Tạp Đồ

Chương 608: Mất mạng




Ba Cách Nội Nhĩ cố gắng nhẫn nhịn sự kích động trong lòng, không hội quân cùng với bọn Trần Mộ, mà trực tiếp dẫn quân im lặng ém sát bên sườn của địch nhân.

Không thể không nói, trình độ chiến thuật của Ba Cách Nội Nhĩ cao hơn một tầm so với bất kỳ ai. Khi lão dẫn đội ngũ im lặng ám vào sườn của địch nhân mà địch nhân không một chút phát hiện, lão vẫn không phát động lập tức, tiếp tục nhẫn nại đợi thời cơ.

Tuy tiền tuyến của đối phương tuy tiền tuyến thất bại, nhưng tịnh vẫn chưa bị thương tới nền tảng, ngay khi lão nhìn thấy nghiêm trận đang đợi chờ của địch trận, trong lòng liền rõ ràng. Nếu bây giờ mà đột trận của đối phương khi mới hỗn loạn, chiến đấu sau đó có khả năng cực cao là rơi vào thế giằng co, đây là thứ mà lão không muốn thấy.

Trong lòng lão sốt ruột, nhưng trên mặt không một chút biểu lộ, ngẩng đầu nhìn về nơi xa trên bầu trời.

Bầu trời xám tro đang dẫn dần tối lại, tựa như sắp nhìn được cơn bão cát mù trời ở phương xa.

“Thời gian không nhiều lắm!” Nếu như không có cơ hội, lão chẳng thà đợi cho đến lần sau. Trường chiến đâu hôm nay, nguyên khí của đối phương cũng đã đại thương. Mặc dù hôm nay hai bên giao tranh rất ngắn, nhưng lại giúp lão nhận ra sai lầm của thời gian trước.

Chiến đấu đội ngũ nhỏ là phương thức đối phương quen thuộc nhật, chiến đấu có tổ chức biên chế đại quy mô ngược lại mới là yếu điểm lớn nhất của đối phương.

Sự sai lầm của lão đối với Ma Cáp Địch Vực trước đây là do có quá ít tin tức. Nhưng cuộc chiến ngày hôm nay, đã giúp lão nhìn rõ không ít thứ.

Đối với người chỉ huy cấp bậc như lão mà nói, chỉ cần đối phương có một nhược điểm, là đủ cho bọn lão tìm ra phương pháp thắng đối phương. Lão đã có, nắm đủ trong tay, khả năng đánh bại vô tạp lưu Ma Cáp Địch Vực. Cho dù hôm nay một trận không xong, lão cũng không tiếc, bởi vì ông chủ đã trở về!

“Trở về là tốt rồi!” Câu này là câu mà lão niệm trong lòng nhiều nhất.

“Chẳng lẽ mình già rồi?” Ba Cách Nội Nhĩ đã có lúc nghĩ như vậy.

Năm xưa ông chủ vì cứu lão, mà bị gió lốc cuốn đi, lão không dám trách ai, chỉ biết cố chấp cho rằng, ông chủ nhất định sẽ trở về, mặc cho lỹ trí nói với lão, khả năng này là cực thấp. Chính bởi vì cố chấp, lão cự tuyệt trở về liên bang, kiên trì thủ tại căn cứ Khe Núi Lớn gian khổ thiếu thốn.

Không ngờ, ông chủ thực sự đã trở về!

Trong lòng lão bị niềm vui lấp đầy, thậm chí đến cả sát khí cũng nhạt phai ít nhiều.

Sự trở lại của ông chủ, đối với bọn họ mà nói, là điều quan trọng nhất. Bọn họ vì ông chủ mà xây dựng nên cơ nghiệp này. Trừ ông chủ ra, không một ai đủ uy vọng có thể lãnh đạo mọi người. Mấy năm nay Đông Vệ sử dụng phương thức liên hợp quyết nghị khi có vấn đề lớn, thực tế chỉ là tạm dùng. Nhưng mà, khi bọn họ già di, nhất là lão cùng Hề Bình, thì có khả năng cực lớn là cục diện mất đi khống chế.

Nhưng bây giờ, ông chủ đã trở lại!

Nỗi lo thường trực trong lòng lão không cánh mà bay, chân bước tựa như nhẹ hơn rất nhiều.

Khi nhìn thấy ông chủ ngập trong nguy cơ, phản ứng đầu tiên của lão cũng là phẫn nộ, nhưng là một vị chỉ huy đỉnh danh, lão nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Trừ Duy A ra, lão là người ở cạnh ông chủ lâu nhất, cách nhìn về ông chủ của lão so với người khác sâu hơn rất nhiều.

mà khi nắm rõ hướng đi của các đại đội, lão lài càng không lo lắng. Chỉ cần có bốn người Duy A, ông chủ đã tuyệt bất không còn lo mất mạng, chưa kể là còn Tang Hàn Thủy và Tiếu Ba suất lĩnh Thanh Niên Vệ, rồi còn Lô Tiểu Như và Nhất Tự Mi dẫn đội Hộ Vệ!

Giỏi nắm bắt thời cơ mới là một vị chỉ huy, nói gì đến Ba Cách Nội Nhĩ? Vị trí xuất hiện của lão bây giờ, cơ bản là chiếm đủ ưu thế. Nếu hôm nay không đánh gục địch nhân, cũng có thể xung phong chém giết một trận, tiêu giảm cực cực nhiều thực lực của địch nhân. Nói cách khác, lão đã đứng vào thế bất bại.

Đoàn quân truy đuổi bại binh của Trần Mộ cuối cùng đã xuất hiện trong tầm nhìn của địch.

Trên không tầm nhìn của Trần Mộ rất lớn, ngay khi vừa phát hiện đội ngấm ngầm mai phục của Ba Cách Nội Nhĩ, trong lòng hắn đã ngầm tán thưởng Ba Cách Nội Nhĩ lợi hại, hắn cũng lập tức biết rõ mình phải làm gì.

Phía sau hắn, Tang Hàn Thủy và Tiếu Ba hai người đều cực kỳ phấn khích, bọn họ không chỉ nhìn thấy ông chủ trở về, mà còn kề vai sát cánh cùng ông chủ tác chiến, niềm sướng khoái đó thật khó tả bằng lời! Cả đám tạp tu vừa mới đại thắng, sĩ khí cũng đại chấn.

Sự kích động của những người cũ trong đám tạp tu khi nhìn thấy Trần Mộ, đã nhanh chóng khiến cho đám tạp tu gia nhập sau này hiểu ra nam nhân cường đại thần bí này là ai!

Bọn họ chưa từng nhìn thấy Trần Mộ, nhưng năm xưa dưới cái nhìn của vạn chúng, câu nói “Vậy danh hiệu Bạch tổng quản này, ngươi đã nghe qua chưa?” từng làm dậy nên một cơn bão lốc, nam nhân nổi danh mà chưa gặp mặt này đã từng làm ra rất nhiều truyện truyền kỳ, phàm là người gia nhập Đông Vệ, có ai mà không biết cơ chứ?

Vô luận là tại Đông Vệ, hay là ở bên ngoài, đều lưu truyền lời đồn Trần Mộ mất tích. Cho tới nay, đó là nhân tố ảnh hưởng mạnh nhất tới niềm tin của mọi người đối với Đông Vệ. Tất cả mọi người đều hiểu, kẻ năm xưa xưng Bạch tổng quản là lãnh tụ chân chính của Đông Vệ.

Nhưng ai mà ngờ được, ngày hôm nay, người được gọi là Bạch tổng quản kia đã trở lại!

Mà không chỉ là trở lại, mà còn dẫn dắt bọn họ chiến đấu!

Liếc qua trận địa nghiêm chỉnh đang chờ đón của địch nhân, Trần Mộ không manh động.

Vương thong thả đi ra khỏi trướng bồng, nhìn địch nhân trên trời, không vui nói:

- Ở tiền tuyến chúng ta có nhiều người như vậy, sao lại để cho một dúm địch nhân đánh bại cơ chứ?

Những người xung quanh Vương mặt không thể không lộ vẻ xấu hổ. Chính xác, địch nhân trên không trung không tới ba ngàn, con sô này đúng là không nhiều.

- Có thể là địch nhân cao cường hơn so với dự đoán.

Một thủ lĩnh bộ lạc nói, chỉ là giọng càng lúc càng nhỏ.

“Hứ!” dưới chiếc mặt nạ vàng truyền ra một tiếng cười lạnh:

- Dũng sĩ tinh nhuệ gì chứ, toàn là một lũ ô hợp! Thế mà cũng là vũ dũng lưu truyền ngàn đời của các bộ lạc sao? Hắc, tổ tiên ở trên giời nếu có nhìn thấy đám đồ tử đồ tôn của họ sợ hãi như vậy, thật trong lòng không biết cảm thấy thế nào nữa?

Tất cả cá thủ lĩnh bộ lạc ở xung quanh toàn bộ đều cảm thấy xấu hổ muốn chết. Liên quân lần này, tổng cộng có chín bộ lạc, số lượng chiến sĩ của của bộ lạc lớn nhất không dưới ba ngàn người. Vậy mà bị đối phương không tới ba ngàn người đánh cho thất bại thảm hại, mặt mũi của bọn họ quả thực là khó coi.

Có Vương ở phía sau, đám binh sĩ tiền tuyến cố gắng phấn chấn tinh thần.

Tiểu đội trưởng ở tiền phương, liếc mắt ước lượng đại khái khoảng cách giữa hai bên, mạnh mẽ hô to:

- Địch nhân trên cao, thương cánh rộng! Phóng!

Thương cánh rộng là loại thương được lắp thêm hai cánh trên thân, có thể gia tăng cho thương tính ổn định và tính “phóng” khi bay.

Năm trăm gã chiến sĩ đồng thời rống giận như đất bằng dậy sóng. Mặt của bọn họ trướng đỏ, dụng khí lực toàn thân, phóng ra thương cánh rộng.

Tiếng phi hành của thương cánh rộng cực kỳ đặc biệt, tựa như bầy rắn phát ra tiếng huýt gió.

Năm trăm chiến sĩ vô tạp lưu đã kinh qua huấn luyện đặc thù, lực lượng kinh người, lực phóng cực mạh. Mỗi cây thương cánh rộng màu đen trên tay bọn họ được phóng đi rất xa, khiến ai nấy trố mắt há miệng.

Năm trăm ngọn thương tựa như một màn mưa đen, nhanh chóng tới trước mặt mọi người.

Công kích của đối phương nằm ngoài dự đoán của Trần Mộ, nhưng rất nhanh thả lỏng.

Vô tạp lưu tuy không có khả năng phi hành, nhưng về phương diện lực lượng và khống chế lực lượng thì mạnh hơn tạp tu không biết bao nhiêu lần.

Tạp tu bình thường mới gặp dạng công kích thế này chỉ sợ chân tay đã loạn, nhưng đối với tạp tu Đông Vệ đã từng cùng vô tạp lưu của Ma Cáp Địch Vực chiến đấu mà nói, bọn họ tuyệt không giật mình.

- Công!

Tiếu Ba sát khí đằng đằng.

- Phong!

Tang Hàn Thủy mặt không cấp bách.

Vô số bạo đạn đỏ như quất, trông như từng mặt trời nhỏ thong thả mọc lên. Đồng thời, một lưới điện màu bạc cực lớn xuất hiện trước mắt mọi người.

Thương cánh rộng ra sức đâm vào lưới điện.

Trong tiếng vỡ vụn ‘bốp bốp’, có lẫn những tiếng tia phóng điện ‘lẹt xẹt’, thương cánh rộng bị đánh gãy thành từng mảnh, thậm chí có cái bị nổ vụn.

Gã tiểu đội trưởng ở phía dưới sắc mặt biến đổi, vội vàng quát:

- Thương cánh rộng, phóng!

Những đội ngũ khác lúc này cũng nhịn không nổi, quát lên những tiếng bất phục. Loáng một cái, thương bay như mưa! Lưới điện chịu không nổi, nổ tung, biến thành vô số tia điện, biến mất trong không trung.

Tang Hàn Thủy sắc mặt biến đổi, vội hét:

- Phong!

Lại một tấm lưới điện! Sau hai giây, ‘Bốp!’ Lại tan nát!

- Phong!

Tấm lưới điện thứ ba, tạp tu tổ Một của Thanh Niên Vệ lúc này sắc mặt trắng bệch rất xấu, loại phòng hộ quy mô cực lớn thế này tiêu hao cực nhiều năng lượng.

Chính lúc này bên tai nghe được tiếng rống cuồng nộ:

- Tiêu diệt bọn chúng!

Hơn một ngàn quả bảo đạn đỏ như quýt bốc lên, lại như hơn một ngàn vì sao băng, đầy trời kín đất phòng xuống phía đối phương đang đại kinh thất sắc, tiểu đội trưởng tiền tuyến lớp thứ nhất hãi hùng thất sắc, giọng như méo đi mà hét:

- Ngăn chúng lại!

Mấy vòng vừa rồi toàn lực phóng thương, năm trăm chiến sĩ cũng có chút mất sức. May mắn là vào lúc này, chiến binh của đội ngũ khác thấy không ổn đã xuất thủ cứu trợ.

Tiếng phá không của thương, tiếng xé gió của hư không trảm, tiếng rít nhọn hoắt của hư không trùy liên miên bất tuyệt bên nhĩ. Rầm rầm rầm! Bầu trời nị nổ thành một mảnh, những bạo đạn bị bắn chặn nổ tung trên không trung! Lửa đỏ từng đoàn cháy rực bầu trời. Nhưng vẫn còn có rất nhiều quả lọt lưới rơi vào trận địa. Ác mộng bắt đầu.

Vô tạp lưu giỏi công không giỏi thủ, đặc biệt là đối với loại công kích năng lượng. Mỗi quả bạo đan rơi xuống trận địa, đều nổ tung cùng với vô số máu thịt tàn chi. Những vô tạp lưu chiến sĩ này không ai không từng nhìn thấy một màn chém giết, nhưng bọn họ chưa từng nhìn thấy màn chém giết tránh cũng không tránh nổi nào khủng bố như thế này,!

Lực lượng của mỗi cá nhân lúc này chỉ là hạt cát. Bọn họ không biết cách tự bảo vệ trong màn nổ của tạc đạn, bọn họ đến từ những bộ lạc bất đồng, không có phối hợp, không có yểm hộ, không có ăn ý.

Ngay khi bọn họ bị làn sóng đạn tạc nổ cho phát mộng, Ba Cách Nội Nhĩ phát động! Đốt Tiền phóng thích ra những ngọn lửa âm độc quỷ dị là đợt công kích thứ nhất.

Được các vụ nổ yểm hộ giúp đỡ, từng đóa từng đóa lửa nhỏ, bay đến trước trận địa mới bị phát hiện. Nhưng cho dù có nhìn thấy mửa lửa đầy trời, nhưng ai nấy đều cũng không thể không cảm thấy bất lực chán nản.

Dưới cơn tuyệt vọng, bọn họ điên cuồng phóng ra hư không kỹ, hi vọng tiêu diệt đám lửa quỷ dị. Nhưng hung danh lẫy lừng của Đốt Tiền, ngay ở liên bang cũng khiến mọi người kính sợ, đâu dễ bị diệt như vậy?

Ngọn lửa có thể bị cắt ra làm hai đám, có thê bị đập tan thành một đám hoa lửa, nhưng cực khó dập được nó. Mỗi một đóm lửa nhỏ đáng sợ, một khi bám vào thân thể lại đột nhiên bùng trở lại.

Bọn binh lĩnh chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì khủng bố quỷ dị như vậy, nhìn đồng bạn đang ở trước mặt cứ thế bị thiêu đốt, biến thành cả một cây lửa, lăn lộn trên mặt đất kêu gào thảm thiết, ý chí của bọn họ kết cục đã tan nát.

Tốc độ của đám lửa này không nhanh, chỉ cần bọn họ quay người bỏ chạy, là những ngọn lửa này có đuổi cũng không theo được.

Bọn họ quyết định chọn bỏ chạy!

Bên cánh thất thủ, tình thế lập tức nghiên về một bên.

Thùng! Thùng! Thùng!

Những tiếng bạo âm trầm rền như sấm tựa như tiếng dồn của trống, trong chiến trường đang loạn lại có thể nghe được rõ ràng, liên miên bất tuyệt bên tai!

“Phốc!” Huyệt thái dương của gã tiểu đội trưởng tiền tuyến hay rống giận đột nhiên nổ bung ra một đóa hoa máu, động tác của gã khựng lại, giật giật rồi ngã xuống.

Cả một lớp người tựa như lúa mạch bị gặt, dưới trận tập kích của đoàn bạo âm, từng lớp từng lớp ngã xuống.

Loa Văn Thư Toa!

Trên không trung nhìn thấy một màn này, trong lòng Trần Mộ lập tức hiểu rõ, thắng rồi! Thời điểm Ba Cách Nội Nhĩ xuất thủ khiến hắn cảm thán không ngừng, quả là gừng càng già càng cay, Ba Cách Nội Nhĩ đã chiếm chủ động hoàn toàn, chiêm ưu thế tuyệt đối. Với ưu thế như vậy, nếu lão mà còn không thắng được, thì lão chẳng phải là “Sói”!

Hắn đột nhiên nhìn thấy một đạo thân ảnh, là Duy A!

Duy A vọt lên trong trận địa, khiến trong lòng Trần Mộ thấy nghi hoặc. Tư thế vọt lên của Duy A đầy vẻ kiên quyết trong mắt hắn, thậm chí tách khỏi đám Tiểu Bộ Mặc cả một đoạn.

Nhớ về những lời Duy A đã từng nói, trong lòng hắn đột nhiên hiểu ra. Nhìn về hướng Duy A đang tiến tới, một cái mặt nạ màu vàng rơi vào trong tầm nhìn của Trần Mộ.

Chẳng lẽ.. một ý nghĩ cực cực cực nhỏ xuất hiện, thân hình của Trần Mộ nhất động, tựa như một cánh ưng, bắt đầu bổ nhào xuống!

Tà Quân Đồng!

Trên một trăm tia sáng màu đỏ từ tay của hắn bắn ra, như một tầm lưới chụp về khoảng không phía trước của Duy A.

Tiếng hét thảm thiết liên miên bất tuyệt bên tai, moa máu tươi rói, tia sáng đỏ tựa như hồng sắc quang thúc tựa như một chiếc lược, cào ra một con đường trước mặt Duy A!

Duy A liếc mắt nhìn Trần Mộ, sự ăn ý của hai người trong chớp mắt không cần nói lời vô nghĩa, tốc độ của gã không giảm, thu hồi ánh mắt Duy A chằm chằm nhìn vào gã nam nhân đeo mặt nạ màu vàng.

- Duy A!

- Là Duy A! Hắn vẫn còn sống!

Giọng đám thủ lĩnh bộ lạc kinh hoàng!!! Duy A như làm ngơ, trong ánh mắt của gã chỉ có gã nam nhân đeo mặt nạ màu vàng.

- Bảo hộ Vương!

Đám hộ vệ kiệt lực hét lên, nhưng lại đầy vẻ tuyệt vọng!

- Duy A!

- Duy A vẫn còn sống!..

Những tiếng kinh hoàng tựa như ôn dịch lan tràn trong trận địa, trở thành cọng cỏ cuối cùng trên lưng lạc đà. Chuyện Vương đồ diệt toàn tộc của Duy A, truy sát gã không là bí mật ở Ma Cáp Địch Vực. Các binh sĩ thông thường không nhận ra Duy A, nhưng sức ảnh hưởng của việc Duy A giữ vị thế cường giả vô địch mười năm ở Ma Cáp Địch Vực, lại như khắc sâu trong lòng mỗi chiến sĩ, ngay khi các thủ lĩnh bộ lạc hét lên tên của Duy A, trong não của đám sĩ binh chỉ có một khái niệm duy nhất đó là chạy trốn!

Lần đầu tiên Duy A lộ ra vẻ điên cuồng. Lầ đầu tiên Trần Mộ thấy trên khuôn mặt vô cảm của Duy A, lộ ra vẻ phẫn nộ..

Và bi thương nữa, thứ mà Trần Mộ cứ tưởng rằng không bao giờ xuất hiện trên người Duy A cơ chứ.

Thấy Duy A vẻ như tiến nhập trạng thái điên cuồng, Trần Mộ dừng bước, lặng lẽ nhìn. Không biết vì đâu, hắn hiểu được lúc này Duy A không cần được giúp đỡ, gã chỉ cần không bị quấy nhiễu.

Răng rắc! Răng rắc!

Tiếng xương cốt vỡ vụn liên miên bất tuyệt, Duy A tuyệt không sử dụng hư không kỹ, chỉ đơn thuần dùng sức của nắm tay. Gã cứ từng bước từng bước tới gần, ánh mắt không có một ai khác, chỉ có một mình gã nam nhân đeo mặt nạ vàng.

Không một hộ vệ nào có thể đỡ được một kích của gã! Đám hộ vệ điên cuồng tuyệt vọng, không một ai có thể cản trở được gã. Gã cứ như vậy mà từng bước ép tới chỗ Vương!

Xung quanh Vương không còn một ai, nhưng y cũng không lui lại, mà ngược lại, trong ánh mắt y tràn ra vẻ cười cợt.

- Trước đây ta đã đoán, ngươi khẳng định không chết.

Vương cười tiếp:

- Chết bởi tay ngươi, thật là..

Y nhìn về phía Trần Mộ nơi xa, giọng có chút tiếc nuối, một chút mất mát:

- Chỉ tiếc, trước khi chết không thể giết tới liên bang.

- Ngươi là ai?

Duy A chằm chằm nhìn Vương, tựa như dã thú trong lồng giam gầm rú.

“A a.” Vương cười nhẹ một tiếng, tự tay xuất thủ, hạ chiếc mặt nạ trên mặt. Một gã trung niên trông như một nhà học giả, trên mặt treo một nụ cười lạnh nhạt và châm biếm. Nhìn không thấy nửa điểm kinh hoàng, thần tình thả lỏng tựa như đang gặp bạn bè. Ngay cả Trần Mộ, trong lòng cũng không khỏi nể phục.

- Ta là ai có quan trọng lắm không?

Vẻ cười cợt trên mặt Vương lại càng nặng.

- Vì đâu?

Duy A tựa hồ đã khôi phục bình tĩnh, gã lạnh nhạt hỏi.

- A, ngươi là một thanh đao tốt, nhưng mà, lại không phải là tay chém của ta.

Vương như nửa cười như không, năm tay của Duy A đột nhiên xiết lại.

Vương lại cười nhẹ một tiếng, y đột nhiên quay người, hướng về phía Trần Mộ vẫy tay. Trần Mộ trong lòng sự kính trong tăng lên gấp bội, có thể ung dung trước cái chết như vậy, kẻ này thực sự là một nhân vật lợi hại. Thấy phương vẫy tay với mình, hắn cũng không sợ, thản nhiên hạ xuống.

- Ngươi từ liên bang đến, cho ta hỏi ngươi một người.

Vẻ mặt của Vương treo nụ cười lễ mạo.

- Ai?

Trần Mộ có chút tò mò hỏi.

- Y là Đường Hàm Phái.

Mỗi một câu nói, cùng với câu nói trước đó tuyệt đối bất tương đồng. Mỗi câu trước đó, có lạnh nhạt, có trào phúng, rất lễ độ, rất ung dung, nhưng đều khiến cho người nghe không thấy lộ ra nửa vẻ tình vảm. Nhưng năm chữ này, Trần Mộ lại nghe được trong đó có hàm chứa tình cảm.

Trần Mộ lúc này mới giật mình phát hiện, gã nam nhân trước mắt này có vài phần giống như Đường Hàm Phái, vậy phải chăng..

- Ngươi là huynh đệ của y?

Trần Mộ hỏi.

- Ta là ca ca của nó.

Vương kiêu ngạo nói, y vì cái thân phận mà kiêu ngạo.

- Y rất tốt, hiện là hiệu trưởng của Liên Bang Tống Hợp học phủ, đệ nhất tạp tu của liên bang.

Trần Mộ tuy có thể đoán ra đại khái, nhưng vẫn giật mình.

Vương gật gật đầu, mấy tên này không gợi nên một chút gợn sóng của lòng gã.

Trần Mộ bổ sung thêm một câu:

- Ta là địch nhân của y.

Trong mắt Vương đột nhiên lóe sáng:

- Rất tốt!

Y quay người, nửa cười nửa không nhìn Duy A:

- Ngươi động thủ, hay để ta tự động thủ?

Duy A một quyền!

Không liếc xuống thi thể dù chỉ một lần, gã chuyển thân rời đi, trên mặt đầy lệ.

Ở nơi xa, Ba Cách Nội Nhĩ thần tình ngây ngốc nhìn một màn vừa rồi, tựa như tượng đá đứng tại đó, bất động, mặt bạc, từng giọt, từng giọt rơi xuống.

Tên Tiếng Anh

Bagnell cố gắng nhẫn nhịn sự kích động trong lòng, không hội quân cùng với bọn Trần Mộ, mà trực tiếp dẫn quân im lặng ém sát bên sườn của địch nhân.

Không thể không nói, trình độ chiến thuật của Bagnell cao hơn một tầm so với bất kỳ ai. Khi lão dẫn đội ngũ im lặng ám vào sườn của địch nhân mà địch nhân không một chút phát hiện, lão vẫn không phát động lập tức, tiếp tục nhẫn nại đợi thời cơ.

Tuy tiền tuyến của đối phương tuy tiền tuyến thất bại, nhưng tịnh vẫn chưa bị thương tới nền tảng, ngay khi lão nhìn thấy nghiêm trận đang đợi chờ của địch trận, trong lòng liền rõ ràng. Nếu bây giờ mà đột trận của đối phương khi mới hỗn loạn, chiến đấu sau đó có khả năng cực cao là rơi vào thế giằng co, đây là thứ mà lão không muốn thấy.

Trong lòng lão sốt ruột, nhưng trên mặt không một chút biểu lộ, ngẩng đầu nhìn về nơi xa trên bầu trời.

Bầu trời xám tro đang dẫn dần tối lại, tựa như sắp nhìn được cơn bão cát mù trời ở phương xa.

“Thời gian không nhiều lắm!” Nếu như không có cơ hội, lão chẳng thà đợi cho đến lần sau. Trường chiến đâu hôm nay, nguyên khí của đối phương cũng đã đại thương. Mặc dù hôm nay hai bên giao tranh rất ngắn, nhưng lại giúp lão nhận ra sai lầm của thời gian trước.

Chiến đấu đội ngũ nhỏ là phương thức đối phương quen thuộc nhật, chiến đấu có tổ chức biên chế đại quy mô ngược lại mới là yếu điểm lớn nhất của đối phương.

Sự sai lầm của lão đối với Ma Cáp Địch Vực trước đây là do có quá ít tin tức. Nhưng cuộc chiến ngày hôm nay, đã giúp lão nhìn rõ không ít thứ.

Đối với người chỉ huy cấp bậc như lão mà nói, chỉ cần đối phương có một nhược điểm, là đủ cho bọn lão tìm ra phương pháp thắng đối phương. Lão đã có, nắm đủ trong tay, khả năng đánh bại vô tạp lưu Ma Cáp Địch Vực. Cho dù hôm nay một trận không xong, lão cũng không tiếc, bởi vì ông chủ đã trở về!

“Trở về là tốt rồi!” Câu này là câu mà lão niệm trong lòng nhiều nhất.

“Chẳng lẽ mình già rồi?” Bagnell đã có lúc nghĩ như vậy.

Năm xưa ông chủ vì cứu lão, mà bị gió lốc cuốn đi, lão không dám trách ai, chỉ biết cố chấp cho rằng, ông chủ nhất định sẽ trở về, mặc cho lỹ trí nói với lão, khả năng này là cực thấp. Chính bởi vì cố chấp, lão cự tuyệt trở về liên bang, kiên trì thủ tại căn cứ Khe Núi Lớn gian khổ thiếu thốn.

Không ngờ, ông chủ thực sự đã trở về!

Trong lòng lão bị niềm vui lấp đầy, thậm chí đến cả sát khí cũng nhạt phai ít nhiều.

Sự trở lại của ông chủ, đối với bọn họ mà nói, là điều quan trọng nhất. Bọn họ vì ông chủ mà xây dựng nên cơ nghiệp này. Trừ ông chủ ra, không một ai đủ uy vọng có thể lãnh đạo mọi người. Mấy năm nay Đông Vệ sử dụng phương thức liên hợp quyết nghị khi có vấn đề lớn, thực tế chỉ là tạm dùng. Nhưng mà, khi bọn họ già di, nhất là lão cùng Hề Bình, thì có khả năng cực lớn là cục diện mất đi khống chế.

Nhưng bây giờ, ông chủ đã trở lại!

Nỗi lo thường trực trong lòng lão không cánh mà bay, chân bước tựa như nhẹ hơn rất nhiều.

Khi nhìn thấy ông chủ ngập trong nguy cơ, phản ứng đầu tiên của lão cũng là phẫn nộ, nhưng là một vị chỉ huy đỉnh danh, lão nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Trừ Weah ra, lão là người ở cạnh ông chủ lâu nhất, cách nhìn về ông chủ của lão so với người khác sâu hơn rất nhiều.

mà khi nắm rõ hướng đi của các đại đội, lão lài càng không lo lắng. Chỉ cần có bốn người Weah, ông chủ đã tuyệt bất không còn lo mất mạng, chưa kể là còn Tang Hàn Thủy và Tiếu Ba suất lĩnh Thanh Niên Vệ, rồi còn Lô Tiểu Như và Nhất Tự Mi dẫn đội Hộ Vệ!

Giỏi nắm bắt thời cơ mới là một vị chỉ huy, nói gì đến Bagnell? Vị trí xuất hiện của lão bây giờ, cơ bản là chiếm đủ ưu thế. Nếu hôm nay không đánh gục địch nhân, cũng có thể xung phong chém giết một trận, tiêu giảm cực cực nhiều thực lực của địch nhân. Nói cách khác, lão đã đứng vào thế bất bại.

Đoàn quân truy đuổi bại binh của Trần Mộ cuối cùng đã xuất hiện trong tầm nhìn của địch.

Trên không tầm nhìn của Trần Mộ rất lớn, ngay khi vừa phát hiện đội ngấm ngầm mai phục của Bagnell, trong lòng hắn đã ngầm tán thưởng Bagnell lợi hại, hắn cũng lập tức biết rõ mình phải làm gì.

Phía sau hắn, Tang Hàn Thủy và Tiếu Ba hai người đều cực kỳ phấn khích, bọn họ không chỉ nhìn thấy ông chủ trở về, mà còn kề vai sát cánh cùng ông chủ tác chiến, niềm sướng khoái đó thật khó tả bằng lời! Cả đám tạp tu vừa mới đại thắng, sĩ khí cũng đại chấn.

Sự kích động của những người cũ trong đám tạp tu khi nhìn thấy Trần Mộ, đã nhanh chóng khiến cho đám tạp tu gia nhập sau này hiểu ra nam nhân cường đại thần bí này là ai!

Bọn họ chưa từng nhìn thấy Trần Mộ, nhưng năm xưa dưới cái nhìn của vạn chúng, câu nói “Vậy danh hiệu Bạch tổng quản này, ngươi đã nghe qua chưa?” từng làm dậy nên một cơn bão lốc, nam nhân nổi danh mà chưa gặp mặt này đã từng làm ra rất nhiều truyện truyền kỳ, phàm là người gia nhập Đông Vệ, có ai mà không biết cơ chứ?

Vô luận là tại Đông Vệ, hay là ở bên ngoài, đều lưu truyền lời đồn Trần Mộ mất tích. Cho tới nay, đó là nhân tố ảnh hưởng mạnh nhất tới niềm tin của mọi người đối với Đông Vệ. Tất cả mọi người đều hiểu, kẻ năm xưa xưng Bạch tổng quản là lãnh tụ chân chính của Đông Vệ.

Nhưng ai mà ngờ được, ngày hôm nay, người được gọi là Bạch tổng quản kia đã trở lại!

Mà không chỉ là trở lại, mà còn dẫn dắt bọn họ chiến đấu!

Liếc qua trận địa nghiêm chỉnh đang chờ đón của địch nhân, Trần Mộ không manh động.

Vương thong thả đi ra khỏi trướng bồng, nhìn địch nhân trên trời, không vui nói:

- Ở tiền tuyến chúng ta có nhiều người như vậy, sao lại để cho một dúm địch nhân đánh bại cơ chứ?

Những người xung quanh Vương mặt không thể không lộ vẻ xấu hổ. Chính xác, địch nhân trên không trung không tới ba ngàn, con sô này đúng là không nhiều.

- Có thể là địch nhân cao cường hơn so với dự đoán.

Một thủ lĩnh bộ lạc nói, chỉ là giọng càng lúc càng nhỏ.

“Hứ!” dưới chiếc mặt nạ vàng truyền ra một tiếng cười lạnh:

- Dũng sĩ tinh nhuệ gì chứ, toàn là một lũ ô hợp! Thế mà cũng là vũ dũng lưu truyền ngàn đời của các bộ lạc sao? Hắc, tổ tiên ở trên giời nếu có nhìn thấy đám đồ tử đồ tôn của họ sợ hãi như vậy, thật trong lòng không biết cảm thấy thế nào nữa?

Tất cả cá thủ lĩnh bộ lạc ở xung quanh toàn bộ đều cảm thấy xấu hổ muốn chết. Liên quân lần này, tổng cộng có chín bộ lạc, số lượng chiến sĩ của của bộ lạc lớn nhất không dưới ba ngàn người. Vậy mà bị đối phương không tới ba ngàn người đánh cho thất bại thảm hại, mặt mũi của bọn họ quả thực là khó coi.

Có Vương ở phía sau, đám binh sĩ tiền tuyến cố gắng phấn chấn tinh thần.

Tiểu đội trưởng ở tiền phương, liếc mắt ước lượng đại khái khoảng cách giữa hai bên, mạnh mẽ hô to:

- Địch nhân trên cao, thương cánh rộng! Phóng!

Thương cánh rộng là loại thương được lắp thêm hai cánh trên thân, có thể gia tăng cho thương tính ổn định và tính “phóng” khi bay.

Năm trăm gã chiến sĩ đồng thời rống giận như đất bằng dậy sóng. Mặt của bọn họ trướng đỏ, dụng khí lực toàn thân, phóng ra thương cánh rộng.

Tiếng phi hành của thương cánh rộng cực kỳ đặc biệt, tựa như bầy rắn phát ra tiếng huýt gió.

Năm trăm chiến sĩ vô tạp lưu đã kinh qua huấn luyện đặc thù, lực lượng kinh người, lực phóng cực mạh. Mỗi cây thương cánh rộng màu đen trên tay bọn họ được phóng đi rất xa, khiến ai nấy trố mắt há miệng.

Năm trăm ngọn thương tựa như một màn mưa đen, nhanh chóng tới trước mặt mọi người.

Công kích của đối phương nằm ngoài dự đoán của Trần Mộ, nhưng rất nhanh thả lỏng.

Vô tạp lưu tuy không có khả năng phi hành, nhưng về phương diện lực lượng và khống chế lực lượng thì mạnh hơn tạp tu không biết bao nhiêu lần.

Tạp tu bình thường mới gặp dạng công kích thế này chỉ sợ chân tay đã loạn, nhưng đối với tạp tu Đông Vệ đã từng cùng vô tạp lưu của Ma Cáp Địch Vực chiến đấu mà nói, bọn họ tuyệt không giật mình.

- Công!

Tiếu Ba sát khí đằng đằng.

- Phong!

Tang Hàn Thủy mặt không cấp bách.

Vô số bạo đạn đỏ như quất, trông như từng mặt trời nhỏ thong thả mọc lên. Đồng thời, một lưới điện màu bạc cực lớn xuất hiện trước mắt mọi người.

Thương cánh rộng ra sức đâm vào lưới điện.

Trong tiếng vỡ vụn ‘bốp bốp’, có lẫn những tiếng tia phóng điện ‘lẹt xẹt’, thương cánh rộng bị đánh gãy thành từng mảnh, thậm chí có cái bị nổ vụn.

Gã tiểu đội trưởng ở phía dưới sắc mặt biến đổi, vội vàng quát:

- Thương cánh rộng, phóng!

Những đội ngũ khác lúc này cũng nhịn không nổi, quát lên những tiếng bất phục. Loáng một cái, thương bay như mưa! Lưới điện chịu không nổi, nổ tung, biến thành vô số tia điện, biến mất trong không trung.

Tang Hàn Thủy sắc mặt biến đổi, vội hét:

- Phong!

Lại một tấm lưới điện! Sau hai giây, ‘Bốp!’ Lại tan nát!

- Phong!

Tấm lưới điện thứ ba, tạp tu tổ Một của Thanh Niên Vệ lúc này sắc mặt trắng bệch rất xấu, loại phòng hộ quy mô cực lớn thế này tiêu hao cực nhiều năng lượng.

Chính lúc này bên tai nghe được tiếng rống cuồng nộ:

- Tiêu diệt bọn chúng!

Hơn một ngàn quả bảo đạn đỏ như quýt bốc lên, lại như hơn một ngàn vì sao băng, đầy trời kín đất phòng xuống phía đối phương đang đại kinh thất sắc, tiểu đội trưởng tiền tuyến lớp thứ nhất hãi hùng thất sắc, giọng như méo đi mà hét:

- Ngăn chúng lại!

Mấy vòng vừa rồi toàn lực phóng thương, năm trăm chiến sĩ cũng có chút mất sức. May mắn là vào lúc này, chiến binh của đội ngũ khác thấy không ổn đã xuất thủ cứu trợ.

Tiếng phá không của thương, tiếng xé gió của hư không trảm, tiếng rít nhọn hoắt của hư không trùy liên miên bất tuyệt bên nhĩ. Rầm rầm rầm! Bầu trời nị nổ thành một mảnh, những bạo đạn bị bắn chặn nổ tung trên không trung! Lửa đỏ từng đoàn cháy rực bầu trời. Nhưng vẫn còn có rất nhiều quả lọt lưới rơi vào trận địa. Ác mộng bắt đầu.

Vô tạp lưu giỏi công không giỏi thủ, đặc biệt là đối với loại công kích năng lượng. Mỗi quả bạo đan rơi xuống trận địa, đều nổ tung cùng với vô số máu thịt tàn chi. Những vô tạp lưu chiến sĩ này không ai không từng nhìn thấy một màn chém giết, nhưng bọn họ chưa từng nhìn thấy màn chém giết tránh cũng không tránh nổi nào khủng bố như thế này,!

Lực lượng của mỗi cá nhân lúc này chỉ là hạt cát. Bọn họ không biết cách tự bảo vệ trong màn nổ của tạc đạn, bọn họ đến từ những bộ lạc bất đồng, không có phối hợp, không có yểm hộ, không có ăn ý.

Ngay khi bọn họ bị làn sóng đạn tạc nổ cho phát mộng, Bagnell phát động! Đốt Tiền phóng thích ra những ngọn lửa âm độc quỷ dị là đợt công kích thứ nhất.

Được các vụ nổ yểm hộ giúp đỡ, từng đóa từng đóa lửa nhỏ, bay đến trước trận địa mới bị phát hiện. Nhưng cho dù có nhìn thấy mửa lửa đầy trời, nhưng ai nấy đều cũng không thể không cảm thấy bất lực chán nản.

Dưới cơn tuyệt vọng, bọn họ điên cuồng phóng ra hư không kỹ, hi vọng tiêu diệt đám lửa quỷ dị. Nhưng hung danh lẫy lừng của Đốt Tiền, ngay ở liên bang cũng khiến mọi người kính sợ, đâu dễ bị diệt như vậy?

Ngọn lửa có thể bị cắt ra làm hai đám, có thê bị đập tan thành một đám hoa lửa, nhưng cực khó dập được nó. Mỗi một đóm lửa nhỏ đáng sợ, một khi bám vào thân thể lại đột nhiên bùng trở lại.

Bọn binh lĩnh chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì khủng bố quỷ dị như vậy, nhìn đồng bạn đang ở trước mặt cứ thế bị thiêu đốt, biến thành cả một cây lửa, lăn lộn trên mặt đất kêu gào thảm thiết, ý chí của bọn họ kết cục đã tan nát.

Tốc độ của đám lửa này không nhanh, chỉ cần bọn họ quay người bỏ chạy, là những ngọn lửa này có đuổi cũng không theo được.

Bọn họ quyết định chọn bỏ chạy!

Bên cánh thất thủ, tình thế lập tức nghiên về một bên.

Thùng! Thùng! Thùng!

Những tiếng bạo âm trầm rền như sấm tựa như tiếng dồn của trống, trong chiến trường đang loạn lại có thể nghe được rõ ràng, liên miên bất tuyệt bên tai!

“Phốc!” Huyệt thái dương của gã tiểu đội trưởng tiền tuyến hay rống giận đột nhiên nổ bung ra một đóa hoa máu, động tác của gã khựng lại, giật giật rồi ngã xuống.

Cả một lớp người tựa như lúa mạch bị gặt, dưới trận tập kích của đoàn bạo âm, từng lớp từng lớp ngã xuống.

Loa Văn Thư Toa!

Trên không trung nhìn thấy một màn này, trong lòng Trần Mộ lập tức hiểu rõ, thắng rồi! Thời điểm Bagnell xuất thủ khiến hắn cảm thán không ngừng, quả là gừng càng già càng cay, Bagnell đã chiếm chủ động hoàn toàn, chiêm ưu thế tuyệt đối. Với ưu thế như vậy, nếu lão mà còn không thắng được, thì lão chẳng phải là “Sói”!

Hắn đột nhiên nhìn thấy một đạo thân ảnh, là Weah!

Weah vọt lên trong trận địa, khiến trong lòng Trần Mộ thấy nghi hoặc. Tư thế vọt lên của Weah đầy vẻ kiên quyết trong mắt hắn, thậm chí tách khỏi đám Tiểu Bộ Mặc cả một đoạn.

Nhớ về những lời Weah đã từng nói, trong lòng hắn đột nhiên hiểu ra. Nhìn về hướng Weah đang tiến tới, một cái mặt nạ màu vàng rơi vào trong tầm nhìn của Trần Mộ.

Chẳng lẽ.. một ý nghĩ cực cực cực nhỏ xuất hiện, thân hình của Trần Mộ nhất động, tựa như một cánh ưng, bắt đầu bổ nhào xuống!

Tà Quân Đồng!

Trên một trăm tia sáng màu đỏ từ tay của hắn bắn ra, như một tầm lưới chụp về khoảng không phía trước của Weah.

Tiếng hét thảm thiết liên miên bất tuyệt bên tai, moa máu tươi rói, tia sáng đỏ tựa như hồng sắc quang thúc tựa như một chiếc lược, cào ra một con đường trước mặt Weah!

Weah liếc mắt nhìn Trần Mộ, sự ăn ý của hai người trong chớp mắt không cần nói lời vô nghĩa, tốc độ của gã không giảm, thu hồi ánh mắt Weah chằm chằm nhìn vào gã nam nhân đeo mặt nạ màu vàng.

- Weah!

- Là Weah! Hắn vẫn còn sống!

Giọng đám thủ lĩnh bộ lạc kinh hoàng!!! Weah như làm ngơ, trong ánh mắt của gã chỉ có gã nam nhân đeo mặt nạ màu vàng.

- Bảo hộ Vương!

Đám hộ vệ kiệt lực hét lên, nhưng lại đầy vẻ tuyệt vọng!

- Weah!

- Weah vẫn còn sống!..

Những tiếng kinh hoàng tựa như ôn dịch lan tràn trong trận địa, trở thành cọng cỏ cuối cùng trên lưng lạc đà. Chuyện Vương đồ diệt toàn tộc của Weah, truy sát gã không là bí mật ở Ma Cáp Địch Vực. Các binh sĩ thông thường không nhận ra Weah, nhưng sức ảnh hưởng của việc Weah giữ vị thế cường giả vô địch mười năm ở Ma Cáp Địch Vực, lại như khắc sâu trong lòng mỗi chiến sĩ, ngay khi các thủ lĩnh bộ lạc hét lên tên của Weah, trong não của đám sĩ binh chỉ có một khái niệm duy nhất đó là chạy trốn!

Lần đầu tiên Weah lộ ra vẻ điên cuồng. Lầ đầu tiên Trần Mộ thấy trên khuôn mặt vô cảm của Weah, lộ ra vẻ phẫn nộ..

Và bi thương nữa, thứ mà Trần Mộ cứ tưởng rằng không bao giờ xuất hiện trên người Weah cơ chứ.

Thấy Weah vẻ như tiến nhập trạng thái điên cuồng, Trần Mộ dừng bước, lặng lẽ nhìn. Không biết vì đâu, hắn hiểu được lúc này Weah không cần được giúp đỡ, gã chỉ cần không bị quấy nhiễu.

Răng rắc! Răng rắc!

Tiếng xương cốt vỡ vụn liên miên bất tuyệt, Weah tuyệt không sử dụng hư không kỹ, chỉ đơn thuần dùng sức của nắm tay. Gã cứ từng bước từng bước tới gần, ánh mắt không có một ai khác, chỉ có một mình gã nam nhân đeo mặt nạ vàng.

Không một hộ vệ nào có thể đỡ được một kích của gã! Đám hộ vệ điên cuồng tuyệt vọng, không một ai có thể cản trở được gã. Gã cứ như vậy mà từng bước ép tới chỗ Vương!

Xung quanh Vương không còn một ai, nhưng y cũng không lui lại, mà ngược lại, trong ánh mắt y tràn ra vẻ cười cợt.

- Trước đây ta đã đoán, ngươi khẳng định không chết.

Vương cười tiếp:

- Chết bởi tay ngươi, thật là..

Y nhìn về phía Trần Mộ nơi xa, giọng có chút tiếc nuối, một chút mất mát:

- Chỉ tiếc, trước khi chết không thể giết tới liên bang.

- Ngươi là ai?

Weah chằm chằm nhìn Vương, tựa như dã thú trong lồng giam gầm rú.

“A a.” Vương cười nhẹ một tiếng, tự tay xuất thủ, hạ chiếc mặt nạ trên mặt. Một gã trung niên trông như một nhà học giả, trên mặt treo một nụ cười lạnh nhạt và châm biếm. Nhìn không thấy nửa điểm kinh hoàng, thần tình thả lỏng tựa như đang gặp bạn bè. Ngay cả Trần Mộ, trong lòng cũng không khỏi nể phục.

- Ta là ai có quan trọng lắm không?

Vẻ cười cợt trên mặt Vương lại càng nặng.

- Vì đâu?

Weah tựa hồ đã khôi phục bình tĩnh, gã lạnh nhạt hỏi.

- A, ngươi là một thanh đao tốt, nhưng mà, lại không phải là tay chém của ta.

Vương như nửa cười như không, năm tay của Weah đột nhiên xiết lại.

Vương lại cười nhẹ một tiếng, y đột nhiên quay người, hướng về phía Trần Mộ vẫy tay. Trần Mộ trong lòng sự kính trong tăng lên gấp bội, có thể ung dung trước cái chết như vậy, kẻ này thực sự là một nhân vật lợi hại. Thấy phương vẫy tay với mình, hắn cũng không sợ, thản nhiên hạ xuống.

- Ngươi từ liên bang đến, cho ta hỏi ngươi một người.

Vẻ mặt của Vương treo nụ cười lễ mạo.

- Ai?

Trần Mộ có chút tò mò hỏi.

- Y là Đường Hàm Phái.

Mỗi một câu nói, cùng với câu nói trước đó tuyệt đối bất tương đồng. Mỗi câu trước đó, có lạnh nhạt, có trào phúng, rất lễ độ, rất ung dung, nhưng đều khiến cho người nghe không thấy lộ ra nửa vẻ tình vảm. Nhưng năm chữ này, Trần Mộ lại nghe được trong đó có hàm chứa tình cảm.

Trần Mộ lúc này mới giật mình phát hiện, gã nam nhân trước mắt này có vài phần giống như Đường Hàm Phái, vậy phải chăng..

- Ngươi là huynh đệ của y?

Trần Mộ hỏi.

- Ta là ca ca của nó.

Vương kiêu ngạo nói, y vì cái thân phận mà kiêu ngạo.

- Y rất tốt, hiện là hiệu trưởng của Liên Bang Tống Hợp học phủ, đệ nhất tạp tu của liên bang.

Trần Mộ tuy có thể đoán ra đại khái, nhưng vẫn giật mình.

Vương gật gật đầu, mấy tên này không gợi nên một chút gợn sóng của lòng gã.

Trần Mộ bổ sung thêm một câu:

- Ta là địch nhân của y.

Trong mắt Vương đột nhiên lóe sáng:

- Rất tốt!

Y quay người, nửa cười nửa không nhìn Weah:

- Ngươi động thủ, hay để ta tự động thủ?

Weah một quyền!

Không liếc xuống thi thể dù chỉ một lần, gã chuyển thân rời đi, trên mặt đầy lệ.

Ở nơi xa, Bagnell thần tình ngây ngốc nhìn một màn vừa rồi, tựa như tượng đá đứng tại đó, bất động, mặt bạc, từng giọt, từng giọt rơi xuống.