Chương 51: Niềm vui ngoài ý muốn.
Cảnh Thịnh vừa về kinh liền lập tức triệu tập văn võ bá quan luận công khen thưởng, hắn giữ lời hứa với người anh Nguyễn Quang Thùy, hạ chiếu phong cho mẹ của y làm Hoàng Thái Phi, công bố thiên hạ chính danh phi tử của tiên đế, chuyện này khiến cho Nguyễn Quang Thùy vui mừng quá đỗi, nhiều năm tâm nguyện đã thành sự thực. Cảnh Thịnh cho Nguyễn Quang Thùy cùng mẹ đoàn tụ một khoảng thời gian sau đó thúc dục y nhanh chóng trở về Bắc Hà để chỉnh đốn q·uân đ·ội, sẵn sàng cho mọi tình huống.
Hôm nay, Cảnh Thịnh dậy từ rất sớm, giấc ngủ tối hôm qua Cảnh Thịnh ngủ rất sâu, có thể nói đó là giấc ngủ ngon nhất từ trước đến nay của hắn kể từ khi đến thế giới này.
Bầu trời sáng nay xanh trong hơn hẳn, ánh nắng ấm áp chiếu xuống mặt đất, gió nhẹ mơn man khiến cho tinh thần càng thêm sảng khoái. Lúc này, Cảnh Thịnh đang ngồi trong thư phòng, thích ý uống một tách trà mát lạnh, mỗi khi có cơn gió lùa qua cửa sổ, những chiếc chuông gió treo trên cao lại đinh đang kêu vang, hóa thành những tiếng nhạc êm tai quẩn quanh gian phòng.
Đúng lúc này, Tả đô sứ Lê Chất bước vội vào thư phòng, sau khi thi lễ quân thần với Cảnh Thịnh liền nói:
-Bẩm bệ hạ! Bùi Xuân Hoa đã được đưa đến bên cạnh Võ Tánh đúng như kế hoạch, mọi việc tiến triển vô cùng thuận lợi, có một điều lạ là dường như Võ Tánh cũng chẳng thèm nghi ngờ gì.
Cảnh Thịnh nhẹ hớp một hớp trà, sau đó đặt cái ly xuống bàn rồi cười khẽ:
-Võ Tánh có nghi ngờ cũng chẳng sao, Bùi Xuân Hoa chỉ là một cô gái yếu đuối, lại chỉ có một thân một mình thì có thể lật được bọt sóng gì chứ? Chút tự tin này, đối với một danh tướng như Võ Tánh là phải có, huống hồ yêu thích cái đẹp chính là bản tính tự nhiên của con người, cho dù là Võ Tánh cũng không tránh khỏi.
Lê Chất nghe Cảnh Thịnh nói xong liền cúi đầu xưng phải, y càng ngày càng cảm thấy người thiếu niên trước mắt sâu không lường được, liên tiếp bố cục bằng những mưu kế khiến người khác khó lòng phòng bị. Lê Chất không khó để có thể tưởng tượng được, nếu như một mỹ nhân đẹp nghiêng nước nghiêng thành như Bùi Xuân Hoa xuất hiện ở thành Gia Định thì không biết sẽ gây nên sóng gió như thế nào, cho dù đối phương có biết được đây là mỹ nhân kế của quân Tây Sơn thì có làm sao. Vốn dĩ, từ xưa đến nay, anh hùng nan độ mỹ nhân quan, đó chính là một câu nói bất hủ, Cảnh Thịnh không cần làm gì cả, Bùi Xuân Hoa cũng không cần làm gì cả, thế nhưng đối phương cho dù biết rõ là sai thì cũng vẫn cam tâm tình nguyện trúng chiêu, thấy hố lửa mà vẫn phải cam tâm tình nguyện nhảy xuống, dùng hữu tâm mà tính vô tâm, trong bất tri bất giác thậm chí có thể làm rơi một vị danh tướng của nhà Nguyễn mà không cần động tới binh đao.
Làm rơi một vị danh tướng của quân Nguyễn mà không cần động tới binh đao đó chỉ là kết quả thấp nhất, kết quả tốt nhất chính là Bùi Xuân Hoa có thể khiến cho Nguyễn Ánh vì trầm mê trong sắc đẹp mà bỏ bê triều chính, vua tôi bất hòa, ấy chính là họa mất nước.
Sở dĩ lần đầu tiên gặp mặt Bùi Xuân Hoa, Cảnh Thịnh liền nghĩ ngay đến việc dùng mỹ nhân kế không chỉ vì nàng quá đẹp mà còn vì hắn bất chợt nhớ đến một chi tiết trong lịch sử về con người của Nguyễn Ánh đã được các sử gia ghi chép lại, đó là giai đoạn khi Nguyễn Ánh đã chiếm được Phú Xuân đồng thời bất ngờ bắt được vợ của Cảnh Thịnh lúc bấy giờ là công chúa Lê Ngọc Bình. Nguyễn Ánh nhìn thấy Lê Ngọc Bình trẻ đẹp, y đã bất chấp lời khuyên của các vị đại thần mà nạp nàng làm phi, cực kỳ sủng ái, chỉ một chi tiết này thôi cũng đủ để khiến cho Cảnh Thịnh có thể kết luận là bản chất con người Nguyễn Ánh cũng rất háo sắc, chỉ là y khống chế được dục niệm của bản thân rất tốt, có điều đó là khi Nguyễn Ánh chưa gặp được mỹ nhân thật sự.
Bùi Xuân Hoa là một mỹ nhân thực sự hiếm có, linh hồn Cảnh Thịnh nếu không phải là đến từ hiện đại, duyệt web vô số, thậm chí còn có hẳn một tập tin dữ liệu mã hóa ở trong máy tính thì cũng chưa chắc kháng cự được sắc đẹp của nàng. Chính vì thế, trừ phi, Nguyễn Ánh cũng là một linh hồn đến từ hiện đại như Cảnh Thịnh hoặc là y có sở thích khác chứ nếu không thì Cảnh Thịnh dám chắc chắn rằng Nguyễn Ánh cũng sẽ không tài nào khống chế được dục niệm của bản thân hắn một khi đứng trước Bùi Xuân Hoa.
Lợi dụng một người con gái yếu đuối, Cảnh Thịnh cũng cảm thấy rất hổ thẹn với lương tâm nhưng đổi một Bùi Xuân Hoa mà có thể thống nhất được giang sơn, có thể khiến cho các tướng sĩ Tây Sơn giảm bớt hy sinh thì hắn cũng chỉ đành có lỗi với nàng.
Nhớ tới Bùi Xuân Hoa, Cảnh Thịnh không khỏi thở dài ra một hơi cảm thán:
-Hồng nhan chú định là bạc mệnh à...!
Đương lúc này, Lê Chất lại tiếp tục bẩm báo:
-Bẩm bệ hạ! Trong khoản thời gian qua, thần cũng bất ngờ phát hiện được có người cũng đang bí mật truy tra tung tích của Bùi Xuân Hoa, thần đã bí mật cho người theo dõi nhưng đối phương rất giảo hoạt nên nhất thời cũng chưa có manh mối.
Cảnh Thịnh nghe xong chợt nhíu mày, thầm nghĩ:
-Người nào lại có hứng thú với Bùi Xuân Hoa, đối phương có ý định gì?
Suy nghĩ mãi nhưng cũng không có đối tượng nghi ngờ, Cảnh Thịnh chỉ đành hạ lệnh cho Lê Chất:
-Tung tích của Bùi Xuân Hoa trước sau gì đối phương cũng biết được, lập tức tăng cường mật vệ giá·m s·át nàng từ xa, một khi phát hiện người của đối phương xuất hiện thì lập tức xử lý, tránh cho ảnh hưởng đến kế hoạch một cách không cần thiết!
Lê Chất khom người lĩnh chỉ:
-Thần tuân chỉ!
Sau khi Lê Chất lui ra, Cảnh Thịnh lại bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ đến chiều hướng phát triển sau này của nhà Tây Sơn, sức uy h·iếp của quân Nguyễn trong giai đoạn này tạm thời đã hạ xuống mức thấp nhất nhưng không có nghĩa là nhà Tây Sơn có thể yên tâm phát triển, hai kẻ thù truyền kiếp là Vạn Tượng và Xiêm La vẫn còn đó tựa như hai con thú ăn thịt lúc nào cũng dòm ngó non sông đất nước Đại Việt. Nguyễn Ánh là một kiêu hùng, y chắc chắn không phải là một người dễ dàng chịu thua, y đã một lần hợp tác với Xiêm La thì cớ sao lại không có lần thứ hai, lần này quân Nguyễn đã bị Tây Sơn hố rất thảm, với bản sắc bất chấp thủ đoạn của Nguyễn Ánh, y chắc chắn sẽ không để cho nhà Tây Sơn được bình yên phát triển, cho nên việc y lợi dụng Xiêm La cùng Vạn Tượng để p·há h·oại, cản trở và báo thù nhà Tây Sơn là rất có khả năng.
Muốn chống ngoại địch thì trước hết q·uân đ·ội phải mạnh, muốn q·uân đ·ội mạnh thì quốc lực phải mạnh, muốn quốc lực mạnh thì sức dân phải mạnh, muốn sức dân mạnh thì phải để cho dân chúng an cư lạc nghiệp, cơm no áo ấm. Nhà Tây Sơn muốn phát triển đi lên con đường vững mạnh còn phải xuất phát từ gốc rễ mới được.
Lại nhìn đến các nước phương Tây, ở thời đại mà chưa có cuộc cách mạng máy móc, hầu hết các đế quốc thực dân đều dựa vào nền tảng để phát triển mạnh mẽ đó là sức lao động, mà sức lao động làm nền tảng cho các đại đế quốc đó là đến từ nguồn nô lệ dồi dào ở các thuộc địa, sự thật này tuy mang tính bất nhân nhưng nó là sự thật không thể chối bỏ của một phần lịch sử đen tối của nhân loại. Cảnh Thịnh nghĩ đến đây, trong lòng ám thở dài, bản tâm của hắn là muốn đặt một nền móng vững chắc cho đất nước Đại Việt để sau này Đại Việt cỏ thể vươn tầm lên sánh vai với các cường quốc, muốn như vậy thì hắn bắt buộc phải làm ra lựa chọn mang tính thực tế và đi sát với xu thế phát triển của các đế quốc.
Đương lúc Cảnh Thịnh đang suy nghĩ miên man thì Hòa công công chợt bước vào bẩm báo:
-Bẩm bệ hạ! Có Hữu đô chỉ huy sứ Phạm Văn Trị đến gặp.
Cảnh Thịnh gật đầu:
-Truyền!
Hữu đô chỉ huy sứ Phạm Văn Trị bước vào trong thư phòng, sau khi thi lễ quân thần liền nói:
-Bẩm bệ hạ! Thần tuân theo chỉ dụ của bệ hạ đã đi điều tra, trong số những tù binh quân Nguyễn bắt được có hai mươi tù binh người nước Pháp, thần đã cho đem hai mươi người này đến giam lỏng trong một căn nhà riêng, ngoài ra thần cũng đã tìm được một chiến thuyền còn khá nguyên vẹn do những người Pháp này điều khiển, giao cho những thợ giỏi của Xưởng Đóng Thuyền của Công Bộ tháo ra nghiên cứu và vẽ lại thiết kế.
Phạm Văn Trị nói xong liền trình lên danh sách những lính đánh thuê người Pháp đi theo Nguyễn Ánh công đánh Phú Xuân bị quân Tây Sơn bắt được. Cảnh Thịnh nhận lấy bản danh sách, lật ra xem, trong số những cái tên được viết trên bảng danh sách, có một cái tên đáng chú ý nhất đó là Bá Đa Lộc. Lúc đọc đến cái tên này, Cảnh Thịnh không dám tin vào mắt mình, phải đọc đi đọc lại mới dám xác nhận chính xác đúng là quân Tây Sơn đã bắt được người này, hắn ngửa đầu cười to:
-Ha ha! Thật đúng là niềm vui ngoài ý muốn, trời muốn hưng Tây Sơn vậy. Hòa công công! Khanh hãy lập tức cho người bày một bữa tiệc lớn, trẫm muốn đích thân chiêu đãi những người này.
Hoà công công lập tức ứng lời:
-Nô tài tuân chỉ!
Trong một căn nhà nhỏ cách xa hoàng cung thuộc vùng ngoại ô Phú Xuân, mục sư Bá Đa Lộc cùng với mười chín binh lính và sĩ quan đánh thuê Pháp đang bị Hoàng Vệ giam lỏng ở đây. Lúc này, mục sư Bá Đa Lộc cùng với một vài viên sĩ quan đang ngồi nói chuyện cùng nhau, lúc đi theo Nguyễn Ánh công đánh Phú Xuân, liên tiếp thắng trận lớn nhỏ, bọn họ cứ nghĩ là quân Nguyễn đã sắp hoàn toàn chiến thắng, nào ngờ đâu thế cuộc xoay vần, chỉ trong phút chốc quân Nguyễn đã b·ị đ·ánh cho tan tác, bọn họ lại trở thành tù binh của quân Tây Sơn.
Lúc bị quân Tây Sơn bắt, những người Pháp này cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, bọn họ sợ mình sẽ bị quân Tây Sơn c·hặt đ·ầu nhưng mà quân Tây Sơn lại chỉ biệt giam đám người bọn họ trong căn nhà này, ngày ba bữa cơm, đối xử tử tế, khiến cho bọn họ lấy làm rất là ngạc nhiên, đồng thời hy vọng sống lại được dâng lên.
Đương lúc những người Pháp này còn đang bàn bạc kế sách với nhau thì chợt có mấy gã Hoàng Vệ đi vào quát lớn:
-Tất cả các người lập tức theo chúng ta, bệ hạ muốn gặp các ngươi!