Thị Xuân mềm mại nói, nhìn bộ dáng dịu dàng của nàng lúc này, thật khó để mà có thể liên tưởng đến hình ảnh của một người nữ hổ tướng ngang dọc sa trường, lấy đầu tướng địch như vào chỗ không người, thường xuyên khiến cho quân Nguyễn kinh hồn bạt vía kia.
-Đêm đã rất khuya sao nàng còn chưa đi ngủ?
Trần Quang Diệu nhẹ giọng hỏi, nghiêng người để cho Bùi Thị Xuân bước vào trong phòng.
-Thấy chàng như vậy, em còn lòng dạ nào đi ngủ. Quang Diệu, chàng đang lo lắng điều gì mà dạo gần đây, trông chàng có vẻ sầu muộn như thế? Liệu có phải là do những hành vi gần đây của cậu hay không?
Bùi Thị Xuân lo lắng hỏi.
Nàng bước đến trước tấm bản đồ Đại Việt, nhìn thấy ký hiệu quân Nguyễn đã tiến sát thành Quy Nhơn thì hơi nhíu mày. Trần Quang Diệu nghe nàng hỏi, vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài đi đến đứng bên cạnh Bùi Thị Xuân, chỉ tay lên tấm bản đồ:
-Nàng xem, quân Nguyễn càng ngày càng tiến công mạnh mẽ. Nguyễn Ánh đã cho gia cố lại Diên Khánh thành một thành lũy chiến lược, ý đồ t·ấn c·ông Quy Nhơn từ nhiều phía, nếu như Quy Nhơn thất thủ thì kinh đô Phú Xuân sẽ khó mà thủ vững được. Kể từ khi tiên đế băng hà, quân Tây Sơn cứ mãi dậm chân tại chỗ, nếu tình hình cứ như thế này, thật đáng lo thay!
Y hơi dừng lại một chút, lại nói:
-Thế giặc ngày càng mạnh mà bá quan trong triều lại không biết đồng lòng, suốt ngày chỉ biết đấu đá, thâu tóm quyền hành, thật là đáng hận!
Trần Quang Diệu tức giận xiết chặt nắm tay, y nhớ đến lúc Quang Trung Hoàng Đế còn sống. Khi ấy, trên dưới một lòng, mỗi người đều là bậc anh kiệt, hào khí bừng bừng, một lòng nhiệt huyết vì non sông vì dân chúng, đó là một thời kỳ tươi đẹp biết bao, mà tình hình hiện tại thì lại vô cùng trái ngược, bệ hạ còn nhỏ chưa biết nghe điều hay, quần thần mỗi người chỉ biết chăm chăm vì lợi ích của bản thân mình, cựu thần thì ỷ vào công cao lấn chủ, lòng người tản mát, thế cuộc khó thay.
-Tiên đế hỡi...thần tài gì đức gì mà ngài lại giao trọng trách quá nặng nề cho thần, thần phải làm sao đây?
Trần Quang Diệu nhắm đôi mắt lại, tận lực bình ổn cảm xúc đang dâng trào trong lòng, đúng lúc này liền có một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay y:
-Quang Diệu, dù chàng có quyết định như thế nào, em cũng ủng hộ chàng!
Bùi Thị Xuân nhẹ nhàng nói, nàng biết rất rõ gánh nặng trên vai chồng mình. Nàng cũng là một người phụ nữ thông minh không kém gì Bùi Thái Hậu, có những thứ nàng đều nhận thấy rõ ràng nhưng chỉ có thể một mực giấu ở trong lòng không thể nói ra. Có điều, ngay lúc này, nghĩ đến Bùi Đắc Tuyên, người cậu ruột luôn yêu thương cưng chiều nàng từ tấm bé, nàng liền cảm thấy không đành lòng, rốt cuộc trong khoảnh khắc nói ra:
-Quang Diệu, cậu nhất định phải c·hết ư?
Trần Quang Diệu tròn mắt kinh ngạc nhìn sang Bùi Thị Xuân:
-Nàng...nàng biết ư?
Bùi Thị Xuân nhìn hắn, gật đầu nói:
-Vợ chồng bấy nhiêu năm, hiểu chàng nhất chính là vợ chàng, có một số sự việc chàng làm chỉ cần cẩn thận sắp xếp suy nghĩ một chút là có thể suy đoán ra được, tuy không thể nào hoàn toàn chính xác nhưng cũng cách chân tướng không xa.
Trần Quang Diệu nghe nàng nói xong liền chỉ biết cười khổ, đúng vậy hiểu vợ không ai bằng chồng, hiểu chồng không ai bằng vợ,.nhất là người vợ đó lại là một người phụ nữ vô cùng thông minh, bản lĩnh không kém đấng mày râu.