Chương 58: Điều kiện
Bắc cung hoàng thái hậu Lê Ngọc Hân nghe Cảnh Thịnh nói như vậy, đôi chân mày lá liễu liền khẽ nhíu lại, nàng là một người phụ nữ cực kỳ thông minh chỉ cần hơi suy nghĩ là có thể biết được Cảnh Thịnh muốn nhờ nàng chuyện gì, trong lòng bắt đầu nổi lên lo lắng thế nhưng mặt ngoài nàng vẫn ôm may mắn tiếp tục dò xét:
-Bệ hạ quá lời! Ta chỉ là một người phụ nữ tay yếu chân mềm, học vấn nông cạn, một lòng hướng phật thờ chồng nuôi con thì làm sao giúp được cho bệ hạ, nhất là những việc liên quan đến quốc sự.
Cảnh Thịnh sắc mặt đột nhiên nghiêm túc:
-Việc này ngoài thái hậu ra thì không ai giúp được trẫm, đây là tin tức do sứ giả nhà Thanh đưa đến cho trẫm, mời thái hậu xem!
Cảnh Thịnh nói xong liền đem một tờ văn thơ có con dấu của Hoàng Đế Càn Long của nhà Thanh dâng lê cho Lê Ngọc Hân. Bắc cung hoàng thái hậu Lê Ngọc Hân nhận lấy tờ văn thơ từ tay của Cảnh Thịnh, chậm rãi mở ra xem, xem xong hai tay nàng run run, cố nén nỗi lòng nhưng ánh mắt đỏ hoe đã tố cáo nàng. Vị vua cuối cùng của nhà Lê, Lê Chiêu Thống đã bệnh c·hết bên đất bắc. Bắc cung hoàng thái hậu Lê Ngọc Hân nhận ra con dấu của Càn Long trên tờ văn thơ nên tin tức này là thật, Cảnh Thịnh không có cách làm giả tin tức này đem đến lừa gạt nàng.
Đợi cho Bắc cung hoàng thái hậu Lê Ngọc Hân bình tĩnh lại, Cảnh Thịnh tiếp tục mở lời:
-Chiêu Thống mất, tin tức này tạm thời chỉ có trẫm và thái hậu biết, trẫm không hy vọng có người thứ ba biết được. Trẫm cần thái hậu giúp trẫm ổn định tình hình Bắc Hà, lôi các thế lực ẩn núp ra ánh sáng, chỉ cần thái hậu giúp cho trẫm hoàn thành việc này, trẫm hứa sẽ đem hài cốt Chiêu Thống về cho dòng họ an táng đồng thời đảm bảo phú quý cho họ Lê, con cháu sau ba đời có thể ra làm quan, mong rằng thái hậu đừng bức trẫm phải bước lên con đường trảm tận g·iết tuyệt họ Lê.
Không khí trong sảnh theo lời nói của Cảnh Thịnh mà chợt hạ thấp xuống, Bắc cung hoàng thái hậu Lê Ngọc Hân nhìn vào ánh mắt Cảnh Thịnh, sâu trong đáy mắt của người thiếu niên này hiện lên sự sát phạt quyết đoán, nếu như nàng dám nói một chữ không thì dọng họ Lê sẽ gập t·ai n·ạn ngập đầu.
Bắc cung hoàng thái hậu Lê Ngọc Hân hỏi:
-Bệ hạ đây là đang uy h·iếp ta hay sao?
Cảnh Thịnh thở dài nói:
-Thái hậu thông cảm, trẫm là vua một nước, thừa kế cơ nghiệp huy hoàng của tiên hoàng, trẫm sẽ không để cho bất cứ ai hay bất cứ nguy cơ nào làm ảnh hưởng đến nhà Tây Sơn, đứng trước nguy cơ nước mất nhà tan thì làm sao có thể nhân nhượng với kẻ địch, trong thâm tâm trẫm thật sự không muốn họ Lê là kẻ địch của mình, năm tháng dằng dặc không có dòng tộc nào là có thể trường tồn mãi mãi, thời kỳ huy hoàng của họ Lê đã qua rồi.
Bắc cung hoàng thái hậu Lê Ngọc Hân trầm ngâm suy nghĩ, lát sau dường như đã hạ quyết tâm, nàng nghiêm giọng nói:
-Ta có thể giúp bệ hạ nhưng cần bệ hạ đáp ứng hai điều kiện!
Cảnh Thịnh thấy Bắc cung hoàng thái hậu Lê Ngọc Hân đồng ý giúp hắn thì vui mừng khôn xiết:
-Thái hậu mời nói!
Bắc cung hoàng thái hậu Lê Ngọc Hân tiếp lời:
-Thứ nhất, bệ hạ phải cưới Lê Ngọc Bình, lập nàng làm chính cung. Thứ hai, trong khả năng, bệ hạ phải đảm bảo cho dòng họ Lê chịu ít tổn hại nhất có thể. Chỉ cần bệ hạ đáp ứng ta hai điều kiện này thì ta sẽ hết sức trợ giúp bệ hạ bình ổn loạn cục ở Bắc Hà.
Cảnh Thịnh ngẩn ra, Lê Ngọc Bình mặc dù nhìn rất dễ thương nhưng nàng mới có chín tuổi, hắn không có hứng thú với trẻ em.
Bắc cung hoàng thái hậu Lê Ngọc Hân có tính toán của nàng, sở dĩ nàng muốn gả công chúa Lê Ngọc Bình cho Cảnh Thịnh và muốn Cảnh Thịnh phong Lê Ngọc Bình làm chính cung là muốn tạo thế để họ Lê được đảm bảo vị thế về sau. Chính cung hoàng hậu là một vị trí quyền thế và cực kỳ quan trọng trong hậu cung, người con trai được chính cung sinh ra mười phần chắc chín sẽ là người thừa kế ngôi vị cửu ngũ chí tôn, mà nếu như người thừa kế của Cảnh Thịnh được Lê Ngọc Bình sinh ra thì với người thừa kế mang trong mình hai dòng máu này, họ Lê sẽ trở thành ngoại thích, địa vị cực kỳ tôn quý. Bắc cung hoàng thái hậu Lê Ngọc Hân không tin vào những lời hứa suông của Cảnh Thịnh, nàng muốn dùng điều này làm đảm bảo ngoài ra việc Lê Ngọc Bình kết hôn với Cảnh Thịnh cũng là để nàng có cái cớ để ăn nói và xoa dịu những người trong dòng tộc phòng khi sự việc nàng trợ giúp cho Cảnh Thịnh ổn định Bắc Hà vỡ lỡ ra.
Lúc này, Cảnh Thịnh không nói gì, chỉ trầm ngâm suy nghĩ.
Tình hình Bắc Hà hiện tại không quá khả quan, mặt ngoài trông vô cùng bình tĩnh nhưng ở bên trong lại sóng ngầm cuồn cuộn, các địa chủ và sĩ phu hoài niệm nhà hậu lê vẫn còn tồn tại rất nhiều, bọn họ không cam lòng phục tùng nhà Tây Sơn một chế độ xuất thân từ những người nông dân áo vải vốn có nhiều mâu thuẩn lợi ích với tầng lớp giai cấp. Năm xưa, Quang Trung Hoàng Đế mặc dù đã từng một lần đánh bại em của Lê Chiêu Thống là Lê Duy Chí cùng đám người thân tín nhưng vì mâu thuẫn nội bộ cùng với việc Nguyễn Ánh hoạt động mạnh ở phía nam mà Quang Trung cũng chưa kịp quét dọn đi hết tàn dư thân nhà hậu Lê, những tàn dư đó của nhà hậu Lê lúc này lựa chọn âm thầm ẩn nấp nhưng sự tồn tại của những thế lực tàn dư này chẳng khác nào những tàn lửa cháy âm ỉ chỉ chực chờ có một cơn gió to lại nổi lên mang theo đại thế càn quét thiên hạ.
Trong giai đoạn sắp tới, Cảnh Thịnh muốn áp dụng triệt để cải cách để đưa Tây Sơn mạnh lên thì không thể không quét dọn những tàn dư đó của nhà hậu lê, có điều hiện tại những tàn dư này đã ẩn nấp rất sâu, muốn bọn họ lộ ra ánh sáng, hắn bắt buộc phải có sự ủng hộ giúp đỡ của Bắc cung hoàng thái hậu Lê Ngọc Hân để chặt đứt tận gốc rễ mọi thứ từ bên trong và muốn để cho nàng yên tâm toàn tâm toàn ý trợ giúp thì Cảnh Thịnh không thể không thỏa hiệp, đáp ứng điều kiện của Bắc cung hoàng thái hậu Lê Ngọc Hân là lấy Lê Ngọc Bình làm vợ và đồng thời phong cho nàng làm chính cung, mà một khi Lê Ngọc Bình làm chính cung thì người thừa kế đời tiếp theo sẽ do Lê Ngọc Bình sinh ra, chỉ cần kẻ đó sau này không quá phế vật thì chỉ cần mang theo cái danh là con trai của chính cung hoàng hậu thì sẽ có một đám người tự động tụ tập dưới trướng, phất cao ngọn cờ lớn, đẩy kẻ đó lên hoàng vị, đó chính là đại thế. Đồng thời, bằng việc để cho Lê Ngọc Bình làm chính cung, Bắc cung hoàng thái hậu Lê Ngọc Hân cũng đã thắng lại họ Bùi một trận lớn, giành lại vị thế cho dòng họ Lê.
Nghĩ rõ nhưng mưu tính sâu xa của Bắc cung hoàng thái hậu Lê Ngọc Hân, Cảnh Thịnh không thể không phục nàng, thời đại Tây Sơn, anh hùng hào kiệt, tàng long ngọa hổ xuất hiện quá nhiểu, quả nhiên là không có một ai là người hiền lành ăn chay cả, hắn chỉ đành thở dài thỏa hiệp:
-Thái hậu thật là giỏi tính toán! Trẫm...đồng ý!
Nói ra lời này, trong lòng Cảnh Thịnh cảm thấy thực khó chịu, hắn không cam lòng bị người khác tính toán như thế, mà trên hết người đó lại là một người phụ nữ nhưng mà mặc cho hắn không cam lòng thì có sao chứ, Bắc cung hoàng thái hậu Lê Ngọc Hân bày ra chính là dương mưu, là đại thế, chừng nào Cảnh Thịnh còn muốn giữ gìn vững chắc cơ nghiệp mà Quang Trung Hoàng Đế để lại, chừng nào mà hắn còn muốn nắm giữ tuyệt đối quyền lực trong tay thì hắn bắt buộc phải thỏa hiệp.
Bắc cung hoàng thái hậu Lê Ngọc Hân khá là ngạc nhiên khi chỉ trong chốc lát mọi tính toán của nàng dường như đã bị người thiếu niên trước mắt nhìn rõ, có điều việc này cũng không sao cả, Cảnh Thịnh càng tài giỏi càng tốt, ngôi vị hoàng đế càng chắc càng tốt, việc nàng mưu tính cho dòng họ Lê là chuyện lâu dài về sau, hoàn toàn không tranh nhất thời.
Nghe Cảnh Thịnh đã đồng ý với những điều kiện mình đưa ra, Bắc cung hoàng thái hậu Lê Ngọc Hân rất nhanh chóng thoát ra khỏi những cảm xúc bi thương từ c·ái c·hết của Lê Chiêu Thống, mỉm cười nói:
-Bệ hạ quá khen! Nếu như bệ hạ đã đồng ý vậy thì ta sẽ dùng hết sức mình trợ giúp bệ hạ.