Tây Sơn Cảnh Thịnh Triều Đại Mới

Chương 29: Trận chiến thành Lạng Sơn




Thành Lạng Sơn nằm trong thung lũng lớn xung quanh có núi cao bao bọc, chu vi của thành là 2.560 mét, Thành được xây dựng trong một không gian rộng lớn, xung quanh bốn mặt thành đều rộng thoáng, bằng phẳng rất thuận tiện cho việc triển khai tấn công và ứng cứu khi cần thiết, đây là một vị trí quân sự đắc địa có ưu thế cả công lẫn thủ.

Tường thành được xây bằng “gạch vồ”, là một loại gạch cổ có kích thước lớn 0,15 x 0,17 x 0,40m, tường cao bốn mét dựng đứng rất khó xâm nhập tấn công từ ngoài vào. Tường thành phía Tây và phía Nam bên trong được đắp đất cao lên đến mặt thành, ở chân thành được đắp đất rộng mười mét, trên mặt thành đắp đất rộng ba mét, rất thuận lợi cho số đông binh lính cùng tham gia chiến đấu. Chiều cao tường đất bên trong bằng chiều cao tường xây phía ngoài tạo thành một hình thang vuông vững trãi, có đường huyền thoải dốc rất thuận tiện cho việc triển khai binh lính lên mặt thành, ở góc Tây Nam nơi giao nhau của tường thành phía Tây và phía Nam có một ngọn núi đất nhỏ tên là Tổ Sơn. Tường thành phía Đông và phía Bắc bên trong không đắp đất nhưng trên mặt tường thành lại trổ các lỗ châu mai (lỗ châu mai đứng có kích thước mặt ngoài 0,1mx 0,5m và kích thước mặt trong 0,3mx 0,6m) cách nhau hai mét, cách mặt đất một mét tư; Trên đỉnh tường thành gạch được xây chìa ra hai bên, mỗi bên 0,1m để tạo thành mái bảo vệ tường thành bền vững. Thành có bốn cổng, cổng rộng bốn mét, chân đế được xây bằng đá đẽo kích thước lớn 0,21 x 0,40 x 0,55m, phía trên xây cuốn vòm cao 5m bằng gạch vồ. Trong thành có bốn nghìn quân được trang bị súng trường 1874 cải tiến, mười sáu khẩu cối 80 ly do Đô Đốc Tuyết chỉ huy. Quân Thanh được trang bị pháo Hồng Y là loại pháo mạnh nhất của quân Thanh với tầm bắn ba trăm mét dùng đạn đặc, xe thang mây để đánh thành, vũ khí bộ binh chủ yếu là cung tên và gươm giáo, chỉ có khoảng ba nghìn súng hỏa mai. Triệu Hổ cho pháo binh tiến lên trước để bắn phá công thành. Đô đốc Tuyết lẳng lặng chờ cho địch nhân tiến đến cự ly năm trăm thước thì mới trầm tĩnh hạ lệnh.

- Khai pháo

Mười sáu viên đạn từ trên trên thành lâu bay ra, chuẩn xác rơi vào giữa đám pháo thủ, nhất thời khiến cho bọn chúng huyết nhục tung bay, choáng váng rối mù, nhiều thùng thuốc súng bắt lửa nổ tung, nhiều cỗ pháo nổ tung bánh xe văng tứ tung.

Trận doanh tiến công của quân đội Thanh triều nhanh chóng xuất hiện hỗn loạn, bọn chúng trước giờ chưa từng bị đả kích như thế, trong lúc nhất thời cũng hoảng loạn. Tuy nhiên bọn chúng phản ứng rất nhanh, quan chỉ huy lớn tiếng kêu thét đám pháo thủ rút về phía sau, đám cung thủ duy trì đội ngũ chỉnh tề tiến lên giương cung, chuẩn bị xạ kích, bộ binh còn lại thì gầm lên, khiêng thang chạy như bay, nhanh chóng vượt qua khu vực trống trải, bắt đầu muốn trèo lên tường thành.
— QUẢNG CÁO —


Nhưng, nghênh đón bọn chúng lại là một trận mưa lựu đạn. Một cụm khói dày đặc nổi lên bên dưới tường thành, quân Thanh triều bị khói bao trùm lấy, mấy thang tre áp được vào tường thành cũng bị lựu đạn của quân Tây Sơn ném cho gãy đổ, người trên thang cũng theo thế nhào xuống đất, chỉ có tiếng thét thê thảm không ngừng vang lên. Bên dưới tường thành chất đầy thi thể rất nhanh, nhưng bọn chúng vẫn như cũ không lùi lại, cứ như khi nào lựu đạn không còn nổ được nữa thì bọn chúng mới lui.

Cung tiễn thủ và súng hoả mai của quân đội Thanh triều từng bước tiến lên, nhưng lại không ngừng bị pháo cối tấn công, khiến cho địch nhân không thể tập trung được, thi thoảng mới có một mũi tên hoặc viên đạn bắn lên tường thành, nhưng không còn lực sát thương nữa.

Thế trận nghiêng về một bên khiến cho sĩ khí quân Tây Sơn đại thịnh, một số chiến sĩ hưng phấn đứng lên từ lỗ châu mai, không hề sợ hãi, dùng súng trường bắn xuống địch nhân bên dưới. Đô đốc Tuyết nhìn xuyên qua lớp khói mù mịt, từ kính viễn vọng có thể nhìn thấy quân doanh đối phương dồn dập xuất hiện mấy viên chỉ huy cao cấp đang dùng kính viễn vọng quan sát chiến trường, có mấy tên còn hét lớn, dường như vì thấy chiến trường gặp bất lợi mà hét lên như sấm. Triệu Hổ hiển nhiên cũng có ở đó, nhưng thần thái lại có phần hết sức bình tĩnh, mặc cho quan quân chung quanh rít gào như sấm, vẫn im lặng bất động.

Bất quá quân của nhà Thanh quả nhiên không hổ là bộ binh có danh tiếng ở Châu Á, bọn chúng mặc dù bị vũ khí bí mật của đối phương công kích đến nỗi gần như chết sạch, xong vẫn lựa chọn như cũ, không hề lui bước. Những quân Thanh triều còn sống đều kiên cường tiến về phía trước, cho dù bị thương cũng vẫn cố bò về phía thành, phải đến khi mình bị đánh ngã hoặc nổ thành tro bụi thì mới ngừng lại. Đô đốc Tuyết rút kiếm ra, chỉ xéo về phía trước, cao giọng truyền đạt mệnh lệnh tác chiến.
— QUẢNG CÁO —


- Bắn tự do !

Đạn cối trước tiên nhắm vào ba cỗ hồng Y pháo còn sót của quân đội Thanh triều, tiếp theo là rất nhiều đạn pháo cũng rơi xuống đám cung thủ đứng chung quanh xe mây, khiến xe mây nổ tung, đám cung thủ đứng trên xe lập tức như rơm như rạ, ngã nhào xuống. Dùng vũ khí khác thời đại đối kháng, xe mây chỉ có thể bị đánh tan tành, bất quá số lượng của bọn chúng rất nhiều, trong lúc nhất thời cũng không thể phá hết hoàn toàn, vì vậy bọn chúng cũng từ từ tiến lại được gần. Một cỗ đại pháo còn sót lại rốt cuộc đã tiến được vào tầm bắn của mình, phóng ra một viên đạn mạnh, bắn vào ngay cổng thành, vụ nổ phá vỡ cổng thành, tuy nhiên phía sau cổng thành đã được Đô đốc Tuyết sớm dùng bùn đất trám vào đầy phía sau, cho nên một phát đạn này không hề có hiệu quả. Nhưng Triệu Hổ lại cảm thấy thế là mất hết thể diện, hắn liên tục phát pháo, rốt cuộc trước khi đại pháo phát ra phát đạn thứ hai đã bị bắn cho nổ tung.

Đô đốc Tuyết thầm nghĩ “ Địch nhân đã không còn đại pháo yểm trợ, không lẽ vẫn muốn xông lên sao? “
Bộ binh Thanh triều xung phong lên trước đã sớm đến phía dưới tường thành, họ nhảy qua thi thể đồng bọn để đến tường thành. Đáng tiếc, nghênh đón bọn họ là một trận mưa lựu đạn, vô số cụm khói bốc lên mang theo tay chân đứt gãy tung bay tán loạn, khiến cho Đô đốc Tuyết là tướng đã trải qua trăm trận cũng không đành lòng ngoái nhìn. Rất nhiều thang tre trong đám khói dựa được vào tường thành, quân Thanh không không ngừng ào lên, nhưng chỉ đi đến được một nửa đã bị lựu đạn phá vỡ thang tre, ngã nhào xuống đất. Song, cho dù gian nan như thế, vẫn có một ít quân Thanh trèo lên được đầu thành, nhưng rất nhanh bị quân Tây Sơn dùng súng trường đánh chết ngay trên đầu tường.
— QUẢNG CÁO —

Đám xe mây còn sót lại khó khăn lắm mới tiến vào được tầm bắn của mình, trường cung và súng hỏa mai bắt đầu xạ kích, có vài quân Tây Sơn ngã xuống dưới mũi tên, hòn đạn của đối phương, khiến cho hỏa lực của quân Tây Sơn có chút chậm lại, điều này giúp cho có một ít quân Thanh bò lên được tường thành, nhưng mà mưa tên đạn cũng chỉ như hoa sớm nở tối tàn, rất nhanh chóng bị súng bazoka bắn vỡ, rốt cuộc đã không còn một tiếng động nào nữa. Quân Thanh bò lên tường thành, chân còn chưa đứng vững đã bị mưa đạn bắn chết. Khi quân Thanh rút lui để lại hàng đống xác, máu chảy đỏ cả con hào ngoài thành. Binh lính mệt mỏi, băng bó cho người bị thương. Có người thậm chí đã ném liên tục gần trăm quả lựu đạn, cả cánh tay đều tê dại rồi, có rất nhiều người bị cảnh máu tanh và tàn khốc trước mặt làm sợ tới mức sinh ra dạ dày co thắt, trong lúc kịch liệt chiến đấu thì còn chưa cảm thấy gì, nhưng chiến đầu vừa kết thúc, lập tức phục trên mặt đất nôn thốc nôn tháo, Quân Tây Sơn bị thương không nhiều. Quân Thanh dùng chiến thuật biển người để tấn công, sau hai ngày chết gần ba vạn quân, đành phải đợi đại quân đến. Đây vốn là cuộc chiến của hai đội quân không cùng thời đại, quân đội Thanh triều thất bại gần như là chuyện đương nhiên.

Khi đại quân tiến đến thì quân Tây Sơn nhanh chóng rút khỏi thành từ đêm trước, Phúc An Khang sai kỵ binh cấp tốc đuổi theo. Khi đi qua một đoạn đường núi, một bên là vực sâu thì bỗng nhiên thấy nổ ầm ầm đất đá từ trên núi tràn xuống đè chết mấy trăm quân lấp kín một đoạn đường. Đám kỵ binh bị đất đá chặn đường đành dừng lại quay về.

Lại nói Phúc An Khang sau khi cho kị binh đuổi theo, để tránh quân bị đánh lén, nên sai quân mang lương thực và vũ khí để vào trong thành. Đang đêm bỗng thấy nổ ầm ầm, cả thành bốc cháy thì ra trước khi rút lui quân Tây Sơn đã cài địa lôi, đặt chất dễ cháy trong các mái nhà ở trong thành. Ban đêm quân cảm tử trong địa đạo bí mật chui ra kích nổ địa lôi làm toàn thành chìm trong biển lửa. Toàn bộ lương thảo vũ khí đạn dược bị cháy và nổ thương vong mất mấy nghìn quân. Phúc An Khang thở dài cho người báo tin về để bổ sung gấp lương thảo và vũ khí. Do bị lấp đường và mất hết quân lương nên một tháng sau quân Thanh mới tiến đến Ải Chi Lăng.