Chương 57: Bắc cung hoàng thái hậu.
Đặng Đức Siêu nghe Nguyễn Ánh hỏi đến kế sách bèn trầm ngâm một chút, tổ chức câu từ, sau đó nói:
-Bẩm vương gia! Thần cho rằng chúng ta phải làm gấp những việc sau đây. Thứ nhất, cải cách ruộng đất, thúc ép dân chúng khai hoang sản xuất lại áp dụng chế độ "ngụ binh ư nông" để tăng sản lượng lương thực, khuyến khích buôn bán để thu thuế. Thứ hai, liên hợp với Xiêm La và Vạn Tượng đem quân đánh Chân Lạp, hứa đem Chân Lạp dâng cho Xiêm La buộc quân Tây Sơn phải mang binh sang cứu đến lúc đó chúng ta chỉ cần xuất công không xuất lực để cho Xiêm La và Vạn Tượng đánh nhau sống c·hết với Tây Sơn, càng đánh càng lớn. Tây Sơn mãi lo đối phó với Xiêm La sẽ không còn dư lực để nam chinh, như vậy vương gia vừa có thể ung dung ngồi tọa sơn quan hổ đấu vừa có thể hồi phục lại quốc lực. Tây Sơn nếu có thắng được Xiêm La cùng Vạn Tượng thì quốc lực ắt cũng tiêu hao cạn kiệt mà nếu Tây Sơn thua thì Xiêm La cùng Vạn Tượng cũng tiêu hao không sai biệt lắm, đến lúc đó nhân lúc cả ba cùng suy kiệt, vương gia lại cất quân từng bước tiến chắc thu phục Phú Yên cùng Quy Nhơn như thế đại thế lại một lần nữa về tay vương gia vậy.
Nguyễn Ánh nghe xong kế sách của Đặng Đức Siêu, ánh mắt chợt sáng rực lên, bao nhiêu âu lo bấy lâu nay chợt quét sạch sành sanh, khôi phục hùng tâm tráng chí, ngửa đầu cười lớn:
-Ha ha! Kế sách rất hay, cô có được Đức Siêu tài trợ như Lưu Bị có được Gia Cát Khổng Minh, thật là may mắn vậy.
Đặng Đức Siêu nghe thấy Nguyễn Ánh ví mình như Gia Cát Lượng lại không hề cảm thấy vui mừng, trong lòng ám thở dài:
-Lưu Bị là mất nước a! Phi! Sao lại nghĩ xui như vậy!
Phủ Cơ Mật Viện.
Đặng Trần Thường lúc này đang ngồi xử lý công việc, kể từ khi y từ Diên Khánh trở về đã trải qua mấy tháng trời nhưng Nguyễn Ánh chưa một lần triệu kiến khiến cho y lúc nào cũng thấp thỏm lo sợ, ngày hôm nay lại nghe người báo lại Nguyễn Ánh triệu Đặng Đức Siêu vào cung bàn việc, hai người thảo luận gần một ngày trời thì Đặng Đức Siêu mới rời cung về phủ, biết được chuyện này khiến cho Đặng Trần Thường không tránh khỏi cảm thấy buồn bã thất vọng ở trong lòng.
Tây Sơn có người tài ba, quân Nguyễn bị hố quá thảm, mà người tích cực nhảy hố chính là Đặng Trần Thường y. Nguyễn Ánh chưa từng hạ chiếu trách tội nhưng từ thái độ lạnh nhạt cho thấy Đặng Trần Thường đã mất đi sự tin tưởng của Nguyễn Ánh. Lúc này, bất cứ ai nhìn vào bề ngoài của Đặng Trần Thường cũng thấy y già đi mấy tuổi, mái tóc vốn đen nhánh giờ đây đã bạc trắng hơn nửa.
Vùng Bắc Hà dưới bàn tay cai trị của nhà Tây Sơn bấy lâu mặc dù bề nổi trông khá là yên ổn nhưng bên dưới tảng băng chìm vẫn còn vô số những sĩ phu cùng gia tộc vẫn còn đang hoài niệm nhà Lê, một vương triều đã hết khí số nhưng lại phù hợp với lợi ích của đại đa số giai cấp thống trị, bởi lẽ đó vẫn còn rất nhiều kẻ âm thầm ủng hộ Nguyễn Ánh ở phía nam. Nguyễn Ánh rất khôn khéo khi chỉ xưng vương và vẫn dùng niên hiệu Cảnh Hưng của vua Lê nên lôi kéo được lòng ủng hộ của những người mang tư tưởng hoài Lê.
Cuộc chiến Phú Xuân, Cảnh Thịnh mặc dù đã thừa cơ hội khiến cho những kẻ ủng hộ Nguyễn Ánh lộ ra ánh sáng để mà quét sạch nhưng đó chỉ là một phần nhỏ nhoi, muốn hoàn toàn diệt trừ những kẻ này thật sự vô cùng gian nan. Có điều, Cảnh Thịnh phải quyết tâm làm cho được.
Sáng sớm, vân khí mịt mờ che khe núi, giống như một dải lụa trắng mềm mại, không khí bao bọc trong hơi sương ẩm ướt, gió mát trong lành thổi ngang qua khu rừng tre xanh biếc, thổi tới tận đỉnh núi nơi có ngôi chùa Kim Tiền. Ngôi chùa sừng sững trên đỉnh núi, tắm mình trong ánh nắng ban mai, yên tĩnh và tường hòa. Bốn năm trước, Bắc cung hoàng thái hậu Lê Ngọc Hân mang theo hai người con là công chúa Nguyễn Thị Ngọc Bảo và hoàng tử Nguyễn Quang Đức rời hoàng cung đến nơi đây định cư, ngày đêm hương khói thờ chồng là Quang Trung và nuôi dạy con.
Lúc này, ở dưới chân núi có một người thiếu niên thân mặc long bào, đặt chân bước theo tầng bậc thang, chậm rãi lên núi, người này không ai khác chính là Cảnh Thịnh. Ánh nắng sớm mai lắc rắc trên mình hắn, xa xa một phiến rừng tre xanh biếc ẩn trong gió núi lay động, cành lá xào xạc tựa như một khúc nhạc vọng đến, ngọn gió thổi đến từ phương hướng ấy phảng phất mang theo mùi thơm của lá tre. Núi cao, rừng tre xanh rậm rạp, gió thổi, tựa như mặt biển nổi sóng, cuồn cuộn một màu xanh mênh mông.
Cảnh Thịnh không nhanh không chậm, khoan thai từng bước, vừa đi vừa ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh, núi non hài hòa, rừng tre thâm u, một mảnh yên tĩnh hài hòa, quả nhiên là một nơi tuyệt hảo để ở ẩn. Cảnh Thịnh không mất quá nhiều thời gian để lên đến cổng chùa Kim Tiền, lúc này, Bắc cung hoàng thái hậu Lê Ngọc Hân đã dẫn theo công chúa Nguyễn Thị Ngọc Bảo cùng hoàng tử Nguyễn Quang Đức ra chờ đón Cảnh Thịnh.
Nhìn thấy Bắc cung hoàng thái hậu Lê Ngọc Hân, Cảnh Thịnh vội vàng thi lễ:
-Bái kiến thái hậu!
Công chúa Nguyễn Thị Ngọc Bảo và Hoàng tử Nguyễn Quang Đức cùng chúng người hầu của Bắc cung hoàng thái hậu Lê Ngọc Hân cũng quỳ cả xuống:
-Tham kiến bệ hạ! Bệ hạ vạn tuế!
Cảnh Thịnh thẳng người lên nói:
-Tất cả bình thân!
Cảnh Thịnh quan sát đám người, công chúa Nguyễn Thị Ngọc Bảo năm nay mới bảy tuổi, hoàng tử Nguyễn Quang Đức mới được ba tuổi, cả hai đứa trẻ đều rụt rè núp sau lưng Bắc cung hoàng thái hậu Lê Ngọc Hân, nhưng có một đứa bé gái thoạt tầm chín tuổi rất gan dạ, đứa bé gái này đứng cạnh Bắc cung hoàng thái hậu Lê Ngọc Hân trợn to mắt dùng một đôi con ngươi long lanh hiếu kỳ nhìn chăm chăm vào Cảnh Thịnh. Cảnh Thịnh nhìn kỹ, thấy cô bé này có khuôn mặt rất đáng yêu, khóe miệng treo một nụ cười, nhìn cô bé như một đóa phù dung nở rộ, tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã có dáng dấp của một mỹ nhân.
Bắc cung hoàng thái hậu Lê Ngọc Hân trông thấy cô bé cứ chăm chăm nhìn Cảnh Thịnh vội quát mắng:
-Ngọc Bình! Không được vô lễ!
Lê Ngọc Bình nghe thấy chị mình tức giận quát mắng thì vội rụt đầu thè lưỡi không còn dám to gan làm càn nữa nhưng lựa lúc không ai chú ý, nàng vội làm mặt quỷ trêu Cảnh Thịnh.
Bắc cung hoàng thái hậu Lê Ngọc Hân bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói với Cảnh Thịnh:
-Bệ hạ xin chớ trách! Ngọc Bình còn nhỏ, tính tình lém lỉnh thích quậy phá, mời bệ hạ đến chính sảnh dùng trà!
Cảnh Thịnh lúc này mới biết, cô bé to gan này chính là công chúa Lê Ngọc Bình, vợ tương lai của hắn theo sử sách. Lúc này, Lê Ngọc Bình tuy mới được chín tuổi nhưng đã linh động đáng yêu thế này, lúc lớn lên ắt hẳn cũng là một mỹ nhân xinh đẹp không kém Bùi Xuân Hoa, chẳng trách có thể khiến cho Nguyễn Ánh si mê, quyết tâm gạt bỏ mọi dị nghị mà cưới nàng cho bằng được.
Bắc cung hoàng thái hậu Lê Ngọc Hân đi trước dẫn đường, hai người tiến vào trong sảnh đường, phân chủ thứ ngồi xuống, sau khi người hầu dâng lên trà bánh rồi lui ra ngoài, khi chỉ còn lại hai người, Bắc cung hoàng thái hậu Lê Ngọc Hân liền mở lời hỏi trước:
-Bệ hạ bận trăm công nghìn việc, hôm nay lại đặc biệt dành thời gian đến thăm ta là có chuyện gì?
Bắc cung hoàng thái hậu Lê Ngọc Hân nói rồi lẳng lặng nhìn về phía Cảnh Thịnh chờ đợi câu trả lời, người thiếu niên này ngày hôm nay đã có nét uy nghiêm của bậc đế vương, nàng tuy ở ẩn nơi chốn thâm sơn nhưng vẫn nắm rất rõ tình hình triều chính Tây Sơn, còn nhớ năm xưa khi Quang Trung Hoàng Đế đột ngột băng hà nàng bị họ Bùi chèn ép, bất đắc dĩ mới phải rời cung đem theo hai người con là công chúa Nguyễn Thị Ngọc Bảo cùng hoàng tử Nguyễn Quang Đức đến chùa Kim Tiền tạm lánh sóng gió, nàng nhớ rõ lúc ấy Cảnh Thịnh lên ngôi khi còn rất trẻ, mọi việc đều ỷ lại Bùi Thị Nhạn và Bùi Đắc Tuyên, việc Cảnh Thịnh thành công loại trừ Bùi Đắc Tuyên rồi vươn liên nắm quyền đã khiến cho nàng cảm thấy vô cùng kinh ngạc nhưng điều làm cho nàng kh·iếp sợ hơn nữa chính là trong cuộc chiến vừa qua, quân Tây Sơn dưới sự dẫn dắt của Cảnh Thịnh đã đánh cho quân Nguyễn tàn phế. Hiện tại, trong thiên hạ này có ai mà không biết nhà Tây Sơn vốn ở bên bờ sụp đổ lại được một lần nữa kéo trở về, ngọn cờ Tây Sơn lại một lần nữa tung bay, uy danh của Cảnh Thịnh đã rực sáng như mặt trời ban trưa.
Lần này, Cảnh Thịnh đích thân đến chùa Kim Tiền, Bắc cung hoàng thái hậu Lê Ngọc Hân dám chắc Cảnh Thịnh mang theo mục đích to lớn mà đến cho nên nàng cũng không ngại thẳng thắng với hắn để bớt phải lãng phí thời giờ.
Cảnh Thịnh nghe thấy Bắc cung hoàng thái hậu Lê Ngọc Hân hỏi thẳng thắng như vậy thì trong lòng cũng lấy làm hơi bất ngờ, hắn suy tư một chút rồi cũng thẳng thắng nói:
-Hôm nay, trẫm đến đây trước là để thăm hỏi sức khỏe của thái hậu cùng các em, sau là vì quốc sự mà muốn mời thái hậu giúp trẫm một tay!