Tây Sơn Cảnh Thịnh Triều Đại Mới

Chương 28: Đánh trên đất Địch




Trên chiếc chiến hạm hơi nước chạy trên biển, bóng cao lớn Võ Văn Dũng như đang phủ kín mũi tàu, đứng bên lan can đài chỉ huy, Dũng đang đứng ngắm hạm đội của mình đầy tự hào. Hơn một năm trước sau cuộc thủy chiến với quân nhà Nguyễn hạm đội đã được cải tạo và nâng cấp. Các chiến thuyền hơi nước được đóng lại bọc thép dày 40 ly. Trọng tải tàu lên tới năm trăm tấn, được trang bị hai pháo nạp hậu 80 ly, hai pháo 60ly, hai súng cối 80 ly, một súng cối 100 ly và hai bên mạn là hai khẩu súng máy Maxim. Dũng không bao giờ mơ rằng trong đời mình được chỉ huy hạm đội mạnh như vậy hạm đội được Đức vua đặt tên Thần Sấm. Khi được nhận nhiệm vụ tấn công cảng Khâm thuộc Khâm Châu – Trung Quốc Dũng rất đỗi vui mừng. Gần hai mươi năm trước khi cùng vua Quang Trung Đại Phá quân Thanh, nhìn cảnh Thăng Long tiêu điều, làng xóm bị quân Thanh tàn phá Dũng đã ước sẽ có một ngày quân Thanh phải trả giá gấp bội. Cắt dòng suy nghĩ Dũng hỏi thuyền trưởng Tô Thư.
-Còn mấy ngày nữa đến Cảng Khâm
Tô Thư trả lời
- Thưa đô đốc còn hơn một ngày nữa.
Sau mấy ngày hải trình, hạm đội Tây Sơn gồm hai mươi chiến thuyền hơi nước bọc thép tiến tới cảng Khâm ( thuộc Khâm Châu). Qua kính viễn vọng Võ Văn Dũng quan sát trong bến đỗ ở bến cảng gần đó, neo đậu vô số thuyền bè trở về vào buổi tối, có thương thuyền, có ngư thuyền, trọng tải lớn nhất của chúng có tới ba bốn trăm tấn, ít nhất cũng có hơn trăm tấn. Chi chít chen chúc nhau trong bến cảng, cột buồm dày đặc cứ như cây ngô mọc lên từ lòng đất, lại giống như sủi cảo ở trong nồi. Ít nhất cũng có tới năm sáu trăm chiếc, ánh sáng sót lại của buổi tịch dương đã hoàn toàn biến mất trên mặt biển phía tây, màn đêm bắt đầu phủ xuống, tất cả thuyền bè cứ như bị bao phủ trong một tầng ánh sáng lạnh băng thê lương, lúc này gió biển cũng bắt đầu biến thành lạnh nhức da buốt thịt.

Cả hạm đội Tây Sơn trong gió nhẹ bày thành hình vòng cung, đồng thời xếp thành một hàng ngang, từng chiếc nối tiếp nhau, mạn thuyền chiến hạm nhắm vào cửa cảng Khâm, sau đó căn cứ vào cự ly, điều chỉnh góc độ pháo và súng cối 80 ly.

Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Pháo đài trên cứ điểm cảng Khâm khai pháo trước tiên, khi bắt đầu thì thanh thế quả thực không hề tầm thường, chẳng những tiếng pháo kinh thiên động địa, đinh tai nhức óc, hơn nữa khói đen bốc ra khi nòng pháo phát xa cơ hồ đem cả pháo đài bao trùm trong khói súng, làm thành Khâm gần đó cũng mịt mù khói, pháo đạn to lớn rơi trên mặt biển cách hạm đội Võ Văn Dũng khoảng chừng ba trăm mét, bùng nổ dữ dội, kích lên từng cột nước, sau đó trên mặt biển liền nổi lềnh bềnh vô số thi thể của những con cá nhỏ bị bắn chết. Hải vực phụ cận cảng Khâm sản lượng cá phong phú cũng là nổi tiếng gần xa, không ngờ bọn chúng cũng trở thành kẻ bị hại trong chiến tranh.

“Pháo đài cứ điểm có xạ trình không tới năm trăm mét, bất quá dùng để đánh cá thì hiệu quả không tệ.” Tô Thư nâng kính viễn vọng, tỉ mỉ quan sát động tĩnh của kẻ địch, mang theo ngữ khí trảo phúng thản nhiên nói. Đương nhiên, hắn cũng hiểu rõ, nếu như không phải vì trên chiến hạm hải quân Tây Sơn chuẩn bị chính là pháo loại mới, chỉ riêng khoảng cách năm trăm mét này đã không cách nào vượt qua được. Pháo đạn của quân Thanh mặc dù sử dụng vẫn là thuốc nổ đen, nhưng uy lực cũng không thể coi thường.
Võ Văn Dũng hạ kính viễn vọng xuống, hờ hững hỏi,

- Khoảng cách bao nhiêu.

Bình tĩnh nhìn mặt biển bị cứ điểm pháo đài phong tỏa cách đó không xa. Đạn pháo rơi xuống như mưa, trên mặt biển Khâm Châu yên bình cuộn lên vô số bọt sóng, dường như trước nay chưa từng thấy được pháo kích mãnh liệt như thế, rất nhiều thương thuyền qua lại hải vực tựa hồ đều bị dọa phát ngây ra, tới tận khi hạm đội Võ Văn Dũng phát ra cờ hiệu muốn tất cả thuyền bè không liên quan lập tức rời khỏi vùng biển này, đồng thời kéo lên cờ hiệu màu đỏ cảnh cáo, bọn họ mới vội vàng rút đi. Tô Thư nói ngắn gọn

- Pháo đài của địch cách một ngàn mét, chiến thuyền của địch cách tám trăm mét.

Võ Văn Dũng trầm tĩnh nói

- Tập trung tất cả hỏa pháo, oanh kích hạm đội của kẻ địch, mệnh lệnh cho hai vị hạm trưởng Khoa và Đức, bọn họ tạm thời không cần khai pháo, rút ngắn tầm bắn xuống ba trăm mét, đề phòng hạm đội địch đột vây.

Quay đầu nhìn xung quanh, thấy tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa, Dũng rút kiếm chỉ huy, chỉ về phía trước, động tác đơn giản này là dấu hiệu pháo kích mãnh liệt sắp triển khai.
— QUẢNG CÁO —


Tô Thư tự mình phát ra cờ hiệu khai pháo.
- Khai pháo

“Đùng đùng đùng…” Kỳ hạm của Võ Văn Dũng khẽ rung lên, bốn khẩu pháo và súng cối 80 ly khai pháo trước tiên, sức giật cực lớn làm cả chiếc chiến hạm muốn nát ra, họng pháo liên tục phu ra pháo đạn xẹt qua bầu trời đêm tĩnh mịch, truyền tới tiếng xé gió chói tai, chuẩn xác rơi xuống trung ương hạm đội hải quân Thanh triều. Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Theo những tiếng nổ lớn liên tục vang lên, ở trong hạm đội dày đặc kia phát ra ánh lửa chói mắt, tiếng nổ và tiếng kêu gào thấp thoáng truyền tới, bến cảng vốn là một mảng đen kịt trong nháy mắt trở nên sáng rực, bầu trời đêm cũng dần bị ánh lửa cháy hừng hực chiếu sáng.

Những chiến hạm hơi nước khác của quân Tây Sơn cũng gần như khai pháo cùng một lúc, cùng với tiếng pháo nổ đùng đùng đùng liên tiếp, đạn pháo và súng cối liên miên không dứt như mưa rào rơi xuống bến cảng yên bình, đem hạm đội của hải quân Nhà Thanh bắn nổ nghiêng ngả, kêu cha gọi mẹ, rối loạn cả lên. Vô số chiến thuyền dưới hỏa pháo mãnh liệt của quân Tây Sơn nổ tung bốc cháy, ánh lửa sáng rực nửa tầng trời. Những còn thuyền bốc cháy lan sang chiến thuyền xung quanh, làm cho diện tích thiêu đốt ngày càng lớn, mà đạn pháo thình lình giáng xuống càng đem thế lửa lan tới mỗi góc của bến cảng.

Một số chiến thuyền thậm chí bị đạn pháo trực tiếp bắn trúng, “ầm” một tiếng, cả chiếc chiến thuyền liền gãy làm đôi, sau đó đầu thuyền và đuôi thuyền đều nhếch lên cao, chậm rãi chìm vào trong nước biển, trên mặt biển lưu lại từng vòng từng vòng xoáy nước, chỉ có những quan binh may mắn sống sót còn đang ra sức vùng vẫy trong vòng xoáy, muốn thoát khoải ma chưởng của chiến tranh. Nước biển rất nhanh bị nhuộm thành màu đỏ sậm, trên mặt biển nổi lềnh bềnh thi thể và đồ vật ngày càng nhiều, nhưng cũng càng nhiều đạn pháo rơi xuống mặt biển, lại đem những đồ vật và thi thể này xé nát, cột nước bị bắn lên tựa hồ đều là màu đỏ sậm, nước biển màu đỏ tràn ra rất nhanh lan tới phụ cận hạm đội quân Tây Sơn.

Bến cảng Khâm đang bốc cháy, cả thành Khâm cũng đang chấn động trong tiếng pháo đồ đùng đùng, loại đội hình dày đặc như vậy của hải quân nhà Thanh thành bia bắn không thể tốt hơn, hơn nữa đội hình dày đặc còn hạn chế sự linh hoạt của bọn chúng, trong mới hơn mười phút khai pháo, không một chiếc chiến đấu hạm nào có thể xông ra, chúng đều bị đồng bạn của mình cản trở, tới khi chiếm hạm chìm ngày một nhiều, trong bên cảng mới có đủ vị trí để bọn chúng thoát khỏi biển lửa.

Tô Thư lạnh lùng nói, trên mặt mang theo một tia khinh miệt,

- Một số chiến thuyền của bọn chúng muốn đột vây rồi.

Tới lúc này hải quân Thanh Triều mới nghĩ tới phải bỏ chạy, nhưng đã là muộn rồi, ít nhất bảy mươi phần trăm chiến thuyền đã vĩnh viễn chìm trong nước biển cảng Khâm. Võ Văn Dũng bình tĩnh nói.
- Nếu như Hồng Tú Kỳ không chết, hắn nhất định sẽ hối hận cả đời vì quyết định của hắn.

Trên thực tế thì Hồng Tú Kỳ hoàn toàn là một người hiểu sâu về chiến thuật của hải quân, nếu như chẳng phải đại pháo của quân Lam Vũ xạ trình xa, uy lực lớn, hắn bày ra trận doanh nghiêm mật đón đợi như vậy, lại có hỏa pháo nòng lớn của cứ điểm pháo đài cảng Khâm, bản thân thực sự chẳng làm gì nổi hắn. Trừ phi bản thân không muốn xống xông qua sự phong tỏa của cứ điểm pháo đài, sau đó tiến vào bến càng cùng hắn liều mạng, bất quá trước mặt hơn một trăm chiếc chiến thuyền vũ trang đầy đủ, có lẽ chỉ cần một loạt đạn của đối phương thôi, mình liền toàn bộ táng thân dưới đáy biển.

Sai lầm duy nhất của chỉ huy hạm đội quân Thanh chính là hắn đã đoán được sự uy mãnh của hỏa pháo quân Tây Sơn, nhưng vẫn xem nhẹ tầm bắn của hỏa pháo quân Tây Sơn, hắn không ngờ được rằng, tầm bắn đại pháo Tây Sơn còn xa hơn cả tầm bắn của đại pháo đường kính bốn trăm ly của cứ điểm pháo đài, tới tận lúc này, cả hạm đội hải quân Nhà Thanh còn chưa có cơ hội phát ra một phát đạn pháo.
— QUẢNG CÁO —

Quả nhiên trong ánh lửa bùng bùng thiêu đốt chiếu sáng bầu trời đêm phía bên trên cảng Khâm, ba chiếc chiến thuyền cỡ lớn dũng cảm xông ra, xông thẳng về phía hạm đội quân Tây Sơn, muốn cùng hạm đội Tây Sơn đồng quy vu tận. Một chiến chiến thuyền đi đầu, có thân hình khổng lồ và bề ngoài hoa lệ, trọng tải có tới trên ba trăm tấn, hai bên mạn thuyền đều là chi chít họng pháo thanh trượt, cột buồn cao tận trời treo cờ chỉ huy hải quân Thanh triều, rõ ràng là soái thuyền của Đô đốc hải quân Hồng Tú Kỳ tổng tư lệnh hải quân Thanh Triều.

Soái thuyền này hiển nhiên cũng bị thương trong trận pháo kích mãnh liệt, trong cánh buồm trắng muốt bị bắn thủng vố số lỗ lớn, phụ cạn đuôi thuyền cũng bị bắn đứt mất nửa phần, trên mặt boong thuyền cũng là một mảng tàn tạ, khắp nơi đều là thi thể và thương binh nằm ngổn ngang, nhưng chiếc soái thuyền này vẫn hùng dũng tiến lên, trên mũi thuyền cao cao, một lão tướng quân vung đao chỉ huy, phảng phần như đang điên cuồng gào thét gì đó, hẳn đó chính là Đô đốc hải quân Hồng Tú Kỳ rồi.

Khi kỳ hạm của Thanh triều tiến vào điểm công kích hai vị hạm trưởng Khoa và Đức chờ sẵn, sáu khẩu súng cối của hai chiến chiến hạm hơi nước gần như khai pháo cùng một lúc, hai phát pháo rơi xuống đầu tiên không trực tiếp đánh trúng soái thuyền của quân Thanh, mà bắn lên cột nước khổng lồ trước chiến đầu hạm, làm đô đốc hải quân Thanh bao trùm trong nước biển, nhưng bốn phát đạn liên tiếp sau đó đều bắn trúng ông ta, đồng thời cũng đã quyết định vận mệnh của ông ta.

Dưới sự theo dõi của Võ Văn Dũng và Tô Thư, trong ánh lửa rực rỡ chói mắt, soái thuyền của Hồng Tú Kỳ và mọi thứ trên nó đều nổ tung lên, đạn pháo đã khiến cho kho đạn dược trên thuyền phát nổ, liên túc gây ra vụ nổ không ngừng, vụ nổ mãnh liệt cơ hồ làm cả hải vực khe khẽ chấn động, tất cả mọi thứ khác dường như đều thành nho nhoi trước sức nổ và ánh lửa của nó, thậm chí có thể bỏ qua không tính đến. Tới lúc tiếng nổ liên tục không ngừng cuối cùng dừng lại, soái thuyền và Đô đốc hải quân Hồng Tú Kỳ đều bị nổ thành tro bụi, không còn thấy nữa, chỉ có trên mặt biển trôi nổi vật còn sót lại, còn có soái kỳ rách bươm đón gió rơi xuống, tựa hồ là dấu hiệu bi sảng cho một thời đại đang kết thúc.

Sát ngay sau soái thuyền Hồng Tú Kỳ, hai chiếc pháo thuyền khác may mắn từ trong bến cảng chạy thoát cũng bị đạn pháo của quân Tây Sơn bắn trúng giữa mạn thuyền, bọn chúng bị bắn nát ngay tại chỗ, gãy thành mấy mảng, chìm trong vòng xoáy của biển Khâm, xoáy nước chìm xuống và ánh lửa bừng bừng thiêu cháy đan xen nhau tạo thành bức tranh thảm liệt, phối hợp với tiếng nổ yếu ớt vô lực của đại pháo trên cứ điểm pháo đài, thành một ngày bi tráng nhất từ khi sáng lập tới nay của hải quân Thanh triều, lịch sử hải quân Thanh triều xuống dốc từ đây.

Võ Văn Dũng thần sắc bình tĩnh bỏ kính viễn vọng xuống.

Tô Thư cũng hạ kính viễn vọng xuống, nhưng hắn lần đầu tiên thực sự trải qua chiến đấu nên đầy cảm xúc, cảm thụ được nhiệt huyết sôi trào do thắng lợi mang tới cho bản thân, cũng cảm thụ được sự sợ hãi mơ hồ, cảm thụ được sự tôn kính đối với Vua Cảnh Thịnh. Từng đi du học hải quân bên Anh về hắn mang theo ánh mắt kính trọng nhìn những khẩu pháo, súng cối có bề ngoài không hề bắt mắt, chính vua Cảnh Thịnh mang tới thứ này của hải quân, làm hải quân Tây Sơn dễ như trở bàn tay nhảy lên hạm đội hàng đầu trên thế giới, không còn ai dám coi thường nữa.

Đáng thương cho hơn trăm chiến thuyền của hải quân Thanh triều, không ngờ mới bắn ra được vài phát pháo giết cá , đã toàn bộ tống táng dưới hỏa pháo của quân Tây Sơn. Trong đó tất nhiên có sai lầm về chỉ huy của Hồng Tú Kỳ , nhưng cho dù ông ta không phạm bất kỳ sai lầm nào, liệu có khả năng giành được thắng lợi trong trận chiến này không? Tô Thư trầm tư lắc đầu, đầy là điều không thể nào, bất kể Hồng Tú Kỳ sử dụng phương pháp gì, ông ta chỉ có còn đường bị tiêu diệt, hạm đội hải quân do ông ta suất lĩnh và hạm đội hải quân của quân Tây Sơn so với nhau đã hoàn toàn không cùng một thứ bậc rồi.Một số hoả thuyền dùng lợi thế nhỏ và xoay trở nhanh định xông ra cùng chết với hạm đội Tây Sơn bị các chiến hạm dùng súng máy maxim bắn chìm.

Theo mệnh lệnh của Võ Văn Dũng, hạm đội hải quân quân Tây Sơn đánh một vòng trên mặt biển, đem một phía còn chưa có cơ hội khai pháo nhắm chuẩn vào bến cảng, tiếng pháo đùng đùng đùng lại lần nữa vang lên, đạn pháo không ngừng rơi xuống đem toàn bộ chiến hạm còn sót lại của hải quân Thanh triều trong bến cảng đánh chìm, trừ những thi thể và đồ vật tan nát nổi bệp bềnh trong bến cảng, trong bến cảng đã không còn một chiến quân hạm nào nữa. Nhưng mà nhiệm vụ tác chiến của hạm đội Võ Văn Dũng còn chưa kết thúc.

Võ Văn Dũng ra lệnh.

- Đem tất cả thiết bị phương tiện xung quanh cửa cảng quét sạch toàn bộ, bất kể là quân dụng hay dân dụng, mỗi khẩu đại pháo giữ lại mười phát đạn pháo dự bị, còn lại bắn hết toàn bộ.

Đánh sập Cảng Khâm, cùng toàn bộ chiến thuyền Thanh triều đây mới là kết quả làm Võ Văn Dũng hơi hài lòng.
— QUẢNG CÁO —


Đùng! Đùng! Đùng!...

Uy lực sức nổ của đạn pháo của súng cối là cực lớn, nhất là khi phát nổ trên lục địa, những kho hàng trên bến tàu cảng Khâm tức thì bị nổ tới khắp nơi là ánh lửa, ánh lửa lại cấp cho quân Tây Sơn mục tiêu xạ kích tốt hơn, đơn giản là chẳng cần nhắm kỹ, các chiến hạm của hạm đội Võ Văn Dũng đã hạ neo, các pháo thủ nhắm mắt cũng có thể xạ kích.Liên miên không dứt oanh tạc tạo thành trận lửa lớn kéo dài dọc bờ biển hơn mười km, cả thành Khâm Châu cũng thành một biển lửa.

Trong từng trận pháo kích này, đài pháo trên cứ điểm cửa cảng Khâm chỉ có thể phát động phản kích yếu ớt, nhưng tầm bắn của đạn pháo của bọn chúng làm chúng chỉ có thể thành người dự khán. Còn thành Khâm Châu đã triệt để chìm vào trong hoảng loạn, đối diện với hỏa pháo ùn ùn kéo đến, cư dân thành Khâm Châu có phản ứng đầu tiên là chạy nạn, rất nhiều người còn chạy khắp nơi gào loạn những lời như “quân Tây Sơn sắp đổ bộ rồi!”. Kinh hoàng lan ra như ôn dịch, cuối cùng biến thành khung cảnh không thể thu thập.

Cứ điểm pháo đài cảng Khâm trở thành mục tiêu công kích cuối cùng của quân Tây Sơn, bất quá thời khắc này chúng đơn thuần trở thành mục tiêu luyện tập xạ kích của những quan quân dự bị của hải quân quân Tây Sơn. Đạn pháo và súng cối rơi xuống trên pháo đài phát ra tiếng động hết sức trầm muộn, điều này chứng minh cứ điểm pháo đài thực sự rất kiên cố, kiên cố tới mức pháo hạm 80 ly rất khó phá hủy hoàn toàn.

Quân Tây Sơn tiếp tục pháo kích Cảng Khâm suốt cả một đêm, tới sáng ngày hôm sau mới kết thúc, hạm đội Võ Văn Dũng nghênh ngang rời đi. Cả hạm đội được trang bị gần một vạn phát đạn pháo các loại, đã trút hết xuống phụ cận của cảng Khâm.

Căn cứ vào thống kê chưa đầy đủ, quân Tây Sơn tổng cộng đánh chìm hơn một trăm chiếc chiến thuyền lớn nhỏ của hạm đội hải quân nhà Thanh, hơn trăm thuyền chở lương bị đánh chìm phá hủy phòng ốc và kho hàng phụ cận cửa cảng hơn một vạn hai ngàn sáu trăm gian, tất cả thiết bị của cửa cảng hoàn toàn biến mất, tất cả hàng hóa cũng đều trở thành tro bụi. Cảng Khâm qua trận pháo kích thành một mảng tàn tạ, khắp nơi đầu là cư dân và chủ thương thuyền hoang mang.

Lúc này ở tình hình Ung Châu rất hỗn loạn vì dân ở cảng Khâm và thành Khâm Châu kéo nhau vào Ung Châu tỵ nạn. Các chiến sĩ đặc công của quân Tây sơn cũng nhân đó trà trộn vào thành.

Vào một đêm khuya, ở kho lương thuộc thành Ung Châu xuất hiện mấy bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện, lúc này thời tiết đầu đông đang se lạnh nên lính canh thường trốn vào các góc tường để tránh gió. Những viên chỉ huy sau mấy ngày mệt mỏi vì việc cấp phát cho nạn dân chạy từ Khâm Châu nên cũng lơ là việc đốc thúc quân đi tuần. Những bóng đen này nhanh chóng áp sát phía sau tiêu diệt đám lính canh. Sau đó nhanh chóng áp sát kho lương đặt bộc phá rồi châm dây cháy chậm. Một lát sau các kho lương, vũ khí bị nổ tung, quân Thanh nhốn nháo. Những bóng đen nấp ở những vị trí cao dùng súng ngắm bắn tỉa những quân cứu hỏa đặc biệt là những chỉ huy làm tình hình càng thêm nhốn nháo. Đám lửa nhanh chóng lan sang các kho khác và nhà lân cận làm cả thành Ung Châu bốc cháy. Những doanh lính ở gần đấy định đến ứng cứu thì bị trúng mìn phục kích, những toán lính đặc công dùng súng tiểu liên sten và lựu đạn AT làm tình hình càng thêm nhốn nháo. Đến mờ sáng các bóng đen rút lui để lại những đám cháy, và những tiếng nổ từ các kho thuốc nổ.

Từ nhiều ngày trước đám lính đặc nhiệm này trà trộn vào các đoàn thương nhân, các nạn nhân chạy từ cảng Khâm về để tập trung ở thành Ung Châu. Do có sự khảo sát từ trước của quân Cẩm Y vệ nên việc tập kích được tính toán rất hoàn hảo, với các kỹ thuật học được của Ninja Konji cùng với việc bất cẩn của quân Thanh việc phá hoại các kho lương và vũ khí trở lên thuận lợi, chỉ có hai mươi người bị thương vong.

Nhận được tin này Phúc An Khang giận dữ, Y bỏ cả tiền nhà ra để cùng với triều đình nhanh chóng mua lại quân lương và vũ khí để phục thù Đại Việt. Bốn tháng sau, tháng 12 năm 1808 quân Thanh chia ba đường tràn vào Đại Việt. Phúc An Khang cho Triệu Hổ làm tướng tiên phong dẫn năm vạn quân tràn qua Ải Mục Nam quan tấn công thành Lạng Sơn.