Chương 37: Anh hùng mạt lộ
Trong ngục tối, Ngô Văn Sở lúc này đang ngồi trầm mặc trong bóng tối, hai mắt nhắm nghiền, khóe miệng chốc chốc nở một nụ cười, y đang hồi tưởng lại những tháng ngày tươi đẹp sống cùng Bùi Xuân Hoa. Kể cũng lạ, từ lúc Ngô Văn Sở b·ị b·ắt vào thiên lao liền một mực ngồi ở trong tù, không có ai đến làm khó y ngoại trừ một vài lần Lê Chất đến gặp y để hỏi chuyện về Bùi Đắc Tuyên cùng đồng đảng. Ngô Văn Sở biết Bùi Đắc Tuyên đã thất bại, y cũng không cứng đầu mà biết gì khai nấy, hết sức hợp tác chỉ cầu Lê Chất đừng cho Bùi Xuân Hoa chịu khổ.
Lê Chất lúc nhìn thấy Ngô Văn Sở đường đường là một đại tướng nhà Tây Sơn lại vì một cô gái mà chịu quỳ xuống chân y thì trong lòng Lê Chất rất là xem thường, mãi cho đến khi chính bản thân y được Cảnh Thịnh giao nhiệm vụ, đích thân đi gặp Bùi Xuân Hoa thì Lê Chất mới biết được lý do vì sao mà Ngô Văn Sở lại trở nên như vậy, tại sao gã chỉ vì một chữ yêu mà đánh mất hết lý trí. Lần đầu tiên nhìn thấy Bùi Xuân Hoa, Lê Chất cảm thấy kinh động như gặp thiên nhân, trong suốt cuộc đời của mình, lần đầu tiên Lê Chất mới gặp được một người con gái đẹp như vậy, nàng đẹp như là tiên nữ hạ xuống phàm trần, nét đẹp thanh thoát cao nhã.
Ngô Văn Sở lúc này dường như đang quên hết tất cả những khổ sở mà y đang chịu, y đắm chìm trong hồi ức đẹp đẽ của riêng mình, Đương lúc này, đột nhiên có một loạt tiếng bước chân vọng đến kéo Ngô Văn Sở về thực tại. Sáng nay, Ngô Văn Sở đã nhìn thấy Bùi Đăc Tuyên cùng rất nhiều người đã bị quân binh giải đi, không khó để y đoán được những người này sẽ được đưa đến đâu, Ngô Văn Sở nhíu mày nhìn ra phía ngoài cửa buồng giam, khẽ nhếch miệng cười, thầm thì:
-Đã đến giờ rồi sao?
Một đám người đi đến trước cửa phòng giam của Ngô Văn Sở thì dừng lại, dẫn đầu là hai gã thái giám còn trẻ tuổi, đi theo sau lưng hai người bọn họ là bốn tên Hoàng Vệ cao thủ. Một trong hai gã thái giám cẩn thận bưng theo một cái khay phủ vải vàng, phía trên tấm vải có thêu hình kim long. Cửa phòng giam nhanh chóng được mở ra, đám người bước vào bên trong, bốn gã Hoàng Vệ bước đến mở ra gông cùm xiềng xích, giải thoát cho Ngô Văn Sở được tự do hoạt động. Một gã thái giám tiến lên cung kính nói:
-Bẩm Đô đốc! Bệ hạ có khẩu dụ nể tình đô đốc ngày xưa đã từng theo tiên hoàng đánh đông dẹp bắc, lập được nhiều công lao nên cũng không làm khó ngài. Bệ hạ ban cho ngài ba món đồ vật để ngài tự quyết.
Nói rồi gã thái giám ra hiệu cho người còn lại nhanh chóng đặt cái khay xuống trước mặt Ngô Văn Sở, sau đó cả đám lui ra ngoài, khóa cửa phòng giam lại rồi nhanh chóng rời đi, để lại cho Ngô Văn Sở đứng c·hết lặng một mình.
Ngô Văn Sở nhìn xuống cái khay phủ vải vàng, dùng tay kéo bỏ tấm vải, lộ ra trước mắt y là ba món đồ vật được xếp đặt ngay ngắn, một ly rượu, một dây lụa trắng và một con dao găm. Ngô Văn Sở ngửa đầu cười to, sau đó quỳ xuống, hướng về hoàng cung dập đầu nói:
-Thần tạ ơn bệ hạ! Bệ hạ vạn tuế!
Làm xong, Ngô Văn Sở liền cầm ly rượu lên, sảng khoái ngửa cổ uống cạn. Uống xong, Ngô Văn Sở kim đao đại mã ngồi dựa lưng vào tường, hai mắt khép lại, cảm nhận lấy sinh mạng nhanh chóng trôi qua. Lát sau, hai gã thái giám dẫn theo mấy tên Hoàng Vệ đi trở lại, mở cửa phòng giam của Ngô Văn Sở, đi vào, cẩn thận kiểm tra.
Ngô Văn Sở lúc này đ·ã c·hết, nơi khóe mắt y vẫn còn vương lại hai giọt nước mắt, không biết là đang luyến tiếc điều gì.
Phía ngoài pháp trường, giờ ngọ ba khắc đã tới, Bùi Văn Nhựt ngồi thẳng lưng ngay ngắn, gật đầu ra hiệu cho một tên lính hầu, gã lính tiến về phía trước, quát to:
-Giờ lành đã tới! Đao phủ vào chỗ!
Tất cả đao phủ nghe lệnh truyền xuống, lập tức đứng vào vị trí của mình. Bùi Văn Nhựt cầm lấy thẻ lệnh trảm ở trên bàn lên, sắc mặt trầm trọng, chỉ thấy y quát lớn một tiếng thật to rõ:
-Trảm!
Đao phủ lập tức giơ đao lên chém xuống, đầu người rơi lại tiếp tục bước đến bên tử tội khác, mãi cho đến khi chém xong một ngàn người, những đao phủ này vô cùng chuyên nghiệp, đao nâng đầu rơi mỗi người một đao vô cùng lưu loát, có điều sau khi g·iết xong một ngàn người, sắc mặt của hai mươi đao phủ ai nấy cũng đều trở nên tái nhợt.
Ngày hôm nay là một ngày tràn đầy máu tanh được ghi vào trong lịch sử của nhà Tây Sơn.
Lê Chất cùng Phạm Văn Trị len lén liếc nhìn Thượng thư Bùi Văn Nhựt chỉ thấy sắc mặt của y lạnh lùng, vô cùng bình tĩnh, dường như y vừa mới hạ lệnh g·iết không phải là người anh họ của y, con cháu họ hàng của y mà là những kẻ xa lạ. Hai người bọn họ cũng xem như phục người này, cũng biết tại sao hoàng đế dám dùng Bùi Văn Nhựt sau khi Bùi Đắc Tuyên đã gây ra vô số hậu quả.
Trong một biệt phủ bí mật của nhà họ Bùi ở kinh thành.
Căn biệt phủ này bề ngoài không lớn lắm, nhìn có vẻ cũ kỹ hết sức bình thường, nằm ở trong một khu dân cư thuộc giới trung lưu, con đường nhỏ phía trước phủ có rất nhiều hàng quán buôn bán nhộn nhịp, người phục vụ chạy ra chạy vào phục vụ rất nhiều, nhưng mà chốc chốc dư quang của bọn họ đều quan sát kỹ bốn phía, không có một điều khác lạ nào có thể thoát khỏi mắt bọn họ, bọn họ chính là trạm gác ngầm của gia tộc họ Bùi bố trí để bảo vệ tòa biệt phủ này.
Phía trong căn biệt phủ, không gian khá lớn, chia làm hai tầng ngoại phủ và nội phủ, mỗi nơi đều có người hầu đứng gác, những người này ánh mắt tinh minh, thân thể khôi ngô, tất cả đều là cao thủ. Một ngôi biệt phủ nhìn bề ngoài hết sức bình thường thế nhưng bên trong lại được canh gác bảo vệ rất là nghiêm ngặt.
Trong nội viện có một khoảnh sân vườn nhỏ, trồng rất nhiều cây đào, trong đó có một cây đào cổ thụ vô cùng lớn, bóng cây trải rộng, bây giờ đã là cuối năm, gần tết, hoa đào nở rộ khắp vườn, sắc đào hồng thắm, hương thơm dìu dịu nhẹ nhàng lan tỏa theo gió xuân.
Dưới bóng cây đào cổ thụ, có một người đàn ông lớn tuổi đáng ngồi uống trà ngắm hoa, vẻ thích ý vô cùng. Người này cỡ chừng hơn sáu mươi tuổi, nhưng nhìn như mới năm mươi, mái tóc vẫn giữ được màu đen vốn có, chỉ có lốm đốm vài sợi bạc, làn da cũng bảo dưỡng vô cùng tốt chỉ có vết chân chim nơi khóe mắt là không giấu được sự tàn phá của thời gian.
-Bẩm Bùi ông! Có mật tín đến!
Đương lúc này, chợt có một người trung niên từ phía ngoài bước nhanh đến trước mặt người đàn ông lớn tuổi, cung kính trình lên một bức mật tín.
Người đàn ông lớn tuổi này hóa ra lại có một thân phận rất lớn, chính là tộc trưởng của gia tộc họ Bùi, thường được gọi với biệt hiệu là Bùi ông. Một dòng tộc lớn và mạnh mẽ như họ Bùi, muốn tồn tại qua những năm tháng dài dằng dặc của lịch sử mà không bị những biến cố của thời đại xóa đi thì ắt hẳn phải có đạo lý và quy tắc tồn tại của riêng nó. Người được lựa chọn đứng đầu của gia tộc của họ Bùi được giữ bí mật về tính danh vô cùng kỹ càng, người trong dòng tộc cũng không biết y có tên thật là gì, chỉ biết gọi y bằng cái danh xưng Bùi ông mà người trợ giúp cho Bùi ông thì có danh xưng là Sư gia.
Bùi ông nhận lấy tờ mật tín từ tay Sư gia, chậm rãi mở ra đọc, sau khi đọc xong liền thở dài cảm thán:
-Bùi Đắc Tuyên đ·ã c·hết rồi ư? Đứa nhỏ này năm xưa ta đã từng bế qua một lần, ấy vậy mà nay kẻ đầu bạc lại phải tiễn kẻ đầu xanh.
Căn cơ của nhà họ Bùi tập trung chủ yếu ở Bắc Hà, kể từ lúc Quang Trung định đô ở Phú Xuân, Bùi ông cũng không di dời về Phú Xuân mà vẫn ở kinh đô cũ Thăng Long mà quản lý gia tộc, ở chốn kinh thành Phú Xuân thì Bùi ông giao phó mọi việc cho Bùi Thị Nhạn cùng Bùi Đắc Tuyên, có điều y không ngờ rằng chính Bùi Thị Nhạn đã lơ là buông lỏng cho Bùi Đắc Tuyên, mà Bùi Đắc Tuyên sau khi đắc thế lại trở nên kiêu ngạo, phớt lờ tổ huấn của gia tộc, thừa cơ làm bậy, nếu mà y có mặt ở đây từ sớm thì sẽ không để xảy ra cớ sự này, cũng còn may hậu quả vẫn còn chưa đến mức nghiêm trọng.
Cảm thán trong thoáng chốc, rất nhanh Bùi ông liền bình phục lại cảm xúc của mình, là một người đứng đầu một gia tộc lớn. Bùi ông tiếp tục nói:
-Bệ hạ quả là biết giữ lời hứa, chỉ g·iết những kẻ họ Bùi hùa theo Bùi Đắc Tuyên làm bậy, buông tha cho những người khác. Bùi Đắc Tuyên nói gì thì nói cũng là Thái sư, thế lực không nhỏ, bệ hạ lật tay là bắt, trở tay là bình lui các phương, ngay cả tài giỏi như cháu rể Trần Quang Diệu của ta cũng không thể làm gì. Sư gia nghĩ thử xem, một đứa trẻ mới mười hai tuổi mà có thủ đoạn như vậy ư?
Sư gia cung kính nói:
-Bẩm Bùi ông! Theo như lời Bùi Thị Nhạn, nàng đã tận mắt chứng kiến hết thảy, thật sự những việc này đều do nhà vua tự tay bố cục tất cả, tại hạ nghĩ bệ hạ có thể gọi là thiên tài trăm năm khó gặp.
Bùi Ông lắc đầu:
-Thiên tài? Thiên tài là còn cần thời gian trưởng thành, Cảnh Thịnh này phải gọi là "yêu nghiệt" mới đúng!
Nghe Bùi ông nói, Sư gia vội vàng cúi đầu xuống, vờ như cái gì cũng không nghe thấy. Bùi ông biết mình hơi lỡ lời, lập tức hắng giọng cho qua, nói tiếp:
-Vốn ta tưởng rằng trong những đứa con của tiên đế chỉ có Nguyễn Quang Thùy là tài giỏi nhất, đáng để nhà họ Bùi ta dốc lòng nâng đỡ, mà nay Cảnh Thịnh đột nhiên xuất hiện, biểu hiện kh·iếp người khiến cho ta không thể không thận trọng đối đãi. Gia tộc họ Bùi ta ở thời đại này đã gắn kết chặt chẽ với nhà Tây Sơn, đối với Cảnh Thịnh không thể làm như đối với một đứa trẻ mười hai tuổi, y đã chứng minh được tài năng của mình, Sư gia hãy truyền lời của ta đến những người lãnh đạo trong tộc, cần dốc hết sức mình, bang trợ Cảnh Thịnh đánh bại Nguyễn Ánh, củng cố giang sơn.
Sư gia lập tức bái lạy:
-Tuân lệnh!
Bùi ông nói xong, phất tay cho Sư gia lui ra ngoài đi làm việc, y cũng không còn hứng thú uống trà nữa, đứng dậy chắp hai tay sau lưng, nhìn ra vườn đào, chỉ thấy hoa đào nở rộ một màu hồng phấn, cánh hoa dập dìu trong gió, cảnh sắc say lòng.
P/S tác giả: Thực sự thì viết xong chương này mình đã đắn đo tiếc nuối rất nhiều về số phận của Ngô Văn Sở, mặc dù biết số phận này là do mình phóng tác ra nhưng vẫn thấy thật nhiều xúc động.