Chương 39: Bái tế.
Bên cạnh dòng sông Hương có một cây liễu to cao, cành lá xanh um tươi tốt, dây liễu thướt tha như tóc mây thả xuống bên cạnh bờ sông, mỗi khi có cơn gió thổi qua, tóc liễu đung đưa, cành cây lay động tựa như có một cô thiếu nữ đang nhảy múa. Khúc bờ sông này đã từng là nơi mà Bùi Xuân Hoa thích đi dạo nhất, mỗi lần nàng đến đây, Ngô Văn Sở đều ở bên cạnh nàng, kiên nhẫn mà bồi nàng dạo bước.
Lúc này, Bùi Xuân Hoa lặng lẽ bước đến bên dưới bóng cây liễu, nàng ngẩng đầu lên nhìn, ánh nắng buổi sáng đã bị chặn lại bởi những tầng lá dày, nhưng vẫn thông qua những khe hở ở giữa hóa thành những tia sáng lắc rắc từ trên lùm cây rơi xuống đậu ở trên mặt đất.
Bùi Xuân Hoa thở dài một tiếng não nề, thời gian như dòng nước trôi, ký ức tươi đẹp mới đây phảng phất đã là chuyện quá khứ, c·ái c·hết của Ngô Văn Sở khiến cho nàng khổ sở nhưng phần nhiều chỉ là buồn bã cùng áy náy. Ngô Văn Sở mặc dù là chồng nàng nhưng cuộc hôn nhân này lại là sự gượng ép bởi ý muốn của cha nàng là Bùi Đắc Tuyên, thật sự thì trong trái tim nàng không hề có tình yêu nam nữ dành cho Ngô Văn Sở mà chỉ có tình nghĩa tương kính giữa vợ chồng.
Lê Chất lúc này đang bận rộn chuẩn bị đồ bái tế Ngô Văn Sở cho Bùi Xuân Hoa, y có cảm giác thật hoang đường, đường đường là một Tả đô chỉ huy sứ của Hoàng Vệ khiến người e sợ mà giờ đây bất đắc dĩ phải làm chân chạy cho một cô gái, không có cách, trách nhiệm mà Cảnh Thịnh giao cho y quá nặng nề, nếu không làm cho Bùi Xuân Hoa yên lòng thì kế hoạch của bệ hạ có thể sẽ phải đổ bể, đến lúc Cảnh Thịnh trách tội xuống, y có thể chịu đựng không nổi.
-Mọi thứ đã chuẩn bị xong, cô có thể bắt đầu được rồi đó!
Lê Chất nói.
Xác của Ngô Văn Sở đã được trả cho dòng họ đem về quê an táng, dù sao Ngô Văn Sở cũng đã từng có công lớn, năm xưa đi theo tiên đế đánh nam dẹp bắc gầy dựng nhà Tây Sơn cho nên dù y có phạm tội tày trời, Cảnh Thịnh cũng dành cho y sự tôn trọng nhất định, n·gười c·hết như đèn tắt, thù hận gì rồi cũng trôi theo mây gió.
Trên mặt đất lúc này chỉ bày đơn sơ một cái bài vị bằng gỗ có khắc tên của Ngô Văn Sở, một cái bát hương, ba chén rượu nhạt.
Bùi Xuân Hoa nhận lấy ba nén nhang được Lê Chất đốt sẵn đưa sang, nàng thành tâm quỳ lạy vong phu, cầu khấn trời phật cho Ngô Văn Sở sớm được đầu thai chuyển kiếp, mong rằng kiếp sau gã sẽ là một người được sống hạnh phúc, nàng thấy kiếp này gã đã sống quá mệt mỏi. Cắm nhang vào bát hương, Bùi Xuân Hoa bắt đầu đốt tiền giấy cho Ngô Văn Sở, tàn lửa theo cơn gió xoáy xoay vòng vòng lên trời, những đốm lửa tựa như những con đom đóm tung bay xung quanh Bùi Xuân Hoa, gió thổi lọn tóc mai nàng bay phấp phới, lùa cả vào trong mái tóc mềm mại, ghé vào tai nàng thì thầm lời cảm ơn.
Sau khi bái tế Ngô Văn Sở xong, Bùi Xuân Hoa đứng dậy ngước mặt nhìn trời, trời xanh cao vời vợi như biển xanh úp ngược, mây trắng tự do phiêu đãng, nàng tự dưng cảm thấy buồn cho số phận của mình.
-Xuân Hoa, cô...!
Lê Chất nhíu mày khẽ gọi.
Bùi Xuân Hoa xoay người lại, sắc mặt tự nhiên cũng thay đổi, từ ngây thơ trong sáng chuyển sang lạnh lùng, khí chất của nàng cũng theo đó mà biến đổi theo, từ yếu đuối mỏng manh chuyển sang mạnh mẽ quật cường, nhưng cho dù là như vậy, phong thái ấy cũng khiến cho người say mê, nàng giống như là tiên nữ cao xa không thể chạm tới, giống như là một viên ngọc quý giá khiến cho người ta muốn giữ gìn trân quý không dám có một chút ý nghĩ khinh nhờn. Sự chuyển biến đột ngột của nàng khiến cho Lê Chất cũng phải nhìn ngây người thất thất thần mất một lát.
-Tả đô sứ đại nhân! Bệ hạ yêu cầu tôi làm những gì?
Bùi Xuân Hoa trầm giọng đặt câu hỏi.
-Bệ hạ không cần cô phải làm điều gì nguy hiểm cả, chỉ cần cô sau khi gặp mặt Võ Tánh phải khiến cho hắn toàn tâm toàn ý yêu cô là được, ngoài ra một khi cô trở về thành Gia Định thì nhớ rõ, lựa một cơ hội đến Bồ Đề Tự thắp nhang.
Lê Chất sực tỉnh táo, cẩn thận trả lời nàng.
Bùi Xuân Hoa gật đầu đã biết.
-Chỉ cần cô làm tốt nhiệm vụ của mình thì ta đảm bảo cha cô sẽ được sống yên bình cho đến c·hết già!
Lê Chất bồi thêm câu nói.
Bùi Xuân Hoa hơi sững lại nhưng không nói lời gì, nàng chỉ lạnh lùng quay người, bước lên chiếc xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn. Chiếc xe được hơn mười gã tử sỉ hộ tống, người đánh xe ra roi, hai con ngựa kéo xe lập tức tung vó, kéo chiếc xe dần xa khuất cuối chân trời. Lê Chất cứ như vậy đứng thừ người nhìn theo bóng xe một lát, trong đầu y lúc này vẫn tràn ngập những hình ảnh xinh đẹp của Bùi Xuân Hoa nhưng rất nhanh y đã lấy lại sự tỉnh táo, khẽ lắc đầu, than nhẹ một câu:
-Từ xưa đến nay...hồng nhan bạc phận à!
Biệt phủ gia tộc họ Bùi.
Bùi ông lúc này ngồi bên thư án, trên tay cầm tờ tin tức mới nhất được thám tử gửi đến, chậm rãi lật xem. Gã Sư gia cung kính đứng hầu một bên, lát sau, liền nghe Bùi ông nói:
-Cảnh Thịnh này là kẻ gan to bằng trời, hắn thật là dám dùng người, dám giao binh quyền toàn cõi Bắc Hà vào tay Quang Thùy, ngoài ra còn mở một mắt lưới thả Bùi Xuân Hoa, ta càng ngày càng xem không rõ đứa trẻ này muốn làm gì. Sư gia đã tra ra được tung tích của Xuân Hoa hay chưa?
Sư gia vội vàng trả lời:
-Bẩm Bùi ông! Kể từ khi Hoàng Vệ được thành lập, việc tiếp cận theo dõi Cảnh Thịnh vô cùng khó khăn, Lê Chất là người rất có năng lực, làm việc kín kẽ, hành tung khó dò cho nên tạm thời tại hạ còn chưa tra được tin tức của Xuân Hoa.
Bùi ông không nói gì, y chỉ nhìn Sư gia một cách chăm chú mãi cho đến khi Sư gia đổ hết mồ hôi lạnh ở lưng, quỳ xuống dập đầu thì mới nói:
-Ta không muốn nghe lý do, ta chỉ muốn kết quả, gia tộc họ Bùi không nuôi kẻ bất tài!
Sư gia hoảng sợ dập đầu như giã tỏi:
-Xin Bùi ông khai ân! Tại hạ nhất định không để cho Bùi ông thất vọng nữa.
Bùi ông trầm giọng nói:
-Đứng lên đi, lập tức phái người theo sát Quang Thùy, Cảnh Thịnh đã trọng dụng y thì tất phải có ý đồ gì đó, chúng ta cần phải đi trước một bước nắm được tin tức để chủ động ứng phó với thời cuộc, tránh cho gia tộc bị thiệt hại.
Sư gia vội lãnh mệnh sau đó lui ra.
Thành Quy Nhơn.
Đại đô đốc Lê Văn Hưng cùng Đô đốc Nguyễn Văn Huấn sau khi đoạt được binh quyền từ tay Lê Trung và Lê Chất đã rất nhanh khống chế mười vạn quân nơi đây, chia binh đóng giữ chặt chẽ các cửa ải quan trọng, nghiêm phòng tử thủ, đồng thời lúc này Công bộ cũng bắt đầu vận chuyển vật liệu đến xây dựng gia cố thành Quy Nhơn và Phú Yên muốn biến hai tòa thành này thành hai thành trì kiên cố không thể công phá, quy mô xây dựng rầm rộ.
Huyện Phù Ly.
Nguyễn Bảo vừa mới viếng thăm mẹ của mình trở về, y ngồi thừ người trên ghế, hai tay xoa xoa thái dương, đầu to như cái đấu. Lần nào cũng vậy, cứ mỗi lần y đến thăm mẹ mình là y như rằng sẽ bị nàng ập xuống mắng nhiếc không thương tiếc, c·ái c·hết uất ức của cha y, Thái Đức hoàng đế Nguyễn Nhạc, là cú sốc lớn đối với gia đình.
Nguyễn Bảo cũng căm tức lắm chứ, lúc nào y cũng muốn báo thù cho cha, giành lại những thứ thuộc về mình nhưng khổ nỗi, Cảnh Thịnh thế mạnh mà các cựu thần cũng đã rời bỏ y, ứng với câu nói "cây đỗ bầy khỉ tan" Nguyễn Bảo có tâm nhưng lại không có lực.
-Cựu thần a! Một lũ ăn cháo đá bát, sẽ có ngày đích thân ta sẽ tự tay lột da lóc thịt các ngươi.
Nguyễn Bảo hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Đúng lúc này, có người hầu chạy vào báo có Tham tán Từ Văn Tú đến xin gặp, Nguyễn Bảo không dám lãnh đạm vị trung thần còn sót lại này, vội vàng triệu kiến.
Tham tán Từ Văn Tú tiến vào, sau khi thi lễ vội gấp gáp nói:
-Thái tử! Thần nhận được tin Lê Trung và Lê Chất đã bị Cảnh Thịnh tước binh quyền, bắt cả nhà vào kinh, hiện thời thay thế hai người trấn thủ Quy Nhơn là Lê Văn Hưng cùng Nguyễn Văn Huấn, đồng thời Công bộ đang trắng trợn chiêu mộ dân phu tiến hành xây đắp hai thành Quy Nhơn và Phú Yên, ý đồ muốn biến hai thành này thành pháo đài kiên cố không thể công phá.
Nguyễn Bảo nghe xong vội hoảng hốt chột dạ:
-Khanh nói sao? Cảnh Thịnh làm như vậy có phải là đã phát hiện ra chuyện chúng ta đang bí mật chiêu mộ và huấn luyện quân sĩ hay không?
Từ Văn Tú trầm ngâm một lát, sau đó trả lời:
-Rất có thể là như vậy, Cảnh Thịnh tước bỏ binh quyền của Lê Trung và Lê Chất là vì đề phòng hai người này còn nhớ tình cũ với tiên đế, lại cho người xây dựng củng cố thành trì là muốn đề phòng chúng ta đột nhiên khởi binh chiếm thành, hiện tại Cảnh Thịnh còn chưa động thủ với ta có lẽ là do chưa tìm được danh nghĩa, sợ mất lòng các cựu thần và mang tiếng với người trong thiên hạ.
Nếu mà Cảnh Thịnh có mặt ở đây ngay lúc này để nghe Từ Văn Tú phân tích thì chắc chắn hắn phải giơ ngón tay cái hâm mộ y, người này năng lực não bổ thật mạnh. Liên tiếp những hành động của Cảnh Thịnh là để đối phó quân Nguyễn, đối phó Nguyễn Bảo chỉ là phụ, hai người này chẳng qua là có tật giật mình.
-Tham tán cứu ta! Chúng ta phải làm sao bây giờ?
Nguyễn Bảo lo sợ hỏi, kể từ lúc vua cha c·hết, ngày nào hắn cũng sống trong hoảng sợ bị Cảnh Thịnh gạt bỏ.
Tham tán Từ Văn Tú bái dài nói:
-Thái tử yên tâm! Thần có một kế này có thể lui Cảnh Thịnh.
Nguyễn Bảo nghe vậy đôi mắt bỗng sáng rực hỏi:
-Tham tán mau nói!
Từ Văn Tú tiếp lời:
-Chẳng phải là mật sứ của Nguyễn Vương vẫn còn ở trong thành Phù Ly hay sao, chỉ cần thái tử nói với hắn là đồng ý đầu hàng Nguyễn Vương, nguyện lấy thành Quy Nhơn và Phú Yên làm lễ, sau đó hẹn ngày dấy binh chiếm thành, xin Nguyễn Vương phái Võ Tánh mang binh từ Diên Khánh lên hiệp trợ thì sự tất thành.