Chương 13: Thiên hạ là bàn cờ
Hơn trăm binh lính tinh nhuệ Tây Sơn đồng thanh trả lời mệnh lệnh của Trần Văn Kỷ, âm thanh chấn động khiến cho Cậu cả Ngô choáng váng đầu óc lùng bùng lỗ tai, hắn chưa kịp làm ra phản ứng gì liền thấy có mấy bàn tay ấn ngã hắn xuống tiếp theo là cả người bị trói gô như đòn bánh tét, đám binh lính như lang như hổ xông vào phía sau hậu viện có tiếng nữ quyến la hét thất thanh, có tiếng đồ sứ rơi vỡ.
-Ông...!
Ngô Thì Nhậm run run ngón tay chỉ vào Trần Văn Kỷ nhưng mà lập tức có binh lính đè y xuống trói lại. Đám binh lính lấy một tốc độ nhanh nhất dọn nhà cho Ngô Thượng Thư, chỉ trong thoáng chốc một căn dinh thự to lớn đã trống huơ trống hoắc, trông tan hoang chẳng khác gì một ngôi nhà hoang. Cả nhà Ngô Thì Nhậm bị binh lính đẩy lên mấy chiếc xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn đang đứng chờ ở ngoài cổng. Ngô Thì Nhậm bị đẩy đi ra cuối cùng nếu không muốn nói là bị khiêng ra, y tức giận đến nỗi mặt đỏ lừ như trái gấc chín nhưng không thể làm gì chỉ có thể chửi đổng như một bà thím chanh chua đanh đá.
-Ơ kìa, Ngô Thượng Thư cẩn thận, phật tổ có nói là tội "khẩu nghiệp" rất nặng đấy, ông phải bảo trọng lấy thân thể, ông đang có bệnh trong người kia mà? Không phải là ông tuổi già sức yếu hay sao mà lúc này tiếng nói lại mười phần âm vang hữu lực như thế? Người có học có khác đến chửi cũng xuôi vần xuôi điệu.
Trần Văn Kỷ giả bộ quan tâm nhưng trên khuôn mặt không gằn nỗi mà nở nụ cười khoái trá, lần này có thể đích thân chứng kiến được một vị văn nhân nức tiếng thiên hạ có thể chửi đổng như một bà thím chanh chua như thế này quả là mở rộng kiến thức, đại khoái nhân tâm, gã dám chắc hiện tại trong lòng Ngô Thì Nhậm đang tức giận đến mức "một phật xuất thế, hai phật thăng thiên" nếu mà không như vậy thì quả nhiên là y đã tu thành chánh quả rồi, chiêu này của nhà Vua quả nhiên là tuyệt diệu.
Lúc này, ngồi trên xe ngựa xóc nảy, Cậu cả Ngô mới hoàn hồn tỉnh táo lại, xung quanh vang lên tiếng khóc nỉ non của đám phụ nữ khiến cho hắn cảm thấy càng thêm phiền lòng, âm thầm chửi thề một tiếng hắn không biết lão cha lẩm cẩm của mình đã nói những điều gì mà gây nên cớ sự như thế này, hắn nhớ lại ở trong truyện Tam Quốc Diễn Nghĩa không phải là khi Lưu Bị đến mời Gia Cát Lượng rời núi đều phải tốn ba phen mấy bận cung cung kính kính kính hay sao, làm gì có cái chuyện trói người trói cả nhà như thế này. Cậu cả Ngô thở dài một tiếng, rươm rướm nước mắt thầm trách mình quá xui xẻo.
Ngô Thì Nhậm đã thôi không còn chửi rủa nữa, y đã chửi đến khô cổ rát họng, mặc dù trong lòng vẫn còn y nguyên tức giận nhưng y cũng rất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, y nghĩ tới việc lúc này Trần Văn Kỷ bất ngờ có mặt tại đất Bắc Hà này có lẽ không phải đơn giản chỉ là vì y mà tới, hơn nữa Trần Văn Kỷ không phải là một vị quan bình thường gã chính là quan phụ chính đại thần quyền cao chức trọng, là thủ lĩnh của đám quan văn ở trong triều, lần này gã có mặt tại đây thì có nghĩa là ở trong triều đình đã xảy ra chuyện lớn, chắc hẳn nguyễn nhân là do Bùi Thái Sư. Ngô Thì Nhậm lại nghĩ tới một việc khác, Bùi Thái Sư lộng quyền g·iết hại trung lương lâu như vậy ắt lúc này đã dẫn tới sự căm phẫn cùng cực của bá quan, Trần Văn Kỷ chắc là đang âm mưu chuẩn bị phản kích, lại nhớ đến mối thâm giao của Trần Văn Kỷ và Vũ Văn Dũng mà Vũ Văn Dũng hiện tại thân kiêm chức Tổng Đốc Bắc Hà tay nắm binh quyền ắt hẳn là mối đe dọa rất lớn đối với Bùi Thái Sư nếu Ngô Thì Nhậm là Bùi Thái Sư thì chắc chắn y sẽ phải tìm mọi cách để diệt trừ Vũ Văn Dũng. Lúc này, có lẽ Vũ Văn Dũng cũng đã nhận ra được bản thấn đang ở trong tình thế nguy hiểm như thế nào, chỉ cần tinh tế suy nghĩ một chút, Ngô Thì Nhậm không khó để mà đoán được mục đích của Trần Văn Kỷ ra Bắc Hà chuyến này là gì. Chỉ là chim sẻ bắt mồi sao biết hoàng tước đang rình rập ở sau lưng, Ngô Thì Nhậm lắc đầu chán nản, có đ·ánh c·hết hai người này cũng không ngờ được hoàng tước đó là ai nhưng mà Ngô Thì Nhậm thì biết, cũng chính vì như vậy ngay từ lúc kẻ đó mới bắt đầu bố cục, y đã dứt áo từ quan để tránh vũng nước đục này nhưng mà y có tính tới tính lui cũng không nghĩ đến sẽ có một ngày Trần Văn Kỹ đến tìm y và cũng không thèm nể mặt như vậy.
-Văn Kỷ, ông hãy cởi trói cho tôi và gia đình, tôi sẽ theo ông về kinh gặp mặt Bệ hạ là được chứ gì?
Ngô Thì Nhậm nhẹ giọng nói, không còn cách nào khác bây giờ người ta là dao thớt còn bản thân mình là cá thịt nếu đã như vậy thì hà cớ gì lại làm khổ bản thân cơ chứ. Ngô Thì Nhậm chính là một người co được duỗi được . Trần Văn Kỷ nghe Ngô Thì Nhậm nói như vậy bén gật đầu ra hiệu cho gã thân binh đang đi bên cạnh, lập tức Ngô Thì Nhậm cùng người nhà được cởi trói và cho nước uống. Chuyện cho tới bây giờ trong lòng Trần Văn Kỷ cũng đã rất thỏa mãn rồi, y cũng không muốn làm khó thêm Ngô Thì Nhậm nữa, càng huống chi sau này hai người còn là quan đồng triều suốt ngày chạm mặt.
-Ngô Thượng Thư đắc tội rồi, nếu lúc đầu ông chịu hợp tác với tôi thì đâu nên nỗi!
Trần Văn Kỷ chắp tay nói.
Ngô Thì Nhậm cũng không còn tức giận y nữa, nhẹ gật đầu ra vẻ đã biết, sau đó lâm vào trong suy tư trầm mặc, ánh mắt lấp lóe chẳng biết là đang nghĩ tới điều gì. Đoàn người cứ thế bảo trì sự im lặng di chuyển về thành Thăng Long.
Kinh đô Phú Xuân mùa này nắng đẹp, nắng vàng rực rỡ nhưng không gay gắt, nắng mang theo làn gió nhẹ thổi đến sự tươi mát. Lúc này Cảnh Thịnh đang cùng với Hòa Công Công đánh cờ dưới gốc cây liễu, thế cục bất phân thắng bại, cuối cùng Cảnh Thịnh cờ cao một nước mà chiến thắng, Hòa công công mặc dù là cao thủ cờ tướng hiếm có nhưng dù sao kiếp trước Cảnh Thịnh đã có đẳng cấp đại sư được quốc tế công nhận mặc dù vậy để thắng được Hòa công công hắn cũng phải rất chật vật, may mà thắng hiểm một nước.
-Hòa công công không phải là ông nhường Trẫm đó chứ?
Cảnh Thịnh mỉm cười hỏi.
-Bẩm bệ hạ, nô tài làm sao dám không tận sức, chỉ là bệ hạ cờ cao nên nô tài đành chịu thua mà thôi!
Hòa công công nhẹ giọng hồi đáp. Cảnh Thịnh gật đầu, hắn cũng không muốn truy vấn gì mấy chuyện cỏn con này.
-Cao thủ bình thường nếu muốn nâng cao cờ nghệ hầu như đều thích so chiêu với những cao thủ chân chính cờ cao hơn mình nhưng mà cao thủ trong cao thủ thì lại tìm những người đánh cờ yếu nhất để so chiêu.
Cảnh Thịnh nhẹ giọng nói, hắn nhớ đến những lời mà người thầy dạy cờ cho hắn trong kiếp trước đã từng nói.
-Bẩm bệ hạ, thứ cho nô tài ngu muội, tại sao cao thủ trong cao thủ lại phải tìm những kẻ yếu cờ để so chiêu?
Hòa công công lấy làm lạ hỏi, quan điểm này thật quá mới mẻ.
-Sở dĩ cao thủ trong cao thủ phải tìm người cờ yếu để so chiêu là bởi vì người giỏi cờ thắng thì dễ thua mới khó, thua ở đây không phải là thua đại vì thí quân cho đối phương vô tội vạ mà là không chế tiết tấu bố cục phải hợp lý dẫn dắt kẻ yếu đi tới chiến thắng hơn nữa phải là thắng hiểm một nước khiến cho kẻ yếu không biết người đối diện là cao thủ mà tưởng nhầm bản thân hắn mới là cao thủ.
Cảnh Thịnh kiên nhẫn giải thích.
-Tạ ơn Bệ hạ, nô tài đã hiểu!
Hòa công công cung kính nói, ông ta như nắm bắt được gì đó.
-Thiên hạ này mới chính là ván cờ lớn nhất, ngươi lừa ta gạt không biết ai mới là quân cờ thực sự, cho đến bây giờ thế cục rốt cuộc đã bày xong còn phải xem ai cờ cao một nước, còn phải xem ý trời ra sao!
Cảnh Thịnh đứng lên duỗi lưng một cái, cảm thán nói. Kể từ lúc linh hồn xuyên qua nhập vào thân xác của Cảnh Thịnh không thời khắc nào là hắn không suy nghĩ tìm cách để làm sao có thể phá cục, không những phải phá đươc cục diện khó khăn mà còn phải biến nó thành thế cho mình dùng. Dưới đại thế cuồn cuộn, Bùi Đắc Tuyên trước sau gì cũng phải c·hết vào tay các trung thần của triều đình, Cảnh Thịnh phải làm sao để khiến cho c·ái c·hết của y trở thành giá trị nhất, hắn phải trước một bước nắm lấy quyền chủ động để ngăn chặn những trung thần ấy trở thành những quyền thần, để cuối cùng cân bằng triều chính, thống nhất nhân tâm. Dựa trên những điểm mấu chốt ấy, Cảnh Thịnh đã bày cục, hắn tìm đến Bùi Thái Hậu dùng lời nói khơi gợi lên tình cảm sâu nặng của nàng với Quang Trung và với nhà Tây Sơn để từ đó mượn tay nàng cứu Lê Văn Hưng ra khỏi Thiên Lao, sau khi đạt được sự cam kết trung thành của Lê Văn Hưng liền mượn tay y tiếp tục thao tác bố trí.
Trần Văn Kỷ và Vũ Văn Hưng muốn khởi binh nhưng lại không có danh chính ngôn thuận, Cảnh Thịnh liền cấp cho hai người này một tờ mật chỉ lệnh cho bọn họ dẫn binh về kinh hộ giá để việc khởi binh của hai người bọn họ được chính danh đồng thời biểu hiện thái độ của mình để vỗ về và thu phục nhân tâm, hắn còn cần dựa vào Trần Văn Kỷ và Vũ Văn Dũng làm đối trọng với Trần Quang Diệu tay nắm mười vạn quân. Bên cạnh đó, Cảnh Thịnh cũng cần Thái úy Phạm Công Hưng là cậu ruột thực sự của hắn đứng ra khống chế binh lính Tả Vệ Doanh và Hữu Vệ Doanh ở kinh thành Phú Xuân để đề phòng bất trắc. Đến hôm nay, mọi thao tác bố cục đã tương đối thành công, Thái sư Bùi Đắc Tuyên và Trần Quang Diệu vẫn hồn nhiên không biết những thao tác âm thầm của Cảnh Thịnh, ván cờ này mấu chốt ở chỗ là cả Bùi Thái Sư lẫn Trần Quang Diệu đều nhầm tưởng Cảnh Thịnh vẫn y nguyên chỉ là một đứa bé mười hai tuổi chưa biết suy nghĩ cho nên không có cảnh giác đề phòng hắn cho nên Cảnh Thịnh mới có cơ hội chen vào chỗ trống.
Giờ đây cờ đã bày cục chỉ còn đợi nước tàn.