Chương 19: Thu cục 2
Cảnh Thịnh sau khi giải quyết xong đám đồng đảng của Bùi Đắc Tuyên thì trong đầu bất chợt nhớ đến một người, liền mở miệng hỏi Bùi Văn Nhật:
-Bùi Đắc Trụ đã b·ị b·ắt chưa?
Bùi Đắc Trụ là con trai cả của Bùi Đắc Tuyên, là đứa con mà y rất thương yêu cùng tự hào, hiện thời Bùi Đắc Trụ đang giữ chức Thị trung tham mưu cùng với quan Tư lệ Lê Trung đóng giữ thành Quy Nhơn, vốn dĩ Bùi Đắc Tuyên âm mưu chiếm đoạt ngai vàng là để đỡ Bùi Đắc Trụ lên ngôi.
Bùi Văn Nhật nghe Cảnh Thịnh hỏi đến người này liền lập tức trả lời:
-Bẩm bệ hạ! Thần đã lệnh cho người của Bộ Hình hỏa tốc đi đến thành Quy Nhơn, nếu không có gì ngoài ý muốn thì năm hôm nữa Bùi Đắc Trụ sẽ bị áp giải về kinh thành.
Cảnh Thịnh hài lòng gật đầu:
-Rất tốt! Chuyện Bùi Đắc Tuyên và đồng đảng b·ị b·ắt giữ các khanh phải tuyệt đối giữ kín, ít nhất là trong một khoảng thời gian ngắn không được để lọt tiếng gió ra ngoài .
Phạm Công Hưng khom mình nói:
-Xin bệ hạ hãy yên tâm! Lão thần hiện tại đã cho giới nghiêm toàn bộ kinh thành, chỉ có vào chứ không có ra, tin tức khó mà tiết lộ được.
Cảnh Thịnh mỉm cười:
-Có cậu đứng ra lo lắng thì Trẫm rất yên lòng, thôi mọi người hãy tan đi, Trẫm muốn đi an ủi Bùi Thái Hậu!
Phạm Công Hưng cùng Bùi Văn Nhật lập tức đồng thanh:
-Chúng thần xin cáo lui!
Cảnh Thịnh đợi hai người lui ra rồi mới đi gặp Bùi Thái Hậu, sau khi vỗ về trấn an nàng xong liền thay đổi thường phục xuất cung, đi đến một căn nhà nhỏ bí mật nằm ở một khu ngoại ô của hoàng cung.
Căn nhà này trước đây từng thuộc về một gia đình giàu có, tuy nhỏ nhưng nội thất chu toàn, vườn hoa ao nhỏ, hành lang phòng ốc được bố trí đầy đủ, hiện tại căn nhà đã được Cảnh Thịnh sử dụng để giam giữ một người.
Lúc nào phía ngoài căn nhà cũng có hơn chục võ sĩ cải trang canh gác rất là nghiêm ngặt, những võ sĩ này đều là do Hòa công công bí mật chiêu mộ giúp cho Cảnh Thịnh.
Cảnh Thịnh nhìn những người này thì không khỏi lắc đầu thở dài, có những việc thật không tiện vận dụng nhân lực của quan phủ hoặc quân cấm vệ đi làm, hắn bây giờ đang cần nhất một lực lượng trong tay có thể tùy thời nắm giữ tình báo và thực thi những việc trong bóng tối.
Cảnh Thịnh đi vào trong nhà, để Hòa công công cùng với mấy hộ vệ đi theo ở lại bên ngoài canh gác, lúc đi đến vườn hoa hắn thấy được một người con gái đang ngồi chống cằm thất thần buồn bã dưới bóng cây to, nhớ lại trước đây lần đầu tiên trông thấy nàng, trong lòng hắn cũng gặp chấn động không nhỏ, nàng đẹp tựa như tiên ở trên trời, kiều dung như hoa có thể nói là bậc quốc sắc thiên hương, nàng là con gái út của Bùi Đắc Tuyên - Bùi Xuân Hoa.
Bùi Xuân Hoa nghe có tiếng bước chân tới gần thì chợt giật mình giống như một con nai nhỏ, hoảng hốt xoay đầu nhìn lại, trông thấy Cảnh Thịnh đang từ xa tiến đến, lúc hắn đến gần, nàng vội vàng quỳ xuống dập đầu khóc lóc:
-Bệ hạ, xin ngài hãy tha cho cha của thần đi, hãy nể tình bao nhiêu năm qua ông ấy đã ở bên cạnh ngài mà giơ cao đánh khẽ, thần van cầu ngài, bệ hạ!
Cảnh Thịnh cúi đầu nhìn xuống, nhìn thấy thân thể Bùi Xuân Hoa đang không ngừng run rẩy, nàng khóc nức nở, khóc rất là thương tâm tựa như là một đóa hoa mỏng manh bị vùi dập trong cơn mưa.
Cảnh Thịnh trầm giọng nói:
-Ngẩng đầu lên!
Bùi Xuân Hoa chậm chạp ngẩng đầu lên, cứ việc đã từng trông thấy nàng mấy lần nhưng cứ mỗi lần nhìn nàng Cảnh Thịnh lại không tránh khỏi âm thầm than thở thêm một lần nữa, người con gái này thật là đẹp, tính tình lại là hiền lương hiếu thảo, quả thật là người con gái hiếm có ở trên đời nhưng mà ông trời cũng thật là biết đố kỵ với nàng.
Nàng đẹp như vậy, hiền thục như vậy nhưng lại phải sinh ra ở trong thời thế loạn lạc như thế này hơn nữa lại là con gái út của Bùi Đắc Tuyên, dường như trong cõi minh minh số phận đã mặc định sẵn cho nàng là phải nếm trải hết những nỗi đau khổ của thế gian.
Cảnh Thịnh cho dù luyến tiếc nàng, một người con gái yếu đuối đáng thương nhưng mà hắn cũng không thể để cho chút tình cảm ấy lấn át đi lý trí của mình.
Bất chợt, có cơn gió từ phương xa thổi đến, thổi bóng cây lắc lư không ngừng. Ánh nắng xuyên qua kẻ lá chiếu xuống, dưới bóng cây, ánh sáng và bóng tối lấp loáng giao hòa, chiếu lên khuôn mặt Cảnh Thịnh tựa như cái thiện và cái ác đang giao tranh nơi đáy lòng của hắn.
Qua một lát chỉ nghe một tiếng thở dài cảm thán tan theo trong gió.
Thành Thăng Long.
Cậu cả Ngô ngồi ở trong phòng khách ngáp ngắn ngáp dài, đôi con ngươi không ngừng đảo quanh liên tục, nhìn theo bóng dáng lão cha Ngô Thì Nhậm liên tục đi qua đi lại như con thoi, kể từ lúc hai cha con bị Trần Văn Kỷ bắt về thành Thăng Long dễ cũng đã có mười ngày bị giam lỏng ở nơi đây, không có một chút tin tức nào từ phía bên ngoài truyền đến, cho dù là một người luôn luôn bình tĩnh như Ngô Thì Nhậm thì cũng có chút nóng nãy.
Không nóng nãy cũng không được, y đã đoán ra Trần Văn Kỷ cùng Võ Văn Dũng nhất định sẽ khởi binh về kinh diệt trừ Bùi Đắc Tuyên, việc này rất nghiêm trọng liên quan đến thanh danh cả đời của Ngô Thì Nhậm, làm không tốt còn liên quan đến cả dòng họ Ngô có thể dẫn đến diệt tộc chứ chẳng chơi.
Cậu cả Ngô bị Ngô Thì Nhậm làm cho choáng váng hết cả mặt mày, gã không chịu nổi nữa vội hô lên:
-Dừng! Dừng lại! Cha làm con chóng hết cả mặt, chuyện cho tới bây giờ cha có nôn nóng thì cũng chẳng thể làm được gì, nước tới thì đắp đất, binh đến thì tướng đỡ, bây giờ có ăn có uống miễn phí chẳng phải là sướng ư, trước sau gì triều đình chẳng phải trọng dụng cha.
Cậu cả Ngô khí định thần nhàn, khẽ nhấp một ngụm trà. Người nào không biết y thì chắc chắn sẽ bị vẻ ngoài của y trấn trụ còn tưởng người này mưu tính sâu xa, gặp nguy bất loạn.
Ngô Thì Nhậm mắt lé nhìn cậu cả Ngô, cảm tình là thằng nhãi này muốn ăn đòn, đã không biết tình huống nguy cấp như thế nào mà còn làm ra vẻ, có điều lúc này Ngô Thì Nhậm đúng là bó chân bó tay, bị Trần Văn Kỷ ép lên thuyền giặc thật là đủ thảm, y cũng lười so đo với cậu cả Ngô bèn ngồi xuống với lấy chén trà trên bàn uống cạn mấy hơi, đương lúc này chợt có gã lính hầu chạy vào cung kính bẩm báo:
-Bẩm ông lớn, Đại đô đốc cho mời!
Ngô Thì Nhậm lập tức đứng lên đi theo gã lính, rốt cuộc cũng có cơ hội tìm hiểu một chút tình hình đặng có kế sách ứng đối.
Gã lính hầu dẫn Ngô Thì Nhậm vượt qua mấy dãy hành lang, đi đến sảnh lớn trong phủ. Đại đô đốc Vũ Văn Dũng lúc này đã bày sẵn một bàn tiệc lớn, y cùng với Trần Văn Kỷ ngồi nghiêm chỉnh nhắm mắt chờ đợi dường như là hai người đang chuẩn bị để tiếp đón một nhân vật quan trọng nào đó.
Thấy Ngô Thì Nhậm xuất hiện, Trần Văn Kỷ cùng Vũ Văn Dũng liền nhanh chóng đứng lên chào đón.
Võ Văn Dũng khách khí nói:
-Ngô Thượng Thư nhiều ngày qua có chút đắc tội, cũng là do tình thế bất đắc dĩ, mong ngài bỏ quá cho!
Ngô Thì Nhậm mỉm cười đáp lễ:
-Đại đô đốc khách sáo rồi, Nhậm tôi ngày nay chỉ là một giới bình dân áo vải sao dám đảm đương hai chữ Thượng Thư.
Trần Văn Kỷ cũng cười ha ha:
-Ngô Thượng Thư chớ có khiêm tốn, trước sau gì bệ hạ cũng sẽ phục chức cho ngài, chúng ta sau này lại là quan đồng triều rồi.
Khách sáo chào hỏi qua lại một phen sau đó hai người mời Ngô Thì Nhậm cùng ngồi xuống uống trà, ngồi chưa ấm chỗ, Ngô Thì Nhậm đã buông chén trà xuống thở dài:
-Người ngay không nói tiếng lóng, hai ông muốn làm gì thì Nhậm tôi không khó để có thể đoán ra được, vốn tôi chỉ muốn lui về sống cuộc sống vui thú điền viên không muốn nhúng vào vũng nước đục này mà lại không thể, dù sao bây giờ tôi đã ngồi cùng thuyền với hai ông rồi, hai ông không cần giấu giếm tôi nữa chứ?
Đại đô đốc Vũ Văn Dũng chắp tay:
-Ngô Thượng Thư không hổ danh là bác học tài cao, hôm nay Dũng tôi mời ngài đến đây là cũng định nói rõ cho ngài biết mọi chuyện để dễ bề tính toán cho chu toàn, chỉ là mong ngài kiên nhẫn thêm một chút nữa.
Ngô Thì Nhậm nghe Vũ Văn Dũng đã nói đến nước như thế thì cũng không tiện ép buộc nữa, gật đầu nói:
-Theo ý Đại đô đốc vậy!
Đương lúc này chợt có lính hầu chạy vào thưa:
-Bẩm các quan lớn, Đại đô đốc Ngô Văn Sở đã đến!
Trần Văn Kỷ cùng Võ Văn Dũng đồng thời quay sang ngưng trọng nhìn nhau, sau đó Trần Văn Kỷ quay sang Ngô Thượng Thư nói:
-Đi! Chúng ta tạm thời lánh vào sau bức bình phong kia.
Ngô Thì Nhậm vừa kinh ngạc vừa tò mò, không biết là trong hồ lô của hai người này đang bán thuốc gì nhưng cũng thức thời đứng dậy theo Trần Văn Kỷ lánh ra sau bức bình phong. Vũ Văn Dũng thấy hai người nấp kỹ rồi, lại cẩn thận đánh mắt quan sát một vòng, sau khi thấy mọi sắp sếp đã ổn thỏa liền gật đầu với lính hầu, đích thân ra cổng đón Ngô Văn Sở.
Lúc Vũ Văn Dũng ra đến ngoài cổng đã thấy một vị võ tướng có bộ dáng quen thuộc đang đứng chờ, người này một bộ phong trần mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn sáng quắc tinh minh.
Vũ Văn Dũng thấy y thì liền tươi cười tiến lên chào đón:
-Ơ kìa Văn Sở, sao ông lại đứng đây, mau mau vào trong tôi đã bày sẵn tiệc tẩy trần, đã bao lâu rồi nhỉ chúng ta chưa được cạn chén hàn huyên với nhau!
Ngô Văn Sở xoay người lại, mỉm cười nói:
-Văn Dũng ông quá khách sáo rồi, chuyện ăn uống để sau hãy nói, lần này tôi phụng chỉ của bệ hạ ra đây gặp ông...
Vũ Văn Dũng không để cho y kịp nói hết, nhiệt tình kéo tay:
-Có chuyện gì thì cứ vào trong đã rồi hẵng nói, bên ngoài nhiều người bất tiện!
Ngô Văn Sở thấy Vũ Văn Dũng nhiệt tình như thế liền cũng thuận theo, dù sao hắn lần này là vâng lệnh Thái Sư giả truyền thánh chỉ không cần thiết vì việc nhỏ mà để cho Vũ Văn Dũng sinh nghi.