Tại căn cứ núi Bạch Vân, bên trong phòng nghị sự lớn có mặt đầy đủ những người đứng đầu.
“Khương lão, lần này chúng ta hạ sát năm cao thủ Huyền giai, đánh trọng thương 3 người, giết hai phần ba nhân thủ ở đó, ngoài ra thu hết toàn bộ tài sản mang về! Tổn thất chỉ bằng một phần năm đối phương!”
Khương Duy gật đầu:
“Kế hoạch xem như thành công. Đáng tiếc…Đội tìm kiếm có tin gì chưa?”
Mọi người xung quanh nhìn nhau, đều hiểu ông ta muốn nói chuyện gì. Một người trầm giọng trả lời.
“Vẫn chưa. Quy mô của trận đánh quá lớn, nhiều chỗ bị phá hủy không còn gì. Chỉ sợ di hài của Hà Trưởng lão cũng…”
“Hà trưởng lão nửa đời chiến đấu cho Triều Quốc, đến giây phút cuối cùng vẫn là hy sinh cho đất nước. Tấm lòng này không gì có thể so sánh được!” Khương Duy thở dài.
“Trước đây ta từng nghi ngờ Hà trưởng lão. Bây giờ mới hiểu vì sao ông ấy lại được Hoàng Thất coi trọng đến thế. Giá như người hôm nay không phải là ông ấy thì tốt…” Cao Tiến nói.
“Ngoài ông ấy ra làm gì còn ai dám đi! Tất cả kế hoạch đều do Hà trưởng lão một tay dựng nên. Vốn dĩ Hoàng thất muốn giữ ông ấy trong Học viện để giảng dạy, nhưng Hà trưởng lão nhất quyết đòi ra tiền tuyến. Tuổi thọ của ông ấy đã gần hết, lại có bệnh trong người không thể đột phá. Một chiến tướng kiêu hãnh thà chết trên chiến trường còn hơn nằm trên giường bệnh!”
Khương Duy cảm thán vài câu rồi đổi chủ đề.
“Tình hình Hà Khôi thế nào rồi?”
“Khương lão, Hà Khôi ngày hôm qua đã tỉnh lại rồi!”
“Tạm thời đừng cho hắn biết chuyện của cha mình. Cả gia đình họ đều cống hiến cho Triều Quốc, công lao rất lớn. Ta sẽ đưa Hà Khôi về kinh chữa trị. Giọt máu cuối cùng đấy không thể để mất được!”
“Khương lão, Triều Quốc đang cử thêm quân tới đây, chắc là ngày mai sẽ đến!” Một người khác lên tiếng.
“Mục tiêu tiếp theo là chiếm quyền kiểm soát toàn bộ núi Bạch Vân trước khi Huyết linh tông kịp trở tay, không để những hy sinh vừa rồi là vô ích! Cao Tiến, ngươi trình bày kế hoạch đã chuẩn bị đi!”
Cao Tiến y lời vung tay ném ra một bản sa bàn núi Bạch Vân với đầy những chấm đỏ xanh trên đó. Tất cả những người có mặt trong mắt đều ánh lên hào khí, một lòng hừng hực ý chí chiến đấu.
Đây chính là phòng tuyến quan trọng hàng đầu để bảo vệ Triều Quốc, và những người đang đứng ở đây là những chiến binh mang trong mình sứ mệnh to lớn.
Cái chết oai hùng của Hà Chương đã khiến ngàn người trong căn cứ bừng lên một ngọn lửa nhiệt huyết, ngọn lửa thà hy sinh tất cả để bảo vệ quê hương đất nước.
…
Bên trong Thể nội của Quân, khối cầu vẫn lơ lửng lượn lờ mặc cho sắc mặt của hắn đang vàng như nghệ.
“Bách…Bách Thiên Binh? Ngươi đùa ta à?”
“Hừ! Dám gọi thẳng tên Bản tọa! Ngươi chán sống rồi à?”
Khối cầu tức giận lao tới nhằm thẳng vào trán Quân. Hắn sợ hãi vội lùi lại nói:
“Không phải ta không tin, mà việc này thật sự quá mức hoang đường. Chẳng phải ông đang nằm ở bảo điện bên trong Bách Thiên bí cảnh hay sao?”
“Là Huyễn Minh và Bách Kim đưa Bản tọa vào trong cơ thể ngươi trước khi bí cảnh bị phá hủy?”
“Bí cảnh bị phá hủy?” Hắn kinh ngạc, không hề biết gì về chuyện này.
Khối cầu biết hắn nói thật, bèn lướt qua một lượt sự tình xảy ra bên trong, dĩ nhiên những điều quan trọng đều bỏ đi không nhắc đến.
“…Huyễn Minh phát hiện ra cơ thể ngươi kỳ lạ, có thể trốn tránh được sự dò xét của Thiên đạo. Vì vậy trước khi Cửu trùng thiên kiếp giáng xuống, bọn họ đã kịp đưa ta trốn vào đây!”
Quân bây giờ mới nhớ lại, đúng là trước khi hắn hôn mê có một luồng sáng bay vào đầu, không ngờ lại là thứ này. Mặc dù câu chuyện kia nghe có vẻ cũng hợp lý, nhưng hắn vẫn không dám tin thứ đang ở trong thức hải của mình lại là một siêu cấp cường giả uy chấn một thời như vậy!
“Nếu quả thực ông là Bách Thiên Binh, thì cho ta hỏi ông trốn vào cơ thể ta để làm gì? Bách Kim và Huyễn Minh còn sống không? Những người ở trong đó làm sao mà thoát ra được? Bí cảnh vốn là Càn khôn đỉnh hóa thành, thế bây giờ bị phá hủy thì nó sẽ biến thành hình dạng gì…”
“À ờm! Bản tọa mới tỉnh dậy có nhiều chuyện không nhớ được, hiện giờ rất mệt mỏi cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Ta thấy ngươi cũng thế. Có gì nói chuyện sau đi!”
Nó nói xong lập tức lao vút xuống đáy hồ nằm yên bất động không hề tỏa ra tí khí tức nào cả. Dù Quân là chủ nhân nơi đây nhưng cũng không cách nào lay chuyển được nó hay ném ra ngoài. Hắn bất lực đành mặc kệ, để đó rồi từ từ tìm cách sau.
…
Bên ngoài trời đã sáng rõ, cái xác Mạnh Thần vẫn ngồi yên tư thế giống như trước. Quân nhìn thấy túi trữ vật đeo bên hông mà thèm rõ dãi, muốn ra tay đoạt lấy. Kẻ như Mạnh Thần thì chắc chắn đã gom góp được rất nhiều đồ tốt. Nhưng hắn cũng không dám lại gần, mà kiếm một cành cây dài câu vào lấy ra. Sau khi chắc chắn không có vấn đề gì mới bắt đầu kiểm tra.
“Mấy chục vạn linh thạch, còn nhiều hơn cả ta!”
“Hử? Trúc thanh diệp! Tên khốn này thì ra giấu làm của riêng, vậy mà dám lừa ta là bị cao tầng trong căn cứ lấy mất!”
Quân chép miệng, nghĩ lại thì việc này cũng dễ hiểu mà thôi, rồi lại tiếp tục kiểm tra. Pháp quyết, pháp khí, đan dược…đủ cả. Quân nhìn qua một lượt, tổng cộng có đến mười chín cuốn nhưng lại không có bộ nào thực sự có ích nên cũng lười xem. Ngoại trừ mấy viên đan dược trị thương hắn lấy ra dùng, còn lại đều cất hết vào một góc để sau xử lý. Nhưng có hai cuốn sách làm hắn thấy thú vị hơn cả.
“Sách về trận pháp?”
Một cuốn ghi lại kiến thức cơ bản về trận pháp, cách phân loại, nhận biết, lập trận, phá trận…Một cuốn lại có hướng dẫn cụ thể về ba mươi ba trận pháp khác nhau, có cả khốn trận, ảo trận, công trận…Thậm chí còn có một trận pháp có thể tiêu diệt cao thủ Huyền giai, uy lực cực kỳ to lớn.
Trận pháp mà Mạnh Thần dùng để trói buộc hắn cũng có ghi lại trong này, gọi là Trấn hồn đoạt phách trận, tác động được đến Hoàng giai thất đẳng đỉnh phong, giúp người bày trận có thể chuyển hóa và hấp thu toàn bộ thức hải của đối phương thành của mình.
Không chỉ có vậy, thông qua kiểm tra kỹ lưỡng, hắn phát hiện bên ngoài hang động còn được bố trí tới hai ảo trận, ba thủ trận và hai công trận khác để bảo vệ. Nếu xét theo uy lực nói trong sách, thì chỗ pháp trận này thậm chí có thể chống lại Huyền giai nhất, nhị đẳng.
Quân âm thầm cảm thán, không ngờ Mạnh Thần lại có trình độ trận pháp cao như vậy, số thủ đoạn này còn lợi hại hơn của hắn không biết bao nhiêu lần, ấy vậy cuối cùng vẫn vì tham lam mà chết không nhắm mắt.
Có một nơi an toàn thế này thì hắn cũng chẳng buồn đi đâu, cứ ở đây hồi phục cho đã rồi tính tiếp.
…
Một tháng sau hoàn toàn bình phục, hắn ngồi bên trong Thể nội nhìn ngắm đan điền của mình. Ở đó có một viên Nguyên đan to bằng đầu người không ngừng xoay tròn chậm rãi.
“Luyện hóa không hoàn toàn, chấp nhận Ngụy đan. Có lẽ cả đời này ta phải dừng lại ở đây!”
Hắn có chút tiếc nuối. Nhưng nghĩ lại cũng không lấy làm sầu não, chẳng phải hắn vốn dĩ chỉ là người thường, lạc đến đây nên mới biết tu luyện hay sao? Lúc đầu hắn cũng chỉ là tò mò, nhưng dòng đời xô đẩy buộc hắn phải mạnh lên nên mới cố mà tu luyện đến ngày nay.
“Ồ! Cái này vốn là Yêu đan mà! Ngươi luyện cái dị thuật của Bản tọa hả? Không ngờ thứ dị thuật ta ngẫu hứng tạo ra ấy vậy mà có thể tu luyện được thật! Hahaaa! Bản tọa đúng là kỳ tài mà!”
Quân lập tức quay đầu nhìn lại đã thấy khối cầu lơ lửng trong không trung.
“Ông tỉnh dậy lúc nào? Ông trả lời mấy câu hỏi của ta đi đã?” Hắn lập tức thủ thế.
“Hừ! Ngươi không tin thì mặc ngươi, dù sao ngươi cũng không có cách nào đẩy ta ra ngoài. Cùng nhau chung sống mới là lựa chọn tốt nhất!”
“Cùng nhau chung sống? Hừ! Kẻ gần đây nhất ở cạnh ta vừa định giết ta, chắc chắc ông cũng đang có ý định đoạt xá ta!”
“Không hề không hề! Không chỉ ngươi mà ta không thể đoạt xá bất kỳ ai. Bởi vì một khi đoạt xá, toàn bộ khí tức của ngươi sẽ theo thời gian mà biến mất, đến lúc đó không còn ngươi che chắn ta sẽ bị Thiên đạo phát hiện! Những người khác lại càng không phải nói!”
“Ta không tin! Bây giờ ông thử tách một ít linh thức chui ra ngoài ta xem! Nếu quả thực như vậy ta sẽ cho ông trú thân!”
“Không! Không! Không! Chỉ cần ta vừa mới lộ ra là bị đánh chết ngay! Ngươi bây giờ chính là ngôi nhà duy nhất của ta!”
“Nói như vậy…Nếu ta chết thì ông cũng chết theo?”
“Về cơ bản là như thế!”
“Được rồi! Ta tạm tin ông. Ông không muốn chết, ta cũng không muốn chết, tốt nhất là nên bảo vệ lẫn nhau!”
“Đương nhiên rồi! Để tỏ thành ý, Bản tọa tặng ngươi một món đồ!”
Vừa nói xong khối cầu phun ra một đoàn ánh sáng ngưng tụ trước mặt.
“Khai tâm ma pháp? Là công pháp tu luyện linh thức?”
“Đúng thế. Linh thức rất quan trọng đối với tu sĩ. Ngươi vừa mới mở ra thức hải, cần phải củng cố thật vững chắc, đặt nền móng cho tương lai.”
“Ông lấy công pháp này ở đâu ra? Nó là của ông hả?”
“Là từ tên xui xẻo kia. Đúng lúc ta đang ngủ thì lại chọc vào làm gì. Sẵn đang cần hồi phục, ta hấp thu linh thức của hắn luôn, nhân tiện thông qua ký ức của hắn mà học hỏi những thứ ở hiện tại. Dù sao thì ta đã ngủ say mấy vạn năm, mọi thứ bây giờ với ta đều rất mới mẻ!”
Quân gật gù bắt đầu xem xét công pháp này. Khối cầu cũng lượn lờ xung quanh bô bô.
“Thứ này là công pháp của cái gọi là Kim khuyết môn gì đó. Tu luyện tối đa có thể đạt tới Khai vực cảnh. Ngươi biết Khai vực cảnh là gì không? Là một trong những điều kiện bắt buộc để đột phá Địa giai đấy…”
“Khai vực cảnh là gì?” Hắn tò mò.
“Ngươi không biết thật à?” Khối cầu có chút kinh ngạc, nhưng rồi cũng giảng giải cho hắn.
Thì ra thức hải cũng có phân chia cảnh giới, chia làm năm cấp độ: Khai thông cảnh, Khai trì cảnh, Khai hải cảnh, Khai vực cảnh, Khai uyên cảnh!
Thức hải của kẻ mới mở ra gọi là Khai thông cảnh, thường chỉ rộng dưới ngàn mét. Vượt qua giới hạn một ngàn mét là đạt đến Khai trì cảnh, thức hải như chiếc hồ rộng lớn bao la. Trải qua không ngừng tu luyện, thức hải mở rộng đến mười ngàn mét là chạm đến Khai hải cảnh, cũng là yêu cầu tối thiểu để đột phá đến Huyền giai. Lúc này thức hải mới thực sự xứng với chữ “biển”.
“Khi còn sống thức hải của ông đạt cấp độ gì? Khai uyên cảnh hả?”
“Xì! Bản tọa đã đạt đến Thông thiên cảnh?” Khối cầu cất giọng tự hào.
“Thông thiên cảnh? Là cái gì? Ông vừa bảo là năm cảnh giới mà…!”
“Tiểu tử vô tri kiến thức hạn hẹp! Đợi khi nào ngươi đạt đến Địa giai đỉnh phong tự khắc sẽ biết. Ờ mà cái viên Ngụy đan kia…!”
“Nếu không có cách nào xử lý, thì không có ngày đó đâu. Tính thời gian thì tối đa ta sẽ sống được khoảng năm chục năm nữa. Đến lúc ấy hai ta đều chết!” Quân cười.
“Dị thuật đấy ta nghĩ ra thì ta sẽ tìm cách. Bây giờ ngươi hãy tập trung tu luyện Khai tâm ma pháp đi!”
“Còn ông thì sao?”
“Ta đi ngủ! Phải ngủ thì mới khôi phục được. Nhưng nếu khôi phục bằng thiên địa linh khí thì rất chậm. Muốn nhanh phải hút linh thức của ngươi hoặc dùng dan dược, linh vật. Vì vậy ngươi hãy mau chóng tu luyện đến Khai hải cảnh, lúc đó mới không bị ta làm ảnh hưởng.”
…
Khai tâm ma pháp, lấy Ngũ hành làm gốc, vận dụng sức mạnh kim mộc thủy hỏa thổ mà hấp thu và chuyển đổi linh khí trở thành linh thức cho bản thân, được chia làm ba tầng.
Tầng đầu tiên ngưng tụ vòng xoáy Ngũ hành bên trong thức hải giúp tăng cường tích lũy linh thức.
Tầng thứ hai ngưng tụ Ngũ hành bàn tác dụng mạnh gấp mười lần vòng xoáy, lại có thể dùng như một loại công kích linh hồn.
Tầng thứ ba ngưng tụ Ngũ hành hồn, có thể xuất khiếu ra bên ngoài cơ thể, thần du trăm dặm, vô tung vô ảnh, tấn công kẻ địch, nhất kích tất sát!
Quả nhiên là công pháp của Tông môn được xem là nguy hiểm nhất lục địa, cực kỳ bất phàm, âm hiểm khó phòng, nhưng đồng thời yêu cầu cũng rất cao. Chẳng hạn như muốn luyện thành Ngũ hành hồn cần phải đạt đến Khai vực cảnh, mà Khai vực cảnh là gì hắn còn không biết.
Linh hồn luôn là thứ tối quan trọng đối với tu sĩ. Võ giả tuy yếu mà lại có phần thong dong bởi thức hải của họ bị khóa, không thể công kích. Hoàng giai mạnh hơn thì lại có điểm yếu linh hồn dễ bị tổn thương, nhưng đấu pháp dạng này hiếm có, tu luyện khó khăn tốn thời gian, hơn nữa dùng không khéo rất dễ phản phệ nên không mấy người học. So về độ hữu dụng trong thực chiến thì đao pháp, kiếm pháp…tốt hơn nhiều.
Quân bây giờ lại khác, hắn chẳng có gì ngoài thời gian. Hơn nữa vừa trải qua Quỷ môn quan, hắn thà chấp nhận mất vài năm tu luyện còn hơn để mình rơi vào cửa tử một lần nữa.
Hắn bắt đầu khoanh chân hít thở, theo khẩu quyết Khai tâm ma pháp cảm nhận Ngũ hành nguyên lực trong thiên địa, từ từ dung nhập vào bản thân.
…