Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tây Sơn Hoàng Triều

Chương 45: Hy sinh.




Chương 45: Hy sinh.

Một ngày này gió xuân thổi từ phía nam về phía bắc đột nhiên trở nên mạnh hơn bao giờ hết. Gió thổi vù vù đem theo chút hơi nước lạnh giá nhưng hiện tại Thái tử Nguyễn Phúc Cảnh lại không hề có lấy một chút cảm giác lạnh lẽo nào hết, trái ngược lại, y còn cảm thấy nóng bức do cơ thể hoạt động quá nhiều.

Lúc này, con hào rộng chạy quanh chân thành Diên Khánh đã hoàn toàn mất tác dụng, quân Tây Sơn vượt hào tiến công rất dữ dội, liên tiếp những đợt t·ấn c·ông dồn dập từ lúc sáng sớm cho đến tận đêm khuya, từ phía trên cao nhìn xuống có thể thấy được quân Tây Sơn đông nghịt như một đàn kiến, từng người tranh nhau leo lên những chiếc thang gỗ móc vào tường thành, muốn đánh chiếm lấy đầu tường, người này ngã xuống, người kia xông lên, hung hãn không s·ợ c·hết.

Thái tử Nguyễn Phúc Cảnh được Võ Tánh giao cho chỉ huy quân phòng thủ mặt thành phía đông, Đặng Trần Thường chỉ huy quân phòng thủ mặt thành phía Tây. Từ sáng sớm cho đến bây giờ, Nguyễn Phúc Cảnh chưa hề được nghỉ ngơi một chút gì, quân Tây Sơn dường như không hề s·ợ c·hết, liều mạng leo lên đầu thành, hết lớp này đến lớp khác, sự hung hãn không s·ợ c·hết của quân giặc đã khiến cho quân giữ thành cũng phải cảm thấy e sợ. Bất đắc dĩ, Nguyễn Phúc Cảnh phải đích thân leo lên trên tường thành để đốc thúc quân lính giữ vững sĩ khí. Nguyễn Phúc Cảnh nắm chắc thanh gươm trong tay, ra sức chém c·hết một binh lính Tây Sơn mới vừa xông tới, sau đó đạp xác của gã lính xấu số rơi xuống ngoài thành, hai tay của y lúc này đã run lên lẩy bẩy, từ sáng đến giờ y đã chặt không biết bao nhiêu kẻ địch, cơ hồ mỏi hết cả tay, trang phục trên người y không có chỗ nào là không có nhuộm máu của kẻ địch.

Trần Quang Diệu ỷ vào số lượng binh lính đông đúc, chia quân làm hai đợt thay nhau đánh thành, hễ đợt này lui xuống nghỉ ngơi thì đợt khác lại xông lên, cơ hồ không muốn để cho quân thủ thành có một chút thời gian nào để thở dốc.

Đứng trên lầu cao, Cảnh Thịnh trợn to mắt nhìn từng người lính Tây Sơn xông lên chịu c·hết, nước trong con hào từ màu xanh trong nay đã chuyển sang màu đỏ sậm vì máu đổ xuống, xác lính c·hết dưới thành dần dần chất thành một tầng dày, trong lòng nôn nóng, quát hỏi Trần Quang Diệu:

-Đại đô đốc! Quân ta còn phải đánh đến khi nào? Còn phải c·hết bao nhiêu người nữa đây?

Trần Quang Diệu nhìn sâu vào mắt Cảnh Thịnh, thấy đôi mắt của nhà vua trợn lên dữ tợn, vằn vện những tia máu, y vẫn bình tĩnh mà lạnh lùng trả lời:

-Bẩm bệ hạ! Một khi Nguyễn Ánh còn chưa xuất quân thì chúng ta vẫn phải tiếp tục đánh, muốn kế hoạch này thành công thì phải chấp nhận hy sinh.

Cảnh Thịnh xiết chặt hai nắm tay, khóe miệng giật giật nhưng cuối cùng lại như một quả bóng xì hơi, hắn ngồi bệch xuống ghế rồng, nước mắt chảy ra nói:



-Thôi! Thôi! Coi như trẫm có nợ với những tướng sĩ đã hy sinh, sau này nếu có một ngày trẫm có thể thống nhất thiên hạ, trẫm sẽ thường cho con cháu bọn họ một thịnh thế ấm no.

Đại thống lĩnh Trần Quang Diệu xúc động chắp tay hạ bái:

-Bệ hạ anh minh!

Sau đó Trần Quang Diệu thẳng người lên quát lớn:

-Truyền lệnh! Ba quân tướng sĩ tiếp tục công thành, phải đánh mạnh hơn nữa, kẻ nào dám trái lệnh lui lại phía sau, trảm!

Cảng Thị Nại.

Gió xuân thổi về bắc hôm nay bỗng dưng thổi rất mạnh, Đại đô đốc Đặng Văn Chân đứng trên một con thuyền lớn, y chắp hai tay sau lưng, hững hờ nhìn về phía xa quân cảng, ánh mắt lấp lánh, không biết là đang suy nghĩ điều gì. Đương lúc này, một tướng lĩnh vội vàng chạy đến báo cáo:

-Bẩm đại đô đốc, tất cả binh lính đã chuyển lên bộ bí mật di chuyển hướng đến nơi hội quân với Đô đốc Bùi Thị Xuân, tổng cộng một vạn năm ngàn quân, chỉ để lại năm ngàn quân điều khiển ba trăm chiến thuyền đánh nghi binh với địch, theo lệnh Đại đô đốc, trên tất cả ba trăm chiến thuyền này đều chất đầy người rơm che mặt, bận quần áo giả làm binh lính, mạc tướng đảm bảo quân Nguyễn sẽ không phân được thật giả.



Đặng Văn Chân nghe gã tướng lĩnh báo cáo xong liền gật đầu:

-Rất tốt! Truyền lệnh xuống, tất cả các chiến thuyền, lập tức xuất phát!

Quân lệnh nhanh chóng được truyền xuống, ba trăm chiếc thuyền lập tức kết thành trận hình thẳng tiến về phía quân Nguyễn ở ngoài khơi. Ánh mắt Đặng Văn Chân lấp lóe, cả đời làm tướng của y, ngày hôm nay chính là ngày mà y sẽ phải ghi nhớ nhất trong cuộc đời, ngày mà y phải ra quyết định một cách đau thương. Đặng Văn Chân xiết chặt nắm tay, hơi cúi đầu hướng về các tướng sĩ tỏ rõ kính ý, năm ngàn tướng sĩ này chính là năm ngàn tử sĩ, theo mệnh lệnh của Đặng Văn Chân mà anh dũng lao đầu vào chỗ c·hết, bọn họ lấy c·ái c·hết của mình để hoàn thành cho nhà Tây Sơn.

Tả quân Lê Văn Duyệt cùng Tham mưu trung quân Đặng Đức SIêu lúc này đang cùng ngồi bàn bạc việc quân trong soái thuyền, thần tình có vẻ rất căng thẳng. Đặng Đức Siêu chỉ vào bức hải địa đồ nói với Lê Văn Duyệt:

-Quân Tây Sơn đánh thành Diên Khánh mấy ngày nay rất mãnh liệt, Trần Quang Diệu cơ hồ không tiếc sinh mạng binh lính muốn hạ bằng được thành Diên Khánh, vương gia e sợ Võ Tánh không thủ nổi, đang chuẩn bị mười vạn quân cứu viện, lệnh cho chúng ta nội trong hai ngày phải đánh hạ quân cảng Thị Nại, nếu không kế hoạch ban đầu sẽ phải thay đổi, ưu tiên cứu viện thành Diên Khánh.

Lê Văn Duyệt gật đầu, thật ra y cũng muốn thắng thủy quân Tây Sơn một trận thật đẹp nhưng chỉ huy thủy quân Tây Sơn là Đặng Văn Chân quả là một danh tướng thiện thủy chiến mà chiến thuyền thủy quân Tây Sơn cũng không yếu nên mới biến thành trận chiến giằng co như hôm nay. Lê Văn Duyệt liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy lá cờ treo ở trên cột buồm bị gió thổi tung bay phần phật, gió thổi về phía bắc như thế này cực kỳ thuận lợi cho thủy quân tác chiến, trong lòng y khẽ động, chợt nghe có lính chạy vào bẩm báo:

-Bẩm quan lớn! Thám báo của quân ta phát hiện thủy quân Tây Sơn xuất hiện cách đây bốn trăm dặm, đội hình quân giặc kết thành hình quạt, ước tính số lượng từ ba đến bốn trăm thuyền lớn, đi giữa có soái thuyền của thủy quân Tây Sơn.

Tả quân Lê Văn Duyệt nghe vậy chợt ngửa đầu cười to:

-Ha ha! Trời diệt Tây Sơn vậy! Truyền lệnh cho đội thuyền chôn thuốc nổ xuất kích, hôm nay gió thổi về hướng bắc rất mạnh, đây là cơ hội tốt để dùng hỏa công.

Gã lính lập tức khom người lãnh lệnh:



-Tuân lệnh!

Đặng Đức Siêu nghe Lê Văn Duyệt nói, trong lòng cũng mừng thầm, ngày hôm nay, nếu có thể thuận lợi tiêu diệt thủy quân Tây Sơn thì kế hoạch lớn sẽ thành, một trận này mà định càn khôn vậy.

Dưới mệnh lệnh của Lê Văn Duyệt, toàn bộ chiến thuyền của thủy quân quân Nguyễn bày trận xuất phát, hai bên gặp nhau tại một vùng biển rộng lớn ngoài khơi quân cảng Thị Nại, mới vừa bắt đầu, vô số những thuyền lớn nhỏ có chôn dấu sẵn những vật liệu c·háy n·ổ của quân Nguyễn liền ồ ạt ùa lên t·ấn c·ông, thuyền của quân Nguyễn thuận gió bắc nên tốc độ rất nhanh, cơ hồ chỉ trong thoáng chốc đã áp sát đội hình của thủy quân Tây Sơn.

Chiến thuyền của quân Tây Sơn nã pháo liên hoàn nhưng thuyền của quân Nguyễn vẫn tiến lên rất nhanh, những chiếc thuyền của quân Nguyễn khi vừa đến gần những chiếc thuyền của thủy quân Tây Sơn liền tự động b·ốc c·háy dữ dội, bọn chúng sử dụng chiến thuật cảm tử tông thẳng vào thuyền của quân Tây Sơn, những vật liệu dễ cháy như củi ngo khô và dầu hỏa mà quân Nguyễn để sẵn trên thuyền bị thuốc nổ thổi bung, bay tung tóe lên chiến thuyền của quân Tây Sơn khiến cho chiến thuyền bị b·ốc c·háy, gió trợ thế lửa chẳng mấy chốc khiến cho l·ửa b·ùng l·ên càng cháy càng mạnh, ba trăm chiến thuyền của thủy quân Tây Sơn hầu như bị hủy hết, tiếng la hét thảm thiết, t·iếng n·ổ vang của thuốc súng, hoa lửa bắn lên trời, vô số cột khói bốc cao, cảnh tượng trông giống như địa ngục ở nhân gian.

Đặng Văn Chân đứng ở trên soái thuyền, hai tay nắm thật chặt, móng tay bập cả vào thịt khiến cho bàn tay rướm màu mà y không hề hay biết, đôi mắt hổ nhìn trừng trừng như muốn nứt nhưng cuối cùng y vẫn giữ vững sự tỉnh táo, ra lệnh cho soái thuyền và các chiến thuyền còn sót lại quay đầu bỏ chạy về phía cảng Thị Nại.

Lê Văn Duyệt thấy kế sách sử dụng hỏa công đã thành công, thắng lợi đến nhanh chóng như thế thì lấy làm rất là vui mừng, trông thấy soái thuyền của Đặng Văn Chân quay đầu bỏ chạy liền thúc quân đuổi theo. Lúc này, trong lòng Đặng Đức Siêu lại không cảm thấy vui mừng như Lê Văn Duyệt, cho dù kế sách hỏa công có thuận lợi nhưng việc thủy quân Tây Sơn bại nhanh như thế này hình như có gì đó không đúng, chiến thuyền của Tây Sơn chẳng hiểu tại sao vừa đụng tức cháy, hơn nữa còn cháy rõ to khiến cho y cảm thấy nghi hoặc. Có điều, không chờ cho Đặng Đức Siêu lên tiếng, Tả quân Lê Văn Duyệt đã thúc quân đuổi theo tàn quân Tây Sơn, Đặng Đức Siêu mấy lần muốn nói lại thôi, cuộc chiến đang là lúc gay cấn, y cũng không muốn sự ngờ vực vô căn cứ của mình làm ảnh hưởng thời cơ của của cuộc chiến.

Thủy quân Tây Sơn rút về cảng Thị Nại liền bỏ thuyền lên bờ, quân Nguyễn cũng đổ bộ rượt theo đánh vào các công sự phòng thủ trên cảng, quân Tây Sơn chống cự yếu ớt được một lát, sau đó tan vỡ mà bỏ chạy sâu vào trong đất liền, quân Nguyễn chẳng mấy chốc mà đã chiếm được Thị Nại. Giành được chiến thắng quan trọng, trong lòng Tả quân Lê Văn Duyệt có cảm giác vui sướng, cười mãi không khép được miệng, y nhanh chóng cho quân sĩ củng cố vững vàng Thị Nại đề phòng quân Tây Sơn quay đầu tái chiếm.

-Người đâu! Nhanh chóng báo tin chiến thắng về cho vương gia!

Lê Văn Duyệt ra lệnh.

Tin chiến thắng truyền về Gia Định, Nguyễn Ánh liên tục cười to, lập tức động viên mười lăm vạn quân Nguyễn, chuẩn bị ngự giá thân chinh.