Chương 14: Người thân hóa xa lạ, người lạ hóa thân quen.
Đêm tối bầu trời không mây, vô số vì sao hội tụ thành một dòng sông bạc lấp lánh giống như một dãi lụa đính đầy kim tuyến rực rỡ vắt ngang ở trên bầu trời. Đêm đã khuya nhưng Thái úy Phạm Công Hưng vẫn chưa ngủ, ông ở trong sân tập luyện thương pháp, chỉ thấy ông huy sái thanh thương trong tay nhanh như làn gió, uyển chuyển như một con rồng bay lượn quanh thân, nhìn khí thế này của lão Thái úy ai dám bảo ông đã già, nếu là Cậu cả Ngô, con trai trưởng của Ngô Thì Nhậm có mặt tại đây ngay lúc này thì chắc chắn y sẽ không ngại ngần giơ ngón tay cái mà khen Phạm Công Hưng có dáng dấp của lão tướng quân Hoàng Trung nổi danh ở trong truyện Tam Quốc Diễn Nghĩa, một trong ngũ hổ tướng của Lưu Bị.
Phò mã Phạm Văn Trị lúc này đang một mình bước nhanh về phía sân tập võ, sắc mặt có vẻ không được vui lắm vì vốn dĩ y đang say sưa giấc nồng ở trong nhà thì bị Phạm Công Hưng sai thân tín đến triệu gấp qua phủ, nói là có việc rất quan trọng cần bàn, y vừa đi vừa suy nghĩ chẳng biết có chuyện gì nghiêm trọng đã xảy ra mà lại có thể khiến cho lão cha có thái độ gấp gáp đến như thế, cho dù nửa đêm nửa hôm như thế này cũng phải gọi y đến nhà cho bằng được, thoạt nhiên chợt nhớ đến chuyện gì đó trong lòng y bỗng dưng hơi hơi cảm thấy chột dạ.
-Thôi c·hết! Chẳng lẽ lão cha đã phát hiện ra chuyện mình lén vợ đi uống rượu đàn đúm với đám bạn cả tối hôm qua? Nhất định là công chúa nhân lúc mình còn say ngủ ban sáng đã chạy sang mách lẻo cho lão cha, thật là đáng giận!
Phạm Văn Trị nghĩ đến mọi chuyện rất có thể như vậy thì thân thể hơi run run, bước chân cũng thả chậm hẳn, y vô thức sờ lên cái mông của mình. Phạm Công Hưng là một quân nhân thuần túy đồng thời cũng là một người cha rất nghiêm khắc, từ bé đến lớn Phạm Văn Trị đã ăn rất nhiều đau khổ, y sợ cha mình còn hơn sợ cọp cho dù lúc này đây y đã là đương kim phò mã của nhà Tây Sơn nhưng mà y vẫn không thể thoát khỏi nỗi sợ đó.
-Chú hai, chú làm gì mà đi rón rén như trộm thế kia?
Đương lúc Phạm Văn Trị thấp tha thấp thỏm tiến đến gần sân tập võ thì đột nhiên có một giọng nói vang lên khiến cho y giật bắn cả mình hệt như chuột thấy mèo, y vội vàng quay đầu nhìn lại nơi phát ra tiếng nói hóa ra không phải ai xa lạ mà là người anh trai quan Tư khấu Phạm Văn Định.
-Ha ha! Em nào có rón rén gì đâu, chẳng qua em sợ làm cho cha phân tâm lúc đang luyện võ cho nên đi nhẹ nói khẽ ấy mà!
Phạm Văn Trị thở phào ra một hơi nhẹ nhõm, cười ha ha nói.
Phạm Văn Định đánh cho y một cái ánh mắt xem thường, sắc mặt bày ra một bộ dáng vẻ "còn lâu mới tin" gã quá hiểu rõ người em của mình, từ lúc còn nhỏ y đã là một đứa bé rất tinh nghịch, lắm mưu nhiều trò thường xuyên khiến cho cha tức giận, có điều lúc này đột nhiên hai anh em đều được cha triệu tập đến nhà cùng một lúc lại là đường đột vào giữa đêm hôm khuya khoắt như thế này xem ra là đã có chuyện lớn nào đó xảy ra. Hai anh em cùng nhau đi đến sân tập võ liền trông thấy Phạm Công Hưng đang mải mê múa thương, nhưng mà vào lúc này có vẻ như ông không mấy tập trung mà giống như là đang thất thần suy nghĩ về chuyện gì đó.
-Cha!
Phạm Văn Trị và Phạm Văn Định chắp tay đồng thanh nói.
-Đến rồi đấy à? Mỗi đứa cầm lấy một cây thương trên giá binh khí đi!
Phạm Công Hưng nghe tiếng hai anh em chào mình thì liền dừng tay lại sau đó bảo hai anh em mỗi người cầm lấy một cây thương trên giá binh khí, ông muốn kiểm tra xem võ công hai đứa con trai những ngày tháng này có bị thụt lùi hay không.
-Xong!
Phạm Văn Trị thần tình chán nản, mặt đắng chát như trái khổ qua, y biết rõ mỗi lần Phạm Công Hưng như thế này có nghĩa là ông ta đang tức giận chuyện gì đó, mà mỗi lần so võ công cùng Phạm Công Hưng thì y như rằng y chính là người ăn đòn nhiều nhất. Phạm Văn Định đã chọn xong binh khí của mình, gã nhìn sang thần tình của em trai mà không khỏi cảm thấy buồn cười.
-Đỡ lấy!
Phạm Công Hưng không đợi cho hai người chuẩn bị xong đã cầm thương xông tới, "binh bất yếm trá" ở trên chiến trường nào có đạo lý kẻ địch chờ cho đối thủ chuẩn bị xong. Phạm Văn Định và Phạm Văn Trị vội vàng nghênh thương đón đỡ, tuy lúc đầu vì bị bất ngờ mà rời vào thế hạ phong nhưng dưới sự phối hợp ăn ý, hai anh em dần dần lấy lại thế cân bằng.
Phạm Công Hưng lấy một địch hai nhưng lại có vẻ thừa sức ung dung, thấy hai đứa con của mình nay đã thừa kế được tám chín phần bản lĩnh gia truyền thì lấy làm rất hài lòng, ở trong thời loạn thế này nếu không có chút bản lĩnh thì thật khó sống. Phạm Công Hưng càng đánh càng mạnh mà Phạm Văn Trị thì càng lúc càng mệt, kể từ lúc cưới công chúa đến nay y cũng hơi có lười biếng, giao đấu một lúc thì không sao chứ nếu đánh lâu thì tất lòi đuôi ra ngay, nếu mà để cho Phạm Công Hưng biết được y hoang phế võ công thì y không c·hết cũng mất một lớp da.
-Cha! Cha tha tội cho con, tối hôm qua con có lỡ uống rượu khuya với đám bạn, lần sau con không dám nữa.
Phạm Văn Trị nhanh trí quăng binh khí quỳ xuống, y thà hứng chịu lửa giận của Phạm Công Hưng vì chuyện này còn hơn để ông ta phát hiện ra là y lười nhác luyện võ.
-Hừ! May cho con là còn biết tự thú, còn tưởng cha già rồi không biết ư? Đứng lên đi.
Phạm Công Hưng thu tay, cất binh khí về lại trên giá đỡ, trong lòng ông vừa thấy buồn bực vừa thấy buồn cười, tính nết của đứa con trai cả này đúng là có đ·ánh c·hết cũng không thể thay đổi, nhưng mà chuyện Phạm Văn Trị lén trốn vợ đi uống rượu cả đêm hôm qua thì đúng là ông không biết thật, chắc là công chúa còn chưa kịp sang nhà méc cha vợ.
-Ngày mai con hãy tự giác vô doanh trại chịu phạt mười quân côn!
Phạm Văn Trị nghe Phạm Công Hưng bảo mình đứng lên, trong lòng mừng rỡ, y còn tưởng tối nay bồ tát hiển linh nhưng mà thân hình vừa mới động lại nghe thấy Phạm Công Hưng phán thêm một câu như vậy liền lảo đảo té cái "uỵch" xuống đất. Phạm Văn Định nhìn thấy tình hình như vậy mặc dù cố nén cười làm ra vẻ bình thường nhưng thân thể không ngừng run rẩy.
-Được rồi! Chớ có đóng kịch, hai đứa theo cha đến thư phòng, tối nay cha gọi hai đứa đến đây là có một chuyện rất quan trọng cần phải quyết định ngay lập tức.
Phạm Công Hưng nghiêm sắc mặt nói, sau đó dẫn theo Phạm Văn Trị và Phạm Văn Định đến thư phòng, cẩn thận đóng cửa sau đó đi đến một ngăn bí mật lấy ra một cái hộp đưa cho hai anh em xem.
-Thánh chỉ!
Cả hai sau khi mở hộp đều giật mình kêu lên, đây rõ ràng là thánh chỉ của nhà vua hơn nữa còn là mật chỉ.
-Đúng vậy! Cha vừa mới nhận được cách đây không lâu, các con hãy đoán xem là ai đưa tới cho cha?
Phạm Công Hưng gật đầu nói.
-Là ai?
Phạm Văn Định nhíu mày, y có nghĩ đến đau đầu cũng không thể nào nghĩ ra được người đến là ai, dạo này ở trong triều rất là hỗn loạn, Bùi Thái Sư chuyên quyền độc đoán g·iết hại trung lương khiến cho bá quan rất là sợ hãi cùng căm phẫn.
-Chính là Đại đô đốc Lê Văn Hưng!
Phạm Công Hưng không để cho hai anh em suy nghĩ mò mẫm thêm nữa mà nói ra.
Phạm Văn Định cùng Phạm Văn Trị nghe xong lại càng thêm kinh hãi, bởi vì theo bọn họ biết Đại đô đốc Lê Văn Hưng cho đến hiện tại vẫn còn đang chịu tội ở trong Thiên Lao, Bệ hạ đã giao cho Bộ Hình thẩm án mãi cho đến nay còn chưa có kết thúc vậy mà giờ đây Phạm Công Hưng lại nói là y đang được tự do đi lại hơn nữa còn cầm theo mật chỉ của nhà vua đến gặp Phạm Công Hưng, chuyện này thật sự mâu thuẩn, hai anh em nghĩ mãi mà không thể thông suốt.
-Lúc đầu, trong lòng cha cũng cảm thấy kinh hãi và rối bời như hai con vậy nhưng mà sau khi đọc xong nội dung mật chỉ của Bệ hạ thì cha đã hiểu tất cả!
Phạm Công Hưng nói xong liền ngồi dựa người vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần, dành chút thời gian cho Phạm Văn Trị và Phạm Văn Định đọc qua nội dung của tờ mật chỉ, giờ phút này trong lòng ông ta bất giác nhớ đến một người, người đó là cô em gái út bé bỏng Phạm Thị Liên cũng chính là Chánh cung Hoàng Hậu Phạm Thị Liên mẹ của Cảnh Thịnh người đã mất từ rất lâu rồi. Chánh cung Hoàng Hậu Phạm Thị Liên trước khi lâm chung có nhờ Phạm Công Hưng quan tâm Cảnh Thịnh mới vừa chập chững biết nói nhưng mà thuở ấy chiến sự các nơi đang diễn ra rất là ác liệt Phạm Công Hưng phải liên tục theo Quang Trung Hoàng Đế chinh chiến vào nam ra bắc khắp các chiến trường, bởi vậy ông không có thời gian tạo mối quan hệ thân thiết với cháu của mình.
Cảnh Thịnh làm một vị vua mê muội bấy nhiêu năm qua nói cho cùng Phạm Công Hưng cũng có một phần lối rất lớn không thể chối cãi. Lúc ấy, Cảnh Thịnh còn quá nhỏ lại thiếu thốn tình thương của cha mẹ, y chỉ có Bùi Đắc Tuyên làm bạn, mà Bùi Đắc Tuyên lại rất khéo chiều chuộng Cảnh Thịnh làm cho Cảnh Thịnh lúc nào cũng cảm thấy vui vẻ giảm bớt sự cô đơn cho nên trong thâm tâm Cảnh Thịnh đã vô thức xem Bùi Đắc Tuyên là người thân thiết nhất, là người có thể dựa dẫm vào.
Quang Trung Hoàng Đế ra đi đột ngột bỏ lại Cảnh Thịnh một mình bơ vơ càng khiến cho Cảnh Thịnh sợ hãi thu mình lại, y không tin tưởng bất kỳ ai ngoài Bùi Đắc Tuyên, người lúc nào cũng ở bên cạnh y lúc nhỏ, bởi vậy mới có tình trạng Bùi Đắc Tuyên nói gì thì Cảnh Thịnh đều tin, trong sử sách lúc Bùi Đắc Tuyên bị Vũ Văn Dũng g·iết c·hết, Cảnh Thịnh đã rất thương tâm mà khóc, điều này chứng tỏ tình cảm mà Cảnh Thịnh dành cho Bùi Đắc Tuyên là rất lớn, gã vừa là cậu vừa là người bạn thâm giao của y.