Chương 107: Cái chết của Nguyễn Ánh 4.
Nguyễn Ánh bế Bùi Xuân Hoa vào trong phòng ngủ, ý thức của hắn đã bị Đăng Tiên Tán làm cho mê thất, bản năng dục vọng lên cao. Nguyễn Ánh như một con hổ dữ vồ lấy Bùi Xuân Hoa vùi dập một cách không thương tiếc, nhịp tim của hắn đập rất nhanh, thùng thùng như trống vỗ, máu ở trong mạch máu dường như bị lửa dục vọng đốt nấu đến sôi trào mãnh liệt.
Vận động chưa được bao lâu, đột nhiên, Nguyễn Ánh cảm thấy khó thở, mạch máu ở trên đầu như nhảy lên, căng phồng đáng sợ, đầu đau như muốn nứt, hắn dùng hai tay ôm lấy đầu, thân hình ngã xụi lơ đè lên trên Bùi Xuân Hoa, đôi mắt trợn to, tròng trắng bị máu xâm lấn, rõ ràng là những mạch máu ở trong mắt đã bị vỡ, tai và mũi của Nguyễn Ánh cũng bắt đầu rỉ máu.
Bùi Xuân Hoa bị thảm trạng của Nguyễn Ánh hù doạ, nàng cố gắng đẩy người Nguyễn Ánh lệch ra, sau đó đưa một ngón tay run rẩy đến sát mũi của Nguyễn Ánh để kiểm tra, nàng lập tức phát hiện ra Nguyễn Ánh đã không còn hơi thở, cả người lạnh ngắt.
C·hết rồi!
Nguyễn Ánh c·hết thật rồi, một đời kiêu hùng cứ như vậy mà c·hết.
Tất nhiên Bùi Xuân Hoa không thể nào biết được căn bệnh Huyễn Vựng (cao huyết áp) Nguyễn Ánh đã mắc phải rất nặng từ lâu, nàng chỉ quy công cho Đăng Tiên Tán mà Lê Chất đưa cho nàng, nghĩ nó là một loại thuốc độc kỳ lạ.
Đăng Tiên Tán không phải thứ gì xa lạ, nó chính là t·huốc p·hiện mà người Anh tuồn vào Thanh Quốc, nó có tác dụng làm cho tinh thần của người sử dụng thác loạn, đẩy ham muốn t·ình d·ục lên cao chót vót. Lê Chất sử dụng Đăng Tiên Tán như là một thuốc dẫn, khiến cho tim hoạt động nhanh hơn, làm cho Nguyễn Ánh ham muốn t·ình d·ục, mà một khi hoạt động t·ình d·ục diễn ra, tim sẽ càng đập nhanh hơn nữa, áp lực mạch máu tăng vọt, dẫn đến chứng Huyễn Vựng bộc phát không thể áp chế gây ra tai biến mạch máu não, vỡ mạch máu mà c·hết.
Bùi Xuân Hoa nhìn lên khuôn mặt rướm máu của Nguyễn Ánh, nhìn ánh mắt còn mở trừng trừng như không cam lòng của hắn mà bỗng dưng cười lên thê thảm, nàng lùi vào góc giường, lấy hai tay ôm lấy đầu gối, lặng im cháy nước mắt. Nàng cứ thế vùi đầu, nhỏ giọng thì thầm lấy một bài vè mà hồi nhỏ mẹ nàng thường hát cho nàng nghe.
Phía bên ngoài, Thái giám Đỗ Duy cùng với hai hộ vệ vẫn kiên nhẫn đứng gác, nhìn sắc trời dần về khuya mà Nguyễn Ánh vẫn chưa trở ra, y liền biết Nguyễn Ánh đã quyết định qua đêm ở đây, y không dám làm cho Nguyễn Ánh mất hứng, cũng không dám tiến đến nghe lén âm thanh phía bên trong.
Bùi Xuân Hoa sau khi bình tĩnh lại, trong lòng không còn sợ hãi, nàng dùng tay vuốt mắt cho Nguyễn Ánh. Nàng đứng dậy đi đến bàn trang điểm, kéo ngăn tủ ra, lấy ra một cái khăn ướt sạch đã chuẩn bị sẵn mà lau chùi thân thể sạch sẽ, sau đó nàng thay một bộ đồ mới trắng tinh, điềm nhiên ngồi ở trước gương chải tóc, chỉnh chu lại dung nhan cho đẹp đẽ.
Sau khi chuẩn bị xong, Bùi Xuân Hoa đứng trên một chiếc bàn dùng một dãi lụa trắng vắt qua trần nhà trên cao, cột thành một cái dây treo chắc chắn, nàng dùng sợi dây đặt dưới cằm, liếc mắt nhìn xung quanh một chút, muốn ngắm nhìn thế gian này lần cuối nhưng đáng tiếc là ở trong căn phòng này lại chẳng có gì tồn tại để mà nàng lưu luyến cả.
Bùi Xuân Hoa chậm rãi nhắm đôi mắt lại, nhón chân nhảy xuống, nàng cứ vậy mà buông tay rời khỏi nhân gian, hồng trần cuồn cuộn từ đây không thể níu giữ nàng, nàng đã được tự do giải thoát.
Sáng hôm sau, Thái giám tổng quản Đỗ Duy đợi mãi đến gần trưa mà vẫn chưa thấy Nguyễn Ánh xuất hiện, trong lòng cảm thấy lo lắng bồn chồn, người trong Vương cung đã nhiều lần phát tin đến thúc dục có một số vị đại thần đang chờ đợi Nguyễn Vương trở về để bàn bạc chính sự. Đỗ Duy liên tục đi qua đi lại phía ngoài cửa, trong lòng nôn nóng như kiến bò trên chảo lửa, cuối cùng nhìn mặt trời dần lên cao chính ngọ, gã biết không thể kéo thêm nữa, việc quân cơ đại sự không cho phép xem nhẹ, nếu gã vì e sợ mà làm lầm đại sự thì có mười cái mạng cũng đền không đủ.
Bất đắc dĩ, Đỗ Duy đánh liều đi đến trước cửa phòng, cất to giọng kêu gọi:
-Khởi bẩm Vương gia! Trong cung truyền đến có việc gấp, thỉnh Vương gia hồi cung giải quyết!
Đỗ Duy cung kính khom mình chờ đợi nhưng vẫn không nghe thấy tiếng trả lời của Nguyễn Ánh vọng ra, gã nghiêng tai áp sát cửa nghe ngóng, trong phòng vẫn là một mảng im lìm. Đỗ Duy lại gọi to thêm vài lần nữa, thế nhưng vẫn không có tiếng người đáp lại, nếu là gã làm cho Nguyễn Ánh tức giận thì ít nhất Nguyễn Ánh cũng sẽ chửi gã vài câu làm cho gã cút sang một bên còn đằng này Nguyễn Ánh lại chẳng hề có một chút phản ứng gì.
Trong lòng Đỗ Duy run lên, biết có chuyện không may xảy ra, gã cắn răng đạp cửa xông vào, hai người hộ vệ thấy thần tình của Đỗ Duy nóng lòng gấp gáp như thế cũng vội vã lao theo. Bên trong phòng, một bàn thức ăn dang dở vẫn còn trên bàn, một cái ly rượu rớt xuống đất, Đỗ Duy không thấy ai, gã không chút do dự lập tức dẫn đầu xông vào phòng ngủ phía bên trong.
Tại phòng ngủ phía bên trong, một cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt Đỗ Duy khiến cho gã bị hù choáng váng, kh·iếp sợ, té ngửa ở trên mặt đất. Hai gã hộ vệ rút đao xông vào sau đó bị một bộ tử thi treo ở trên xà nhà làm cho luống cuống tay chân, hai gã hộ vệ trợn mắt nhìn kỹ lại liền nhận ra bộ tử thi này không phải ai xa lạ mà chính là Bùi Xuân Hoa, cách đó không xa, Nguyễn Ánh t·rần t·ruồng nằm ở trên giường, da dẻ xám xịt, đầu lệch qua một bên, lục khiếu vẫn còn v·ết m·áu chưa khô, máu thấm đỏ cả chăn nệm.
Hai ngươi hộ vệ đứng c·hết trân như bị sét đánh, thân thể không ngừng run rẩy. Đỗ Duy lúc náy hớp được mấy miếng không khí, gào to một tiếng:
-Vương gia!
Thái giám tổng quản Đỗ Duy nhào đến bên cạnh Nguyễn Ánh, dùng tay lật Nguyễn Ánh lại, thấy hắn không có phản ứng, gã liền dùng ngón tay run rẩy đưa đến dưới mũi, kiểm tra hơi thở, sau đó như người mất hồn mất vía, ngồi bịch xuống mặt đất, miệng liên tục lắp bắp:
-Xong! Xong thật rồi! Vương gia...Vương gia...làm sao có thể c·hết được chứ...!
Đỗ Duy nói rồi, ôm đầu khóc rống. Hai gã hộ vệ nhìn nhau, thần tình sợ hãi, trong lòng rối như tơ vò không biết phải làm sao. Nguyễn Ánh vậy mà c·hết rồi, ở dưới mí mắt của bọn họ vô thanh vô tức c·hết đi, kế tiếp đám người bọn họ phải đối mặt những điều kinh khủng nhất hơn cả c·ái c·hết, t·ra t·ấn tìm cung là chuyện nhỏ, quan trọng nhất là người nhà sẽ bị tru di cửu tộc cho Nguyễn Ánh chôn cùng.
Nếu như là đám người bọn họ vì bảo vệ Nguyễn Ánh mà c·hết ở trong tay sát thủ, người nhà của bọn họ còn được hưởng ân trạch, thế nhưng mà Nguyễn Ánh ở dưới sự bảo vệ của bọn hắn cứ như vậy mà vô thanh vô tức c·hết đi một cách quỷ quyệt, đó là trách nhiệm của bọn họ không làm tròn chức trách, chỉ có thể lấy c·ái c·hết để tạ tội.
Là hộ vệ của Nguyễn Ánh, bọn họ sẵn sàng lấy c·ái c·hết để bảo vệ y, lấy c·ái c·hết của mình để đổi lấy cuộc sống tốt đẹp cho gia đình, nhưng phải c·hết một cách oan ức như lúc này thì bọn họ cảm thấy không cam lòng. Nếu như bọn họ c·hết mà không liên luỵ gia đình thì dòng tộc thì bọn họ cũng rất sẵn lòng chịu c·hết, nhưng là với tình hình hiện tại, cho dù bọn họ có c·hết thì người nhà cũng phải c·hết theo.
Trái phải cũng là c·hết, gia đình dòng tộc trước sau gì cũng c·hết, con kiến còn muốn ham sống, hai người hộ vệ muốn đấu tranh ra một đường sống cho mình, lúc này tâm hữu linh tê, liếc mắt ẩn ý trao đổi, một người hướng về Đỗ Duy mở miệng hỏi:
-Đỗ công công, bây giờ ... bây giờ... chúng ta phải làm thế nào!
Đỗ Duy từ thuở niên thiếu đã trở thành Thái giám đi theo phục phục cho các quý nhân của nhà Nguyễn, để xảy ra cớ sự này, gã cũng không biết phải làm sao, gian nan nuốt nước bọt, run rẩy nói:
-Báo cho...báo cho...Vương phi và các vị trọng thần...chờ...chờ...phán xét!
Đỗ Duy mới nói xong, đột nhiên cảm thấy ngực đau xót, gã gian nan cuối xuống liền trông thấy một mũi đao sắc nhọn đâm từ phía sau lưng thấu thể mà ra, máu tươi chạy dọc theo lưỡi đao nhỏ tích táp xuống mặt đất.
-Các ngươi...các ngươi...!
Đỗ Duy không kịp nói hết câu, toàn thân sinh lực như bị rút hết sạch, trắng mắt ngã xuống vũng máu.
Một gã hộ vệ bình tĩnh rút cây đao ra, lạnh lùng nói:
-Xin lỗi! Chúng ta còn muốn sống!