Chương 52: Mua chuộc
Bá Đa Lộc cùng đám sĩ quan binh lính đánh thuê người Pháp được đưa lên năm chiếc xe ngựa lớn, dưới sự hộ tống kỹ càng của Hoàng Vệ được đưa vào trong cung. Bá Đa Lộc cảm thấy trong lòng khá là hồi hộp khi hay tin nhà vua của Tây Sơn muốn đích thân gặp bọn họ, bởi Bá Đa Lộc là người tích cực phò tá cho Nguyễn Ánh chống lại nhà Tây Sơn, từ việc kêu gọi hỗ trợ từ đế quốc Pháp cho đến kết minh với Xiêm La, đồng thời những người lính đánh thuê được vị mục sư này mời tới lại là những người đã từng bắn g·iết quân lính Tây Sơn. Bá Đa Lộc thật sự không biết nhà vua của Tây Sơn muốn điều gì ở ông.
Đến hoàng cung, đoàn người được dẫn đến phòng ăn lớn của hoàng tộc, Bá Đa Lộc nhìn thấy hai dãy bàn tiệc mới biết là nhà vua muốn dùng bữa với mình, ông cùng với đám người Pháp tỏ ra hết sức ngạc nhiên.
Đúng lúc này, có cung nhân hô to:
-Bệ hạ đến!
Những người có mặt trong phòng tất cả đều quỳ xuống, Bá Đa Lộc cũng lập tức làm theo, những năm này bôn ba ở các nước phương đông, vị mục sư này đã quá rành phong tục quỳ lạy của các bậc đế vương nơi đây, đám lính người Pháp thì càng không dám thất lễ, bọn họ sợ làm cho nhà vua nổi giận mà c·hặt đ·ầu bọn họ, một khi đã có hy vọng sống thì không một ai lại muốn đi tìm c·hết cả.
Cảnh Thịnh khoan thai tiến vào trong phòng ăn, Hòa công theo sát phía sau, những cung nhân hầu hạ trong phòng này đếu là cao thủ của Hoàng Vệ bố trí. Cảnh Thịnh cũng không mù quáng đến mức tự tin, một mình gặp gỡ những kẻ mà hắn không quen biết, thậm chí những kẻ này mới đây thôi vẫn còn là kẻ địch của nhà Tây Sơn. Cảnh Thịnh đi đến chỗ ngồi của mình liền ban cho mọi người được đứng lên. Mục sư Bá Đa Lộc nhìn thấy vị vua của nhà Tây Sơn còn trẻ tuổi như vậy thì rất là ngạc nhiên bởi vì Cảnh Thịnh lúc này chỉ mới mười ba tuổi, còn nhỏ tuổi hơn cả Nguyễn Phúc Cảnh. Bá Đa Lộc nhìn vị vua trẻ tuổi của nhà Tây Sơn, tuy còn trẻ nhưng lại rất có nét uy nghiêm của bậc đế vương, trong lòng liền không dám xem thường người thiếu niên này.
Cảnh Thịnh chăm chú quan sát Bá Đa Lộc cùng những người Pháp đang có mặt trong phòng, vẻ ngoài của bọn họ rất giống như những người Pháp thời hiện đại, ngoại trừ kiểu tóc và trang phục. Nhận thấy nhà vua cứ trầm mặc không nói gì, Bá Đa Lộc cùng đám người Pháp lại cảm thấy bất an, nhưng lát sau chỉ thấy Cảnh Thịnh mỉm cười nói:
-Các vị mời ngồi vào bàn! (Tiếng Pháp)
Nghe nhà vua đột ngột nói ra tiếng mẹ đẻ, mục sư Bá Đa Lộc bỗng trợn tròn mắt kinh ngạc, đám người Pháp còn lại thì há hốc mồm như muốn rớt cái cằm xuống đất.
Cảnh Thịnh thấy vậy lại cười nói:
-Không cần kinh ngạc! Trẫm rất rành tiếng Pháp, các vị có thể dùng tiếng mẹ đẻ để trao đổi với trẫm cho dễ dàng, trước tiên hãy ngồi vào bàn tiệc, cùng dùng bữa rồi sau đó chúng ta sẽ bàn tiếp. (Tiếng Pháp)
Mục sư Bá Đa Lộc cùng đám người vội vàng nói:
-Chúng tôi xin cảm ơn bệ hạ! (Tiếng Pháp)
Sau đó, cả đám người rụt rè ngồi vào chỗ, trong lòng vẫn chưa thôi kinh ngạc, liền thấy trên bàn mỗi người đã bày sẵn dao nĩa, tuy chế tác còn chưa được đẹp nhưng lại đúng quy cách ăn uống của người Pháp. Thật ra, ở kiếp trước, Cảnh Thịnh từng là một nhân viên quản lý cho một công ty quốc tế, việc đi công tác các nước là như cơm bữa, hắn có thể nói rành ba thứ tiếng Anh, Pháp, Trung.
Nhận thấy tất cả mọi người đã ngồi vào bàn, Hòa công công liền gật đầu ra hiệu cho đám cung nhân, lập tức các món ăn nóng hổi được mang ra, kèm theo hoa quả và rượu ngon, bữa tiệc này có thể nói là tương đối thịnh soạn. Cảnh Thịnh nâng ly nói:
-Các vị, người Đại Việt thường có một câu "không đánh nhau thì không quen biết" đã từ lâu trẫm rất ngưỡng mộ nước Pháp văn minh, nhiều lần muốn đặt quan hệ ngoại giao mà chưa biết bắt đầu từ đâu, may sao hôm nay các vị thánh thần đã cho trẫm gặp được các vị, hãy uống cạn ly này và bỏ qua mọi hiểu lầm! (Tiếng Pháp)
Cảnh Thịnh nói dóc không đỏ mặt nhưng việc hắn rành tiếng Pháp là không thể nghi ngờ, Bá Đa Lộc cùng những người khác không dám thất lễ vội nâng ly lên uống cạn. Trong bữa tiệc, Cảnh Thịnh chủ yếu trò chuyện với mục sư Bá Đa Lộc, hắn muốn hiểu rõ hơn về con người này. Mục sư Bá Đa Lộc cũng cảm thấy hết sức ngạc nhiên về sự hiểu biết của Cảnh Thịnh với đạo Ki tô cũng như Giáo hội công giáo Roma, y không thể tưởng tượng được ở một đất nước xa xôi nhỏ bé mà lại có một vị thiếu niên không những có thể nói sành sỏi thứ tiếng mẹ đẻ của y mà còn hiểu rất rõ về nguồn gốc, hệ thống của tôn giáo Ki tô. Sự ngạc nhiên qua đi, mục sư Bá Đa Lộc lại cảm thấy kinh sợ, y thầm nghĩ chẳng lẽ vị thiếu niên trước mắt này là một tông đồ của Chúa cử xuống thế gian này hay sao, nếu không như vậy thì làm sao có thể giải thích được hết những điều kỳ diệu mà Cảnh Thịnh đang biểu hiện ra trước mắt, nếu vậy thì những gì trước đây mà Bá Đa Lộc đã và đang làm để phò trợ cho Nguyễn Ánh thì chẳng phải chính là đang đi ngược lại ý Chúa.
Cảnh Thịnh thấy hiệu quả mà mình tạo ra đã đủ rồi, liền mỉm cười Bá Đa Lộc:
-Hiện thời tình cảnh của nước Pháp cũng không quá tốt đi, vua Louis đã bị lật đổ, giáo hội Pháp bị chính phủ mới hạn chế tầm ảnh hưởng, hiệp ước giữa nước Pháp với Nguyễn Ánh không được thực hiện, tình cảnh của ngài cũng thật là lưỡng nan. Bá Đa Lộc! Ông có tin vào chúa hay không? (Tiếng Pháp)
Ngày hôm nay, Bá Đa Lộc đã bị những biểu hiện liên tiếp của Cảnh Thịnh làm cho kinh sợ đến chai sạn rồi nên việc Cảnh Thịnh biết được nội tình nước Pháp hiện tại cũng không còn khiến cho Bá Đa Lộc tiếp tục kinh sợ nữa, nghe Cảnh Thịnh hỏi về đức tin, Bá Đa Lộc vội làm dấu thánh rồi nói:
-Cả đời tôi nguyện phụng sự cho đức Chúa, tôi đặt tất cả niềm tin vào ngài! (Tiếng Pháp)
Cảnh Thịnh gật đầu tiếp lời:
-Rất tốt! Như vậy việc trẫm và ông gặp nhau chính là ý chúa vậy, chẳng phải ước muốn của ông là được tạo điều kiện thuận lợi để tự do công khai truyền đạo hay sao? Chỉ cần ông phục vụ cho trẫm, trẫm cam đoan sẽ giúp ông được như nguyện, khiến cho ông trở thành vị công thần của giáo hội. (Tiếng Pháp)
Cảnh Thịnh dụ hoặc nói ra, hắn cần Bá Đa Lộc không phải vì ông ta có tài năng gì đặc biệt, chủ yếu là hắn cần những mối quan hệ của Bá Đa Lộc để giúp mở đường ngoại giao cho Tây Sơn với phương Tây, có một người tràn đầy tâm huyết với đức tin và với mảnh đất phương đông này như Bá Đa Lộc, Cảnh Thịnh rất yên tâm dùng. Con người, ai cũng có một khát khao và mục đích ở trong lòng nhưng không ngoài mấy điều đó là quyền lực, giàu có, địa vị, danh tiếng, những mục đích cơ bản này luôn luôn hiện hữu cho dù người đó có là ai đi chăng nữa một khi người đó chưa trở thành thần mà vẫn là con người thì trong lòng nhất định tồn tại dục vọng. Bá Đa Lộc cũng không đứng ngoài dục vọng nhưng dục vọng của ông ta lại hầu hết ở vào chính đức tin của chính bản thân Bá Đa Lộc, ông ta có tham vọng là người mở đường cho Chúa, truyền bá giáo lý của Chúa đến những vùng đất xa xôi hẻo lánh nhất, trở thành công thần được lưu danh của Giáo hội, thậm chí là sau khi ông ta c·hết bằng vào những công lao lớn mà ông ta đóng góp Giáo hội rất có khả năng sẽ phong thánh cho ông.
Cảnh Thịnh nắm bắt lòng người rất chuẩn, hắn đưa ra một đề nghị hấp dẫn khiến cho Bá Đa Lộc khó mà chối từ.
Bao nhiêu năm bôn ba ở vùng đông bắc á này, Bá Đa Lộc hiểu rất rõ việc truyền giáo lý đạo Ki tô vào trong xã hội phương đông là khó đến cỡ nào. Ngày hôm nay, có một vị vua không những nói rành rọt thứ ngôn ngữ mẹ đẻ của Bá Đa Lộc, có kiến thức hiểu biết rõ ràng về Ki tô giáo mà lại sẵn sàng tạo điều kiện cho Bá Đa Lộc được tự do công khai truyền giáo, cơ hội lớn như thế này sao mà Bá Đa Lộc có thể bỏ qua, đây chính là ý Chúa. Chúa đã đưa Bá Đa Lộc đến gặp Cảnh Thịnh và muốn ông phò trợ vị vua trẻ tuổi của nhà Tây Sơn này. Có điều, trong lòng Bá Đa Lộc vẫn còn áy náy với Nguyễn Ánh, dù sao hai người cũng đã quen biết nhau một khoảng thời gian dài như vậy mặc dù là tình bạn này chỉ xây dựng dựa trên lợi ích của hai bên, chỉ thấy Bá Đa Lộc hỏi:
-Không biết bệ hạ cần tôi làm những gì? (Tiếng Pháp)
Cảnh Thịnh hiểu rõ nỗi băn khoăn của Bá Đa Lộc nên cũng không có làm khó vị mục sư này:
-Rất đơn giản! Trẫm cần khanh giúp trẫm mời gọi các thương gia nước ngoài đến Đại Việt làm ăn buôn bán, những người nào mở xưởng sản xuất và thuê nhân công người Việt làm việc sẽ được triều đình hỗ trợ đảm bảo về mặt luật pháp và ưu đãi về thuế, ngoài ra, khi các nhà truyền giáo phương Tây đến đây truyền giáo thì mỗi một cơ sỏ cần phải mở thêm các lớp dạy cho giáo dân về Toán học cơ sở, Vật lý học... (Tiếng Pháp)
Bá Đa Lộc nghe Cảnh Thịnh chỉ yêu cầu những việc như vậy thì thở ra một hơi nhẹ nhõm, những việc đó vị mục sư này đều có thể làm được, trong lòng Bá Đa Lộc càng thêm âm thầm đánh giá cao năng lực và tầm nhìn của vị vua trẻ tuổi đang ngồi ở trước mặt lên một tầm cao mới.
Mở cửa giao lưu với các nước, hấp thu tri thức và văn hóa, tham vọng của Cảnh Thịnh quả là không hề nhỏ. Một khi các thương gia phương Tây coi Đại Việt là mảnh đất màu mỡ để phát triển công việc làm ăn, họ sẽ đến và đem theo nền văn minh của nước mình, như vậy dân chúng Đại Việt sẽ được lợi rất nhiều từ đây.