Tây Sơn Cảnh Thịnh Triều Đại Mới

Chương 48: Ngự giá thân chinh




Thịnh đang ngồi trầm tư trong ngự thư phòng, mặc dù mấy hôm nay chiến báo thắng lợi gửi về tới tấp nhưng trong lòng cảm thấy không vui. Trên bàn là bản báo cáo về Chử Thánh Giáo của Cẩm Y Vệ.
Chử Thánh Giáo là môn phái có từ rất lâu đời tương truyền có từ thời Hùng Vương tổ sư gia là Chử Đồng Tử, do tôn chỉ giáo phái là chú tâm tu luyện nên lánh đời ít xuất hiện trên giang hồ, thông tin rất ít trong dòng lịch sử có một số đồ đệ của Chử Thánh Giáo lộ diện giúp dân nổi danh như Từ Đạo Hạnh, Nguyễn Minh Không... Hòa Thượng hôm trước tên là Bá, pháp danh Thích Quảng Nam thực lực dự đoán là Tông Sư võ đạo đỉnh phong. Mấy năm trước có lần quân Chân Lạp xâm chiếm vùng An Giang tàn sát dân làng quanh vùng núi Sam Châu Đốc, lúc đó Thích Quảng Nam đang vân du chỉ có hai đệ tự Thích Quảng Nam đang ở đó giúp dân trị bệnh đang lúc nguy ngập thì Nguyễn Ánh cho quân đến cứu giúp người dân và chữa thương cho hai đệ tử đó, Thích Quảng Nam mang ơn lên có hứa với Nguyễn Ánh là sẽ giúp một lần để tạ ơn.
Từ trước đến nay Thịnh cảm thấy trừ lúc ban đầu khó khăn khi mới đến thế giới này sau này phát triển rất thuận lợi, với tri thức đi trước thời đại Thịnh cảm thấy mình không có đối thù lên nhiều khi cũng cảm thấy tự phụ. Những đối thủ như Nguyễn Ánh, nhà Thanh đều cảm thấy chưa xứng tầm có thể đối phó được dễ dàng. Bây giờ tự nhiên có người nắm được nhược điểm của mình cảm thấy rất khó chịu, chẳng khác lúc nào cũng có gươm kề cổ. Thực ra là người thế giới khác bản thân Thịnh cũng không có quá nhiều ác cảm với Nguyễn Ánh, cũng không phải không thể tha được nhưng không muốn cảm giác bị người khác sai khiến nhất là sau gần mười năm làm vua quen ra lệnh cho người khác.
Mấy ngày trước Thịnh có hỏi Mẫu Hậu về miếng ngọc bội thì được biết lần cuối cùng từ Bắc về thấy phụ hoàng thường xuyên cầm miếng ngọc bội trầm ngâm. Trước lúc bang hà, thấy Thái Y báo bệnh tình nguy kịch mẫu hậu vào gặp thì phụ hoàng đưa miếng ngọc bội và dặn “ Đưa cho Thịnh nhi và bảo nó luôn đeo bên mình”.
Càng nghĩ thấy mình càng rối, bây giờ nếu lộ ra thông tin mình chiếm thân xác Cảnh Thịnh có khả năng mọi cố gắng suốt bao năm qua sắp đạt được thành quả sẽ bị mất hết, ánh hào quang mà nhân dân Đại Việt tin tưởng sẽ tiêu tan sau một đêm, bao dự định đưa Đại Việt trở thành cường quốc không chỉ ở Châu Á mà còn trên thế giới sẽ tan biến. Phải chăng do việc đoạt hồn nên thân thể không hoàn hảo cung tần mỹ nữ người đẹp không thiếu, cày cấy thường xuyên mà cũng chẳng có đứa con nào, nếu mình chẳng may chết đi thì chẳng để lại được gì cho thế giới này. Thậm chí Thịnh đã nghĩ từ bỏ hết đi theo con đường tu chân trở thành người pháp lực cao mặc áo trắng cưỡi phi kiếm đi mây về gió dạo chơi vũ trụ như đi dạo là ước mơ của những người mê truyện xuyên việt, nhưng nghĩ lại đến Thích Quảng Nam cũng chỉ đạt đến cỡ Tông sư đỉnh phong thì mình luyện cả đời cũng chẳng đi đến đâu.
Lúc này thái giám báo có Mị Nương xin yết kiến, Thịnh nhớ ra mấy hôm rồi Mị Nương về cung mà cũng ít gặp vì quá bận rộn, Thịnh truyền cho vào Mị Nương mang bát canh hầm vào và nói.
-Biết mấy hôm nay hoàng thượng mệt mỏi nên thiếp mang canh cho ngài tẩm bổ.
Thịnh cầm tay Mị Nương trìu mến nói
-Cực khổ cho nàng, mấy năm rồi ta cũng ít có thời gian để ý đến nàng.
Mị Nương nói
— QUẢNG CÁO —

-Thiếp biết Hoàng thượng rất vất vả lo toan cho đất nước nhưng hoàng thượng nhớ giữ gìn sức khỏe, thần thiếp không mong giàu sang phú quý mà chỉ mong luôn được ở bên Hoàng Thượng.
Thịnh cười hỏi
-Nếu một ngày nào đó ta không còn là Hoàng Thượng, nàng có theo ta không.
Mị Nương chân thành nói
-Thiếp chỉ cần chàng, thiếp cảm thấy chàng là con người rất thông minh, chăm chỉ và có ý chí với người như chàng dẫu có hai bàn tay trắng thiếp tin chàng cũng lập nên cơ đồ.
Thịnh như bừng tỉnh, nhìn Mị Nương nói
-Cám ơn Nàng, ta sẽ cố gắng hết sức không phụ sự tin tưởng của Nàng.
Ngày hôm sau thiết triều, cho Thái giám đọc các chiến báo cho bá quan văn võ nghe sau đó Thịnh tuyên bố.
-Trẫm sẽ đích thân ngự giá thân chinh mang theo ba vạn quân và năm nghìn ngự lâm quân tiếp ứng Đại đô đốc Trần Quang Diệu. Trẫm quyết trận này bắt sống Nguyễn Ánh và thu giang sơn về một mối như di nguyện của Thái Thượng Hoàng.
— QUẢNG CÁO —

Các quan rất ngạc nhiên vì đã nhiều năm Hoàng Thượng chưa ra chiến trận, nhưng với thắng lợi như trẻ che thì việc chiến thắng gần như chắc chắn lên không có ai can gián. Thịnh lệnh cho các tướng điểm quân chuẩn bị khởi hành tiến về Phan Rang. Sau đêm qua Thịnh quyết định giải quyết việc Nguyễn Ánh, sau đó bí mật về Châu Đốc gặp Hòa Thượng Quảng Nam trước khi quyết định mọi việc, đây có thể là quyết định quan trọng nhất trong cuộc đời mình kể từ khi xuyên việt đến thế giới này.
Lúc này tại Phan Rang hai bên đang giằng co, Trương Tấn Bửu hội quân với Lý Huỳnh Đức lập phòng tuyến phòng thủ dùng sông làm chiến hào thiên nhiên để chặn đánh quân Tây Sơn. Do đã sử dụng gần hết đạn pháo và Kachiusa nên quân Tây Sơn chưa chiếm được phòng tuyến Phan Rang.
Được tin hoàng đế thân chinh ra chiến trận, các tướng đều ra đón. Đại đô Đốc Trần Quang Diệu và các tướng đồng loạt quỳ xuống hô to.
-Thánh thượng vạn tuế.
Thịnh phủ dụ cho các tướng đứng lên cùng vào quân doanh bàn kế đánh địch. Tướng Diệu bẩm báo
-Thưa hoàng thượng, hiện tại quân ta và quân Nguyễn đang giằng co, do đạn dược thiếu thốn nên ta chưa chọc thủng phòng tuyến của địch được.
Thịnh cười nói.
-Ta biết nên đã cho quân mang theo năm trăm quả đạn Kachiusa, và nhiều đạn pháo tiếp ứng cho các khanh, ngày mai ta sẽ cho khai pháo để quân ta tiến lên.
Ta cũng lệnh cho đội khinh khí cầu ngày mai cũng vào, ném bom vào chiến lũy địch gây rối loạn đội hình phòng ngự của địch.
— QUẢNG CÁO —

Các tướng đồng thanh nói.
-Hoàng thượng anh minh, chúng thần sẽ phá phòng tuyến của địch vào ngày mai.
Được tin Cảnh Thịnh ngự giá thân chinh. Trương Tấn Bửu bàn với Huỳnh Đức.
-Vua Tây Sơn đã đến mai kiểu gì họ cũng tấn công, tôi sợ phòng tuyến không giữ được, ông mang hai vạn quân phục kích ở ngọn núi cách đây hai cây số ở đó thuận lợi cho mai phục, tôi sẽ giả thua rút về đó ông cho quân mai phục tấn công, tôi đánh ngược trở lại chắc phá được quân Tây Sơn, may mắn có khi bắt được vua giặc.
Huỳnh Đức nghe lời mang hai vạn quân đi bố trí phục kích. Sáng hôm sau quân Tây Sơn tấn công. Hàng trăm quả đạn kachiusa và pháo bắn cấp tập vào chiến lũy, quân Tây Sơn cho bắc cầu phao tràn sang bờ đối diện, Bửu cho quân chống cự yếu ớt rồi bỏ chạy các tướng Tây Sơn tranh nhau đuổi theo giặc để lập công trước mặt hoàng thượng. Lúc này khinh khí cầu đến hỗ trợ quân Tây Sơn đuổi theo, đến gần ngọn núi thì lính trên khinh khí cầu phát hiện trên núi có vẻ bất thường, dùng ống nhòm quan sát thấy có quân Nguyễn mai phục liền vẫy cờ hiệu báo tin quân Tây Sơn dừng lại. Khi khính cầu bay đến chỗ quân Nguyễn phục kích ném bom, biết bị lộ Huỳnh Đức cho quân rút lui hội với Trương Tấn Bửu về thành Biên Hòa phòng thù.
Lúc này Nguyễn Công Trứ cũng đã đến thành Vĩnh Long, sau mấy loạt Kachiusa quân Nguyễn trong thành còn có vài nghìn quân đồn trú hoảng sợ kéo nhau ra hàng, quân Mạc Thiên Tứ lúc này đã bỏ chạy về Hà Tiên. Nguyễn Công Trứ kéo quân áp sát thành Gia Định. Sau mấy ngày hành quân quân Tây Sơn áp sát thành Biên Hòa chuẩn bị cho đợt tổng tấn công cuối cùng.