Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tây Sơn Hoàng Triều

Chương 56: Đặng Đức Siêu hiến kế.




Chương 56: Đặng Đức Siêu hiến kế.

Võ Tánh là một người chu đáo cẩn thận rất có tài lại thiện đạo giữ mình, nếu không phải như vậy thì trong ba tướng Gia Định tam hùng lại chỉ có một mình gã còn sống, không những sống khỏe mà quan càng làm càng cao, đạt được sự tin cậy của Nguyễn Ánh. Có điều, trước khác nay khác, Võ Tánh thân ở cao vị, tay nắm binh quyền thì cũng không tránh khỏi sẽ có kẻ tiểu nhân ganh ghét dèm pha, việc Nguyễn Ánh bại trận ở Phú Xuân cùng với việc thủy quân bị diệt gần hết đã khiến cho sĩ khí của quân Nguyễn xuống thấp vô cùng hơn nữa lần này Võ Tánh cũng bị Trần Quang Diệu đánh cho te tua, chính vì vậy Nguyễn Ánh cho dù có tin tưởng Võ Tánh hơn nữa thì cũng phải làm sơ trừng phạt hắn để cho những người khác yên lòng, tạm thời tước binh quyền của Võ Tánh chính là quyết định trừng phạt nhẹ nhàng nhất.

Liếc nhìn Quận chúa Ngọc Du đang đứng bên cạnh, Võ Tánh thở dài một hơi, nếu năm xưa không phải gã nhanh trí điệu thấp nhường nhiều công lao và quyền thế cho Đỗ Thành Nhơn và Châu Văn Tiếp, lại cắn răng cầu hôn Quận chúa Ngọc Du, một cô gái đanh đá nhưng lại rất được lòng mẹ của Nguyễn Ánh thì làm sao có thể sống thoải mái đến ngày hôm nay.

Võ Tánh cực giỏi trong việc giữ mình khỏi nguy hiểm, một khi gã tỉnh táo lại thì rất biết quyết đoán cái gì bỏ cái gì lấy. Tình thế hiện tại, Nguyễn Ánh đã tạm thời mất lòng tin nơi gã nguyên do là trong trận chiến Quy Nhơn khi ấy, Võ Tánh bị Trần Quang Diệu đánh cho quá thảm, đã mất lòng Nguyễn Ánh nếu như Võ Tánh còn làm mất lòng vợ mình là Quận chúa Ngọc Du thì đồng nghĩa với việc gã để mất luôn hậu trường của nàng là Vương thái phi Nguyễn Thị Hoàn, mẹ ruột của Nguyễn Ánh, điều này là cực kỳ bất lợi trong tình thế hiện nay. Năm xưa, cũng nhờ có Vương thái phi Nguyễn Thị Hoàn mà Võ Tánh đã may mắn thoát khỏi số phận bi thảm của hai người Châu Văn Tiếp và Đỗ Thành Nhơn. Nghĩ đến đây, Võ Tánh rốt cuộc hạ quyết định phải dỗ tốt Quận chúa Ngọc Du, đồng thời đối với lòng của mình hung ác một chút, sớm ngày hạ đao chặt đứt sợi tình vương, chặt đứt sự mơ tưởng đối với Bùi Xuân Hoa.

Võ Tánh mềm giọng nói với Quận chúa Ngọc Du:

-Ngọc Du! Chúng ta kết thành vợ chồng đã được bao nhiêu năm rồi, Võ Khánh hôm nay cũng đã gần được năm tuổi, ta sao lại dám có lỗi với nàng. Nhà ta lần này đứng trước nguy cơ to lớn, Bùi Xuân Hoa kia vốn là món quà mà ta chuẩn bị dâng lên cho Nguyễn Vương để chuộc lỗi với vương gia thì sao ta dám nhúng chàm gì được chứ? Nàng hãy yên tâm.

Lúc nói ra lời này, lòng Võ Tánh cũng cảm thấy tiếc nuối, đã là nam nhi thì có ai mà không yêu thích cái đẹp, đó là lẽ tự nhiên nhưng đối mặt với tình hình lúc này, cho dù vô cùng thương tiếc Bùi Xuân Hoa thì gã cũng không thể không nhịn đau dâng nàng cho Nguyễn Ánh. Có điều, Võ Tánh không hề biết được, kể từ cái ngày đầu tiên gã đem Bùi Xuân Hoa về phủ thì mọi chuyện đã không còn do gã khống chế nữa rồi.

Quận chúa Ngọc Du trừng mắt liếc Võ Tánh:

-Còn dám nói không tơ tưởng? Thế bấy lâu nay, ngài lạnh nhạt với mẹ con tôi là vì đâu?

Võ Tánh mắt lé liếc nhìn Quận chúa Ngọc Du, trong lòng âm thầm thở dài:

-Phụ nữ a! Nổi giận lên thì trí tuệ chỉ để trang trí mà thôi!



Suy nghĩ như vậy nhưng Võ Tánh nào dám thốt ra thành lời, gã khoan thai giải thích:

-Lạnh nhạt cái gì? Đối mặt với nguy cơ kề cận, ta phải ngày đêm suy nghĩ cách hóa giải, tâm trí đâu mà vui vẻ. Nàng thử nghĩ xem, nàng có dám chắc suốt cuộc đời nàng thì Vương thái phi đều sẽ thương yêu nàng như bây giờ không? Dù sao nàng cũng không phải là con ruột của Vương thái phi, nàng phải luôn ghi nhớ điều đó! "Người" rồi có lúc cũng sẽ thay đổi!

Quận chúa Ngọc Du giận quá quát lên:

-Võ Tánh...ngài dám nói xấu Vương thái phi ư? Từ trước đến nay, Vương thái phi rất yêu thương tôi!

Võ Tánh không tranh cãi với nàng thêm nữa, chỉ chắp tay hừ lạnh.

Qua một lát, cơn nóng giận của Quận chúa Ngọc Du cũng nhanh chóng qua đi, nàng như một quả bóng bị xì hơi, lời nói của Võ Tánh tuy làm cho lòng nàng cảm thấy khó chịu nhưng quả thật không phải không có lý, ở trên đời này không một ai có thể luôn phỏng đoán chính xác tâm tư của người khác, lòng người chính là luôn luôn biến đổi theo thời gian. Sự thật bày ra trước mắt, gia đình đang gặp nguy cơ, lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, suốt cuộc đời này nàng đã không còn là người nhà họ Nguyễn nữa mà là người cuả nhà họ Võ, vinh nhục của nàng gắn với Võ Tánh hơn nữa còn có tương lai của Võ Khánh, đứa con trai bé bỏng của nàng.

Lòng yếu nhưng thế không yếu, quận chúa Ngọc Du lạnh giọng nói:

-Hừ! Th·iếp tạm tin ngài một lần này.

Dỗ tốt quận chúa Ngọc Du, trong lòng Võ Tánh cảm thấy hết sức vui mừng, mặt ngoài vẫn nghiêm nghị gật đầu:

-Được rồi, vậy nàng hãy mau mau chuẩn bị một vài món quà để tặng cho Vương thái phi khi chúng ta trở về Gia Định!



Quận chúa Ngọc Du nghe vậy vội đi chuẩn bị.

Thành Gia Định.

Tiết trời lúc này đang vào mùa nắng nóng oi bức, mặt trời rực sáng cả ngày khiến cho nhiệt độ không ngừng lên cao gây cảm giác vô cùng khó chịu. Kể từ lúc Nguyễn Ánh mang theo tàn binh rút về Gia Định đến nay đã trôi qua được mấy tháng, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ quân Tây Sơn kéo quân tiến đánh nhưng Nguyễn Ánh đợi mãi vẫn không thấy quân Tây Sơn có động tĩnh gì lại nhận được tin Cảnh Thịnh đã triệt binh, điều này khiến cho Nguyễn Ánh tạm thời thở ra một hơi nhẹ nhõm, mấy tháng vừa qua chính là khoảng thời gian dài nhất đối với hắn.

Trong cấm cung Gia Định, Nguyễn Ánh lúc này đang phê duyệt tấu chương nhưng càng đọc những bản tấu, chân mày của hắn càng nhăn lại lộ vẻ sầu lo. Trước đây, Nguyễn Ánh dùng sưu cao thuế nặng cùng đề nặng lao dịch của dân chúng để xây dựng thành quách và q·uân đ·ội, việc mổ gà lấy trứng là hết sức nguy hiểm và tồn đọng nhiều nguy cơ, điển hình là sự bất mãn trong dân chúng. Cuộc chiến lần này với quân Tây Sơn, quân Nguyễn đã thất bại và chịu nhiều tổn thất to lớn, lực lượng thủy quân hùng mạnh mà Nguyễn Ánh đập nồi dìm thuyền dồn hết công sức để xây dựng đã bị thủy quân Tây Sơn đánh cho tan nát, thực lực chỉ còn hai ba phần so với trước kia, muốn xây dựng lại thì không biết phải đến ngày nào tháng nào.

Sức mạnh của q·uân đ·ội giảm sút, trận chiến hao người tốn của lại không thu được thành quả gì khiến cho sĩ khí của binh lính hạ xuống cực thấp, các nguy cơ tiềm ẩn bắt đầu nổi lên, trước kia dân chúng mặc dù có bất mãn nhưng không dám oán trách ra miệng, hiện tại các vụ bắt giữ vì dám nhục mạ chửi bới triều đình đang ngày càng tăng lên đáng kể, các tiểu vương người thượng ở vùng cao bắt đầu không nghe lời, người chăm ở Trấn Thuận Thành tuy còn chưa có biểu hiện lạ nhưng Nguyễn Ánh dám chắc, chỉ cần quân Tây Sơn tiến quân đến thì chắc chắn bọn họ sẽ trở cờ ngay.

Tình thế hiện tại, đúng là không thể lạc quan, nguy cơ tràn ngập tứ phía.

Đương lúc Nguyễn Ánh đang ngẩn người suy nghĩ thì chợt có cung nhân vào báo:

-Bẩm vương gia! Quan Đặng Đức Siêu đã đến, đang chờ được triệu kiến!

Nguyễn Ánh gật đầu:

-Tuyên!



Tham mưu trung quân Đặng Đức Siêu dưới sự dẫn đường của thái giám bước vào trong điện, nhìn thấy Nguyễn Ánh đang ngồi trên cao, vội quỳ xuống lạy:

-Thần tham kiến vương gia! Vương gia thiên tuế!

Nguyễn Ánh cất lời:

-Bình thân! Khanh đến thật là đúng lúc, khoảng thời gian này, tình hình của quân ta thật không mấy sáng sủa, quân Tây Sơn như mây đen áp đỉnh, cô đang muốn tìm khanh để bàn kế sách đặng tìm cách vượt qua khó khăn này.

Đặng Đức Siêu bái dài nói:

-Bẩm vương gia! Xin vương gia yên tâm, tạm thời không cần lo lắng quá nhiều về giặc Tây Sơn.

Nguyễn Ánh vội hỏi:

-Lời ấy nói thế nào?

Đặng Đức Siêu tiếp lời:

-Bẩm vương gia! Thứ cho thần nói thẳng, cuộc chiến vừa qua quân ta bại trận, tổn thất nặng nề, sĩ khí hạ thấp, đại thế đã mất, nếu như lúc ấy giặc Tây Sơn nhân cơ hội đánh mạnh thì ắt sẽ chiếm được thiên hạ nhưng đứng trước một cơ hội lớn như thế mà Cảnh Thịnh lại lựa chọn triệt binh thì có lẽ...không...thần chắc chắn rằng quốc lực của giặc Tây Sơn không đủ để mà duy trì một trận chiến lâu dài với chúng ta. Cảnh Thịnh lựa chọn triệt binh chính là muốn nghỉ ngơi lấy sức, chỉnh đốn triều cương, tăng cường quốc lực sau đó sẽ lại tiếp tục nam chinh, chỉ là thần không biết giặc Tây Sơn sẽ nghỉ ngơi lấy sức khoảng bao lâu, dài hay ngắn nhưng thần đoán rằng không dưới năm năm thì Cảnh Thịnh sẽ lại dấy binh bởi y chắc chắn không để yên cho chúng ta phục hồi.

Nguyễn Ánh rất tin tưởng vào tài năng của Đặng Đức Siêu, nghe y phân tích hết sức hợp lý liền hỏi:

-Tây Sơn thế lớn! Ái khanh có cách nào ứng đối?