Chương 59: Mật đàm.
Thăng Long Thành, phủ Đại Thống Lĩnh.
Đại thống lĩnh Nguyễn Quang Thùy lúc này đang ngồi trong sảnh đường tiếp chuyện một vị khách đến từ kinh thành, người này không ai khác chính là phò mã Hữu đô chỉ huy sứ Phạm Văn Trị.
Hữu đô chỉ huy sứ Phạm Văn Trị vâng theo mệnh lệnh của Cảnh Thịnh đến phối hợp với Đại thống lĩnh Nguyễn Quang Thùy để ổn định xứ Bắc Hà, vốn việc này Cảnh Thịnh muốn giao cho Tả đô chỉ huy sứ Lê Chất là thích hợp nhất nhưng thời gian vừa qua, Lê Chất đã lập được rất nhiều công lao, Cảnh Thịnh cũng không thể nào trọng một bên, nhẹ một bên, cần tạo điều kiện cho Phạm Văn Trị phát huy tài năng đồng thời kiếm công lao, lấy đó cân bằng nội bộ Hoàng Vệ. Đại thống lĩnh Nguyễn Quang Thùy được Phạm Văn Trị giao cho một tấm mật chỉ của Cảnh Thịnh, y chậm rãi mở ra mà trong lòng cảm thấy vô cùng hồi hộp, mỗi lần mật chỉ của Cảnh Thịnh được đem đến thì tất có đại sự vô cùng quan trọng, mỗi lần như thế đều là sóng gió ngập trời, máu tanh chảy đầy đất. Sau khi đọc xong tấm mật chỉ lần này, Đại thống lĩnh Nguyễn Quang Thùy không khỏi nuốt nước bọt một cái, run run nói:
-Ta đã rõ ràng kế sách của bệ hạ, nếu cần phối hợp điều binh, Hữu đô sứ cứ việc lên tiếng!
Hữu đô chỉ huy sứ Phạm Văn Trị nghe vậy vội vàng đứng dậy chắp tay:
-Đa tạ Đại thống lĩnh đã thông cảm, ngoài ra mong rằng Đại thống lĩnh giữ bí mật việc tôi đến đây!
Đại thống lĩnh Nguyễn Quang Thùy gật đầu ra hiệu đã biết.
Ngoài trời mây đen đột nhiên kéo đến, nổi sấm chớp đì đùng, một cơn mưa rào đột ngột rơi xuống ngôi thành nhỏ Lam Kinh mà không có một dấu hiệu nào báo trước, giọt mưa nối tiếp nhau liên tiếp thành dây, từ trên cao đổ xuống rả rích không ngừng.
Lam Kinh thuộc xứ Thanh Hóa, ngôi thành nhỏ này vẫn được dòng họ Lê gìn giữ bao đời, nó được coi là đất tổ của bất cứ ai mai họ Lê và do dòng chính của họ Lê ngày đêm cai quản, hương khói cho các đền chùa miếu thờ vua Lê Thái Tổ, cho dù trải qua bao nhiêu năm thăng trầm biến loạn, triều đại hưng suy, thành Lam Kinh này vẫn chưa hề thay đổi, nó vẫn đứng sừng sừng làm minh chứng cho địa vị của một dòng tộc lớn trên đất Đại Việt.
Dòng họ Lê là một dòng họ lớn có sức ảnh hưởng sâu rộng toàn cõi Bắc Hà, quật khởi từ thời Lê Lợi chống quân Minh xâm lược, huy hoàng đỉnh cao ở thời Lê Sơ nhưng đến thời Lê Trung Hưng lại dần dần đi xuống, về sau đánh mất quyền lực vào tay chúa Trịnh và chúa Nguyễn sử gọi giai đoạn đen tối này là hậu Lê, mãi cho đến khi Tây Sơn nổi lên thì nhà Lê mới bị buộc rời khỏi sân khấu nhưng mà rết c·hết thì vẫn còn trăm chân, cho dù không còn nắm giữ ngôi vị hoàng đế chí tôn nhưng dòng họ Lê vẫn len lỏi tồn tại, cùng với việc Lê Ngọc Hân trở thành vợ lẻ của vua Quang Trung, sau là Bắc cung hoàng hậu, họ Lê vẫn là dòng họ lớn nắm giữ nhiều quyền lực ở xứ Bắc Hà này.
Phía tây bắc thành Lam Kinh có một cái hồ lớn, một chiếc thuyền con lênh đênh giữa sóng nước mênh mông, cơn mưa cũng đã bắt đầu nhỏ bớt, giọt mưa rơi xuống trên mặt hồ hóa thành vô số những gợn sóng lăn tăn giao thoa lẫn nhau. Lúc này, trên chiếc thuyền con có một ông lão đang ngồi buông cần câu, ông lão này năm nay chỉ mới sáu mươi, có một điều lạ là ông lão này tuy buông câu nhưng ý lại không tại cần câu, đôi mắt thâm sâu nhìn chăm chú xuống mặt nước thi thoảng lấp lánh lên những vệt sáng trí tuệ không biết là ông lão đang suy nghĩ đến chuyện gì, nếu như Bắc cung hoàng thái hậu mà có mặt ở đây ngay lúc này thì nàng sẽ ngay lập tức nhận ra ông lão này là ai, ông lão chính là người đứng đầu nhà họ Lê, vị trưởng tộc đầy quyền lực.
Lúc này, Hữu đô chỉ huy sứ Phạm Văn Trị đang đội một chiếc đấu bồng, một mình đứng thẳng ở nơi đầu chiếc thuyền nhỏ, hai tay chắp sau lưng, mặc kệ cho những hạt mưa từ trên cao rơi xuống, xối ướt thân mình. Chiếc thuyền nhỏ được một gã nữ hoàng vệ cải trang làm cô gái chèo thuyền điều khiển, chầm chậm lướt về phía giữa hồ. Thuyền đi trong chốc lát, Phạm Văn Trị đã loáng thoáng thấy được có một chiếc thuyền con khác đã neo đậu đợi sẵn, đôi mày kiếm hơi nhíu lại, trong lòng chợt nổi sầu lo. Nhiệm vụ mà Cảnh Thịnh giao cho y lần này quá nặng nề, nó liên quan đến rất nhiều thế lực lớn ở Bắc Hà này, nếu như Phạm Văn Trị xử lý không khéo sẽ chẳng khác nào đốt lên một dây dẫn nổ khiến cho toàn xứ Bắc Hà nổ tung ở trong mọt cơn nội loạn, mà tình cảnh của nhà Tây Sơn bây giờ tuyệt đối không được để cho xảy ra một cuộc c·hiến t·ranh nội loạn nào nữa.
Liếc nhìn về phía con thuyền con ở phía đối diện, người mà Phạm Văn Trị bí mật gặp gỡ lần này có vai trò hết sức quan trọng, nếu như không có sự cam kết hậu thuẫn từ người này, kế sách hiển nhiên là thất bại.
Thuyền của Phạm Văn Trị chầm chậm đi đến đậu bên cạnh chiếc thuyền con, sau khi đã neo đậu ổn thỏa, Phạm Văn Trị liền tháo chiếc đấu bồng xuống. Người đàn ông phía đối diện liền đứng dậy chắp tay chào:
-Thảo dân tham kiến quan lớn!
Phạm Văn Trị gật đầu đáp lễ:
-Lê ông khách sáo!
Trời từ mưa rào rả rích bất chợt chuyển sang mưa bụi lất phất, hạt mưa nhỏ nhoi như hạt bụi, từ trên trời cao rơi xuống, nhuộm màu ánh nắng trở nên sáng long lanh lấp lánh, màn mưa giống như một bức rèm ngọc mỏng manh ngăn cách ở giữa Lê ông và Phạm Văn Trị. Bất ngờ, một con cá trắm lớn ở đâu bỗng nổi lên săn mồi quẩy động khiến cho mặt sóng nổi sóng, gợn sóng tầng tầng khuếch tán đến bên cạnh hai chiếc thuyền con làm cho hai chiếc thuyền khẽ chấn động bồng bềnh, đem đến cảm giác phập phù cho những người ở trên thuyền tựa như là giẫm chân ở trên mây.
Trông thấy người đứng đầu họ Lê đúng hẹn mà đến, Phạm Văn Trị tạm thời gạt đi những suy nghĩ vẩn vơ ở trong lòng, đánh lên mười hai phần tinh thần, mở miệng nói:
-Chắc hẳn Lê ông đã nhận được mật thơ của Bắc cung hoàng thái hậu gửi đến, ý tứ của bệ hạ Lê ông đã rõ ràng rồi chứ?
Lê ông hơi nhíu mày, Phạm Văn Trị bày ra thái độ cường ngạnh ngoài dự đoán, mấy hôm trước y đã nhận được mật thơ do Bắc cung hoàng thái hậu Lê Ngọc Hân sai người đưa đến, c·ái c·hết của Lê Chiêu Thống bên đất Thanh Quốc khiến cho trong lòng Lê ông vừa cảm thấy bàng hoàng chán nản, vừa cảm thấy đau lòng, đau lòng cho c·ái c·hết của vị vua cuối cùng của nhà Lê, đau lòng bởi vì bao nhiêu hy vọng để khôi phục sự huy hoàng của Lê triều theo c·ái c·hết của vị vua cuối cùng cũng đã tan thành mây khói. Sự bàng hoàng chưa kịp qua đi thì Cảnh Thịnh đã tìm đến, hắn muốn thông qua sự hỗ trợ của gia tộc họ Lê mà tiêu diệt các thế lực còn chống đối nhà Tây Sơn để triệt để nắm lấy Bắc Hà.
Những thế lực chống đối ở Bắc Hà này hầu hết đều là những nghĩa sĩ hoài Lê, bọn họ tụ tập với nhau muốn một lần nữa dựng lại Lê triều, thân phận của những người này Lê ông đều nắm rõ trong lòng bàn tay, vốn dĩ bọn họ chính là vốn liếng cuối cùng mà dòng họ Lê chuẩn bị cho ngày trở về của Lê Chiêu Thống, bây giờ đây Lê Chiêu Thống đ·ã c·hết, sự chuẩn bị này đã mất đi ý nghĩa. Cảnh Thịnh gây áp lực muốn họ Lê phối hợp với quân Tây Sơn giao ra những nghĩa sĩ này, điều này thật là quá quắt, bắt buộc họ Lê phản bội chính những người đã ủng hộ mình bấy lâu nay thì khác nào khiến cho họ Lê bị người trong thiên hạ chửi rủa là bất nghĩa, danh nghĩa không còn thì lấy ai ủng hộ, lấy ai phò Lê.
Ác độc thay, Cảnh Thịnh không cho Lê ông nhiều sự lựa chọn cùng thời gian ứng đối, y chỉ có thể chọn một trong hai điều hoặc là triệt để rời sân khấu đi ra phía sau màn mà vẫn giữ được vinh hoa phú quý, hoặc là kiên cường để rồi đối mặt với nguy cơ diệt tộc.