Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tây Sơn Hoàng Triều

Chương 16: Xuất binh Diên Khánh




Chương 16: Xuất binh Diên Khánh

Bùi Thái Hậu đi vào điện Chầu, bá quan nhao nhao quỳ xuống hành lễ, trông thấy Cảnh Thịnh vẫn hoàn hảo mạnh khỏe ngồi trên ngai vàng thì trong lòng nàng liền âm thầm thở phào một hơi, cảm thấy nhẹ nhõm không ít, Ngự Thiện Phòng đột nhiên bị cháy ở vào thời điểm n·hạy c·ảm như thế này quả là có nhiều điều đáng nghi ngờ.

-Thấy bệ hạ không sao, ta cảm thấy yên tâm rất nhiều!

Bùi Thái Hậu nhẹ giọng nói với Cảnh Thịnh.

-Tạ ơn Thái Hậu đã quan tâm, trẫm vì trấn an bá quan cho nên chậm trễ sang hỏi thăm Thái Hậu, mong Thái Hậu xá tội!

Cảnh Thịnh đứng dậy cung kính đáp lễ sau đó sai người mang ghế cho Bùi Thái Hậu thượng tọa, đương lúc này Thượng Thư Bộ Hình Bùi Văn Nhựt chạy vội tiến vào trong điện, cung kính thưa:

-Bẩm Thái Hậu! Bẩm bệ hạ! Thần đã cho bắt tất cả những người đã từng có mặt ở gần Ngự Thiện Phòng vào tối hôm nay để thẩm vấn nhưng vì thời gian quá ngắn cho nên nhất thời vẫn còn chưa có manh mối gì, hầu hết những người này đều có chứng cớ ngoại phạm.

Nghe y bẩm báo xong, Bùi Thái Hậu nhíu mày tức giận:

-Tra! Nhất định phải tra! Cho dù có tốn nhiều thời gian thì cũng phải tra xét rõ ràng, Ngự Thiện Phòng không thể nào vô duyên vô cớ mà cháy như thế được.

Bùi Văn Nhựt vội khom mình vái lạy:

-Thần tuân chỉ, thần nhất định không phụ kỳ vọng của Thái Hậu cùng Bệ Hạ!

Bùi Đắc Tuyên đứng bên dưới, nhìn thái độ tức giận của Bùi Thái Hậu cùng sự trầm mặc của các quan thì trong lòng có hơi chột dạ, y vội vàng đứng ra biểu hiện thái độ để tránh hiềm nghi, liền thấy y dùng vẻ mặt căm phẫn mà tấu:

-Bẩm Thái Hậu! Bẩm Bệ Hạ! Theo thần thấy tất cả những người ở gần Ngự Thiện Phòng đêm nay đều đáng nghi cả, cho dù bọn họ không gây ra đ·ám c·háy nhưng để xảy ra sự cố như thế này khiến cho Thái Hậu cùng Bệ Hạ phải kinh động thì đã phải tội đáng chém.

Cảnh Thịnh nhìn Bùi Đắc Tuyên khéo léo đóng kịch, trong lòng không khỏi cười lạnh, mọi hành động đêm nay của Bùi Đắc Tuyên cùng quan nội thị Vũ Tâm Can đều bị người của Hòa Công Công theo dõi tất cả, hơn nữa cũng chính Cảnh Thịnh đã âm thầm bố trí tạo thuận lợi cho hai người hành động, thả Bùi Đắc Tuyên vào Cần Chánh Điện trộm ấn.

Giờ đây, Cảnh Thịnh nhìn Bùi Đắc Tuyên khua môi múa mép trên điện Chầu mà không khỏi cảm thấy buồn cười ở trong lòng. Cảnh Thịnh cũng không muốn kéo dài việc này thêm nữa vì còn nhiều những chuyện khác cần hắn phải đích thân thúc đẩy bố trí, hắn vội đưa tay ra hiệu cho Bùi Đắc Tuyên ngừng lại, sau đó nói:

-Được rồi! Chuyện này cứ quyết định giao cho Bộ Hình tra xét, bây giờ các quan cũng đã có mặt đầy đủ nơi đây tiện thể chúng ta tiến hành buổi Chầu sớm không cần chờ đợi, các quan có việc thì tấu, không việc bãi Chầu để trẫm còn đưa Thái Hậu về tẩm cung nghỉ ngơi.

Đại Tổng Quản Trần Quang Diệu nghe vậy lập tức đứng ra tấu:



-Bẩm Bệ Hạ! Thần được tin cấp báo, giặc Nguyễn hiện đang gia cố lại thành Diên Khánh, Nguyễn Ánh đã lệnh cho Võ Tánh cùng con cả là Nguyễn Phúc Cảnh trấn thủ tại đây hòng tập trung binh lực ý đồ chiếm thành Quy Nhơn, chiến sự nguy cấp thần khẩn cầu Bệ Hạ cho phép thần được lãnh binh đi đánh Diên Khánh hòng dập tắt ý đồ của giặc Nguyễn.

Bùi Đắc Tuyên cũng đứng ra nói:

-Bẩm Bệ Hạ! Thần cũng ủng hộ việc xuất binh, chúng ta không thể để cho giặc Nguyễn cứ hung hăng càn quấy như thế này.

Cảnh Thịnh nghe xong, sắc mặt lộ vẻ sầu lo:

-Giặc Nguyễn thật là đáng hận! Các quan khác còn ai có ý kiến gì không?

Bá quan nghe Cảnh Thịnh hỏi, trăm miệng một lời đồng thanh nói:

-Chúng thần khẩn cầu Bệ Hạ hạ chỉ xuất binh Diên Khánh!

Cảnh Thịnh quay sang Bùi Thái Hậu:

-Thái Hậu ý nghĩ ra sao?

Bùi Thái Hậu dư quang liếc qua Bùi Đắc Tuyên sau đó nói:

-Nếu như quần thần trên dưới đều đã thống nhất vậy thì Bệ Hạ hãy cho xuất binh đi!

Ngay cả Bùi Thái Hậu cũng đã nói như vậy, Cảnh Thịnh liền gật đầu:

-Được! Nay Trẫm hạ chỉ sắc phong Đại tổng quản Trần Quang Diệu làm Đại Thống Lĩnh, Đô đốc Bùi Thị Xuân làm Phó Thống Lĩnh, lãnh mười vạn quân xuất chinh Diên Khánh nhất quyết đập tan âm mưu của giặc Nguyễn.

Trần Quang Diệu thấy Cảnh Thịnh đã đồng ý cho y lãnh binh rời kinh thì trong lòng lấy làm vui mừng, vội vàng tiến lên dập đầu, cao giọng âm vang hữu lực:

-Thần lãnh chỉ!



Cảnh Thịnh nhìn Trần Quang Diệu quỳ lạy lại liếc nhìn sắc mặt vui vẻ của Bùi Đắc Tuyên, ánh mắt không ngừng lấp lóe. Bùi Thái Hậu thì sâu kín thở dài chẳng biết là trong lòng nàng đang phiền muộn điều gì. Đợi cho Trần Quang Diệu quỳ lạy xong, bá quan ổn định, Cảnh Thịnh mới tiếp lời:

-Chuyện lớn quyết định đã xong, các quan còn việc gì nữa không?

Ngô Văn Sở liền bước ra khỏi hàng:

-Thần có việc tấu!

Cảnh Thịnh gật đầu:

-Nói!

Ngô Văn Sở cung kính thưa:

-Bẩm Bệ Hạ thần được người nhà báo tin nay mẹ già ở thành Thăng Long đang hồi bệnh nặng nguy kịch, thần khẩn cầu Bệ Hạ cho thần tạm rời chức vụ trở về chăm mẹ ốm đau làm tròn chữ hiếu!

Cảnh Thịnh nghe xong liền bảo rằng:

-Phận làm con chữ "hiếu" làm đầu, khá khen cho Đại đô dốc không những có tấm lòng son vì nước mà còn hiếu thảo với mẹ hiền, Trẫm chuẩn tấu, chỉ là vị trí của khanh rất quan trọng nếu như khanh đi rồi thì ai có thể đảm nhận trọng trách này?

Bùi Đắc Tuyên vội thưa:

-Bẩm Bệ Hạ! Đô đốc Nguyễn Văn Huấn là người tài ba, văn võ song toàn có thể thay thế Đại Đô Đốc Ngô Văn Sở thống lĩnh Hữu Vệ Quân.

Kỳ này các quan trong triều vô cùng ngạc nhiên, hiếm thấy Bùi Thái Sư đứng ra tiến cử người khác nhậm chức mà không phải người cùng phe cánh của y. Cảnh Thịnh có hơi trầm ngâm một chút nhưng cuối cùng còn là gật đầu đồng ý:

-Rất tốt cứ theo ý Thái Sư vậy!

Mọi chuyện đã định, cũng không còn việc gì lớn lao, các quan tan Chầu, Cảnh Thịnh hộ tống Bùi Thái Hậu về lại tẩm cung nghỉ ngơi, chỉ là lúc đến nơi chỉ là lúc về đến nơi, Bùi Thái Hậu lập tức đuổi hết cung nữ cùng thái giám ra ngoài, sau đó quay sang nói với Cảnh Thịnh:

-Bệ hạ hài lòng rồi chứ? Mọi chuyện đã làm đúng như ý Bệ hạ sắp đặt vậy sau khi chuyện thành những lời Bệ Hạ hứa với ta là thật chứ?

Cảnh Thịnh nghiêm túc khẳng định:



-Thái Hậu yên tâm đi, những gì Trẫm đã hứa với Thái Hậu tuyệt không nuốt lời, dù sao Trẫm cũng là do Thái Hậu một tay chăm sóc từ nhỏ cho đến lớn vậy thì làm sao Trẫm đành lòng khiến cho Thái Hậu đau lòng cho được!

Bùi Thái Hậu thấy thái độ cam đoan thành khẩn của Cảnh Thịnh như vậy thì cũng yên tâm trong lòng, đứa nhỏ này chính là một tay nàng nuôi lớn lên, cảm tình như một người mẹ ruột, bây giờ đây nàng thấy Cảnh Thịnh mặc dù là đã trưởng thành nhưng vẫn biết quan tâm đến cảm giác của nàng, điều này khiến cho Bùi Thái Hậu thật là cảm động, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho nàng quyết tâm hỗ trợ cho Cảnh Thịnh bài bố thế cục để trọng chỉnh triều chính.

Cảnh Thịnh nhìn thái độ vui vẻ của Bùi Thái Hậu, trong lòng không khỏi cười khổ, chuyện này có chút mạo hiểm và khó xử nhưng mà hắn không thể không làm như vậy, người vốn không phải cỏ cây mà có thể vô tình hơn nữa nếu hắn không chịu hóa giải điểm mấu chốt này trong lòng Bùi Thái Hậu thì thật khó có thể khiến cho nàng toàn tâm trợ giúp hắn, mà ở vào thế đơn lực bạc lúc này của Cảnh Thịnh thì bằng mọi giá hắn buộc phải có sự trợ giúp của Bùi Thái Hậu thì mới có thể xoay chuyển được thế cuộc, có bỏ thì mới có được đây chính là chân lý trong cuộc đời.

Trong lúc Cảnh Thịnh và Bùi Thái Hậu nói chuyện với nhau thì Nguyễn Văn Huấn đã bí mật tìm tới gặp Đại tổng quản Trần Quang Diệu cung kính vái chào nói:

-Đại đô đốc, tôi nghe theo lời ngài dặn dò đã giả vờ ưng thuận theo Bùi Thái Sư, chẳng biết trước khi ngài rời kinh có cần dặn dò thêm điều gì?

Trần Quang Diệu dìu y đứng dậy, nhẹ giọng nói:

-Văn Huấn, ở đây không có người xa lạ, chú với tôi không cần xưng hô như vậy, bấy lâu nay chúng ta cùng đồng sinh cộng tử vào nam ra bắc, tôi đã xem chú như là người em ruột thịt của mình.

Nguyễn Văn Huấn cảm động nói:

-Tôi cũng xem Đại đô đốc như là một người anh của mình!

Trần Quang Diệu nghiêm sắc mặt nói:

-Lần này tôi lãnh binh rời kinh cũng là cơ hội tốt cho các phe phái hành động nếu như Tru·ng t·hư lệnh Trần Văn Kỷ có liên kết với các trọng thần khác tru diệt Bùi Đắc Tuyên thì chú nhớ không được cản trở mà phải tích cực ủng hộ họ, trở thành một thành viên quan trọng của họ, đợi sau khi Bùi Đắc Tuyên bị diệt trừ rồi thì chú hãy cho khoái mã báo tin cho tôi, đợi lúc tôi thống binhh hồi kinh, anh em ta trong ứng ngoài hợp dùng thế sét đánh trọng chỉnh triều cương.

Nguyễn Văn Huấn đứng lên nghiêm trang nói:

-Tuân lệnh!

Trần Quang Diệu tiếp lời:

-Chuyện lần này liên quan đến việc tồn vong của nhà Tây Sơn, không dung có sơ suất, chú hãy liệu theo tình thế mà quyết định hành động cho thỏa đáng chớ có để bọn họ sinh tâm đề phòng.

Nguyễn Văn Huấn nghe Trần Quang Diệu nói xong liền trịnh trọng gật đầu, hai người mật đàm thêm một số chi tiết nữa mới chia tay.

Năm hôm sau, mười vạn binh cùng năm mươi thớt voi đã tụ hợp chỉnh tề ngoài khu đất trống ở cổng phía Nam kinh thành Phú Xuân. Cảnh Thịnh đứng ở trên thành lâu nhìn xuống liền thấy mười vạn quân xếp thành các phương trận chỉnh tề, khí thế sâm nghiêm, lộ rõ tính chất tinh nhuệ của quân lính nhà Tây Sơn. Trời xanh mây trắng, gió thổi cờ xí tung bay phần phật, Đại thống lĩnh Trần Quang Diệu làm lễ tế cờ trong tiếng trống trận vang rền, sau đó đại quân trùng trùng điệp điệp xuất phát về phía thành Diên Khánh, khí thế hào hùng. Nhìn cảnh này, trong lòng Cảnh Thịnh đột nhiên dâng lên một nỗi niềm khó tả, núi này sông này bao nhiêu máu đã đổ, hắn âm thầm thề nhất định dùng hết sức mình giữ gìn lấy nhà Tây Sơn, quyết tâm xây dựng một nước Đại Việt hùng mạnh mang lại thái bình thịnh thế cho người dân.