Tặng Người Câu Chuyện Cổ Tích

Chương 51




Ôn Nhiễm đã trải qua cả buổi sáng trong phòng bệnh đơn của dì Chúc, còn ăn cơm với dì nữa.

Ôn Nhiễm kể cho dì nghe chuyện xảy ra mấy ngày nay, nào là Tạ Vân Lễ nấu cơm cho cô, sấy tóc giúp cô, dẫn cô ra ngoài dùng bữa, buổi tối chơi ghép hình cùng cô, còn dỗ cô ngủ giống dì Chúc.

Mấy ngày sinh hoạt chung với Tạ Vân Lễ, cô không khó chịu, không hề buồn bực.

Dì Chúc kinh ngạc cực kỳ, vì Tạ Vân Lễ hoàn toàn làm được việc mà dì không thể, chỉ riêng chuyện dẫn Ôn Nhiễm ra ngoài ăn thôi cũng đã vô cùng khó khăn rồi.

Vì Ôn Nhiễm hết sức nhạy cảm với môi trường xung quanh, dù chỉ một bất ngờ nhỏ cũng có thể khiến cô rơi vào khủng hoảng.

Nên dì Chúc càng nghe càng khó tin, đương nhiên, điều khiến dì bất ngờ không chỉ nằm ở những việc Tạ Vân Lễ làm cho Ôn Nhiễm, mà còn ở vẻ mặt của Ôn Nhiễm khi cô kể về chúng, trông vừa thoải mái vừa hân hoan.

Rõ mười mươi, tất cả việc này không hề mang đến áp lực cho cô, còn khiến cô hết sức vui vẻ.

Lúc sắp kể xong, Ôn Nhiễm đã lỡ lời về việc hôm qua cô tặng cho Tạ Vân Lễ một bức tranh, buổi tối còn lén lút sang phòng Tạ Vân Lễ.

Sau đó dì Chúc thấy cô đỏ bừng mặt.

Dì Chúc đến gần cô: “Nhiễm Nhiễm, cháu đang… thẹn thùng à?”

Ôn Nhiễm che mặt mình: “... Thẹn thùng ạ?”

Trong lòng dì Chúc ngổn ngang trăm mối, dì những tưởng, có lẽ cả đời này Ôn Nhiễm sẽ không thể thông suốt hoặc cần thời gian lâu dài để thông suốt. Vì ở khía cạnh tình cảm, cô cần phải trải qua và học tập nhiều hơn.

Song, dì Chúc không nỡ để cô trải nghiệm các vấn đề xoay quanh tình cảm. Dù sao lòng người vẫn khó dò, ngay cả người có quan hệ huyết thống, khả năng cao cũng không thể nỗ lực trăm phần trăm để kiên nhẫn với một bệnh nhân tự kỷ.

Nhưng Tạ Vân Lễ đã làm được.

Trong mắt dì Chúc, Ôn Nhiễm có thể lấy một người đàn ông như Tạ Vân Lễ đã là lựa chọn rất tốt rồi. Ít nhất Tạ Vân Lễ chưa bao giờ ép buộc cô điều gì, cũng không cứng đầu thay đổi cách sống và tính tình của Ôn Nhiễm.

Nhưng nếu… Ôn Nhiễm rung động thì sao?

Dì Chúc không dám chắc, dù sao tình trạng của Ôn Nhiễm cũng đặc thù. Về khía cạnh quan hệ thân mật, đứa trẻ mắc chứng rối loạn phổ tự kỷ khó lòng tỏ tường như người bình thường.

“Nhiễm Nhiễm, cháu nói cho dì biết, cháu nghĩ thế nào về cậu Tạ?”

“Nghĩ… thế nào là sao ạ?” Ôn Nhiễm không hiểu ý dì lắm.

“Còn giống trước kia, cậu ấy vừa tới là cháu muốn trốn tránh không? Hay vừa nghe thấy tên cậu ấy thì còn hồi hộp không?”

Ôn Nhiễm suy ngẫm một hồi, nghiêm túc lắc đầu: “Hình như… hết rồi ạ.”

Trong trí nhớ của cô, vài ngày qua cô luôn nghĩ khi nào Tạ Vân Lễ mới về, công việc bận rộn không, anh có mệt mỏi không, đến khuya mới về sao, còn gặp ác mộng không…

Chỉ cần vừa nghe thấy tiếng Tạ Vân Lễ mở cửa, cô sẽ trở nên giống Ca Ca, xuống lầu chào đón anh trước.

Mỗi lần gọi tên anh, cô luôn cảm thấy ấm áp, như thể mới tắm nắng xong.

“Vậy lúc kề bên cậu Tạ, cháu sẽ khoan khoái vui vẻ, muốn thời gian ở cạnh cậu ấy kéo dài thêm nữa, đúng không?”

Ôn Nhiễm nghiêng đầu, ánh mắt hoang mang.

Nhưng không phải cô không hiểu, mà cô đang băn khoăn.

Cô đang nghiêm túc tự hỏi vấn đề dì Chúc đưa ra, cũng đang nghiêm túc nhớ về khoảng thời gian ở chung với Tạ Vân Lễ.

Cô suy tư hồi lâu, nhưng dì Chúc không hề thấy bất thường.

Vì Ôn Nhiễm là thế, tuy chậm chạp nhiều chuyện, nhưng trong chuyện mình để tâm, cô sẽ hết sức tập trung, hết sức nghiêm túc nghiền ngẫm.

“Không gấp, bé ngoan. Đợi đến lúc dì xuất viện, cháu trả lời vấn đề này cũng không muộn.”

Trời đã tối khi nào chẳng hay, Ôn Nhiễm không muốn rời xa dì Chúc. Nhưng dì Chúc phải tiêm thuốc, cần nghỉ ngơi, cô biết mình nên rời đi.

Ôn Nhiễm hỏi dì: “Dì Chúc, sức khỏe dì… thật sự vẫn ổn chứ? Dì cần, cháu làm gì, cho dì không?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Dì Chúc cười: “Cháu có thể khỏe mạnh, sống hạnh phúc là dì vui lắm rồi. Yên tâm, dì không có vấn đề gì đâu, vẫn có thể chăm sóc cháu nhiều năm nữa đấy.”

Ôn Nhiễm suy nghĩ một chốc, hỏi dì: “Vậy… Tạ Vân Lễ thì sao? Cháu phải làm thế nào… mới có thể, khiến anh ấy vui đây? Vì cháu, anh ấy đã làm nhiều, nhiều việc quá… Cháu không biết, cháu thấy mình, ngốc lắm…”

Vừa rồi hồi tưởng, cô nhận ra Tạ Vân Lễ thật sự đã làm biết bao việc cho cô.

Còn cô cứ ngô nghê, hình như chỉ biết theo sau bước chân anh, còn dễ dàng mắc sai lầm gây phiền phức cho anh.

Dì Chúc nhìn vẻ khổ não của cô, không khỏi bật cười: “Thật ra cậu Tạ chỉ muốn thấy cháu vui vẻ thôi, trong lòng cậu Tạ, Nhiễm Nhiễm nhà ta là người quý giá nhất mà.”

“Nhưng ấy, nếu cháu muốn khiến cậu ấy vui vẻ hơn, quả thực có thể làm vài việc đặc biệt. Ví dụ như… việc cháu thấy trong phim truyền hình tình cảm đó, lúc nam nữ chính ở bên nhau…”

Nghe dì Chúc nói thế, Ôn Nhiễm đột nhiên mở to hai mắt.

Nhưng trong phim truyền hình, nam nữ chính sẽ ra ngoài hẹn hò cùng nhau, sẽ xem phim cùng nhau, sẽ đến công viên giải trí cùng nhau, sẽ nắm tay về nhà cùng nhau, sẽ cãi nhau, ôm nhau, hôn nhau, sẽ…

Mới nghĩ đến mấy việc này thôi, cô đã thấy mình không sao làm nổi.

Dì Chúc không nhịn được mà nhéo gương mặt đỏ ửng của cô: “Nhiễm Nhiễm, cháu biết gì không? Cảm xúc bây giờ của cháu, là đang thẹn thùng đấy.”

Ôn Nhiễm vô thức giơ tay lên che mặt mình, khiến dì Chúc phì cười.

- Tựa như trải qua cảm giác mang tên “Cuối cùng con gái của mình cũng đã trưởng thành, cũng đã biết yêu rồi”.

Gần đến giờ, Tạ Vân Lễ về phòng bệnh.

Anh cho Ôn Nhiễm và dì Chúc không gian riêng, Ôn Nhiễm không hề chú ý tới thời gian, trời đã tối mất rồi.

Khoảnh khắc thấy Tạ Vân Lễ, Ôn Nhiễm bất chợt che mặt, không biết làm thế nào, bèn rúc đầu vào vai dì Chúc.

Dì Chúc vội vàng vỗ về vuốt ve tóc cô.

Nhưng Tạ Vân Lễ lại hiểu lầm: “Sao thế em? Không thoải mái à?”

“Không phải đâu.” Dì Chúc giải thích: “Có lẽ vì bỗng thấy cậu nên có phần hồi hộp.”

Tạ Vân Lễ nhíu mày.

Anh cứ nghĩ Ôn Nhiễm đã quen với sự tồn tại của anh, hóa ra cô vẫn sẽ hồi hộp sao?

Thấy thái độ của Tạ Vân Lễ, dì Chúc đã biết anh hiểu lầm ý mình. Dì Chúc nói cô hồi hộp, thật ra là đang thẹn thùng, chứ không phải sợ hãi.

Nhưng dì ngẫm nghĩ một lát, cũng không giải thích. Với tình hình hiện nay của đôi vợ chồng trẻ này, dì không cần làm vậy.

Dì chỉ vỗ vai Ôn Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm ngoan, về nhà với cậu Tạ nào, nhớ lời dì vừa nói đấy.”

Sau khi rời phòng bệnh cùng Tạ Vân Lễ, Ôn Nhiễm luôn theo sát anh.

Vào thời điểm này ở bệnh viện, khoa tổng hợp đã sôi nổi tan tầm, nhưng trên hành lang khu nội trú vẫn đông đúc người qua lại.

Rúc gương mặt nhỏ của mình vào khăn choàng cổ, Ôn Nhiễm cứ chăm chú nhìn bàn tay của Tạ Vân Lễ ở phía trước.

- Trong phim, các cặp đôi yêu nhau sẽ luôn nắm tay về nhà cùng nhau.

Bỗng dưng cô, cũng rất muốn…

Nắm tay Tạ Vân Lễ.

Ôn Nhiễm giơ tay lên, nhìn đầu ngón tay mình, rồi dời mắt sang bàn tay đặt bên người của Tạ Vân Lễ…

Cô chớp mắt, thận trọng từ từ với lấy tay anh.

Cô chỉ muốn thử thôi, không dám nắm tay anh thật. Nào ngờ, khi cô sắp chạm vào đầu ngón tay anh, Tạ Vân Lễ đột nhiên xoay người, kéo tay cô, ôm cô vào lòng.

“Người phía trước nhường đường một chút!”

Hóa ra có người đẩy bệnh nhân qua, Tạ Vân Lễ sợ dọa đến cô nên bảo vệ cô trong ngực.

Ôn Nhiễm nép mặt vào lòng anh, bàn tay cũng bị anh nắm chặt, khiến cô ngây ngẩn.

“Đừng sợ.” Tạ Vân Lễ đặt tay ra sau đầu cô, trấn an vuốt ve tóc cô, sau đó anh nắm tay cô, băng qua dòng người rời khỏi tòa nhà của bệnh viện.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Em đói không? Hửm?”

Hỏi hai lần vẫn chưa nhận được câu trả lời, Tạ Vân Lễ quay đầu nhìn, thấy Ôn Nhiễm đang tỏ ra vô tội nhìn chăm chú vào… bàn tay được anh nắm lấy.

“Sao vậy?”

Tạ Vân Lễ cho rằng cô không quen, bèn nhẹ nhàng thả tay cô ra.

Nhưng lúc anh mới buông ra, Ôn Nhiễm bất chợt giơ hai tay lên nắm chặt tay anh.

“Về nhà nhé? Chúng ta… về nhà nhé anh?”

Nhìn đôi mắt sáng ngời của cô, Tạ Vân Lễ gật đầu.

“Được.”

Trong dòng người lướt qua, Ôn Nhiễm thấy không ít các cặp đôi trẻ tuổi thân mật, cô nhìn họ rồi nhìn Tạ Vân Lễ.

Cô bỗng cảm thấy, có lẽ mình sẽ học được cách làm vợ của Tạ Vân Lễ giống một người bình thường.

Như cô từng muốn học làm một cô gái bình thường.

Nhưng cô không biết, cô cần phải nỗ lực nhường nào mới có thể thành công đây?

Song, khi Ôn Nhiễm nhìn hai bàn tay nắm chặt nhau của hai người, một lần nữa cõi lòng cô như chìm trong muôn vàn cảm xúc ấm áp rộn ràng ấy.

Vui vẻ quá đỗi.

Cô nghĩ, cảm xúc này, chắc chắn tuyệt đối là niềm vui!

Lên xe, Tạ Vân Lễ cài dây an toàn cho cô, nới lỏng khăn choàng cổ của cô ra một chút xong, anh hỏi: “Đói rồi đúng không?”

Nhìn gương mặt vừa sắc bén vừa ôn hòa của anh, Ôn Nhiễm vội vàng nhìn sang nơi khác, lắc đầu: “Không ạ… em ăn với dì Chúc rồi, có không ít đồ ăn ngon.”

“Ồ?” Tạ Vân Lễ định nói thêm gì đó, điện thoại đột nhiên vang lên.

Anh nhìn thông báo cuộc gọi, nhíu mày, bảo Ôn Nhiễm chờ anh một chút, sau đó nghe máy.

“Chuyện gì?”

Đầu bên kia điện thoại nói vài câu khiến Tạ Vân Lễ biến sắc.

Ôn Nhiễm nhạy cảm phát hiện ra điều này, vô thức căng thẳng siết chặt hai tay.

Hình như, đã xảy ra chuyện gì đó? Cô hiếm khi thấy Tạ Vân Lễ như vậy.

“Tôi sẽ cho người qua xử lý.”

“Nhưng sếp Tạ à, việc này cần chính anh đến, nếu không sẽ lớn chuyện đấy, chỉ sợ…”

Tạ Vân Lễ thoáng nhìn Ôn Nhiễm, thấy cô lo lắng nhìn mình.

“Tôi biết rồi, cứ cố gắng khống chế trước, tôi sẽ nhanh chóng chạy qua.”

Sau khi anh cúp máy, Ôn Nhiễm hỏi: “Đã… đã xảy ra chuyện gì à?”

“Không sao, anh đưa em về trước.” Nói xong, Tạ Vân Lễ khởi động xe.

Một lát sau, Ôn Nhiễm thấy điện thoại của anh tiếp tục vang lên không ngừng. Tạ Vân Lễ không bắt máy nữa, cứ như không nghe thấy.

Nhưng trên mặt anh thoáng lộ ra vẻ nôn nóng, Ôn Nhiễm vẫn cảm nhận được dù không rõ ràng.

Huống hồ, anh luôn siết chặt bàn tay cầm vô lăng, chứng tỏ anh đang lo lắng sốt ruột cực kỳ, nhưng anh đang cố gắng kiềm chế.

Cô không khỏi bất an theo, ngay cả trái tim cũng thắt lại.

Làm thế nào mới có thể giúp anh đây?

“Nếu có, có việc gấp, anh không cần để ý đến em đâu…” Ôn Nhiễm chợt lên tiếng: “Em không muốn, anh chậm trễ, chuyện của mình vì em.”

Sợ Tạ Vân Lễ không đồng ý, cô cố gắng nói rõ ràng, biểu đạt từng từ: “Anh cứ xử lý, công việc. Em thật sự, không sao, anh để em… ở đâu cũng được. Em sẽ, sẽ ngoan ngoãn, không chạy lung tung, chờ anh.”

“Không được.” Tạ Vân Lễ dứt khoát nói: “Sao anh có thể để em một mình chứ?”

Thậm chí bây giờ bảo anh đưa Ôn Nhiễm về biệt thự rồi xử lý công việc sau, anh cũng không làm được.

Vì tối nay còn chưa biết bên Triệu Nam Phong và Hứa Lan Tâm sẽ ra sao, anh không yên tâm để Ôn Nhiễm ở biệt thự một mình, dù có bảo vệ tuần tra cũng không.

Ôn Nhiễm phải ở bên anh, anh mới có thể bảo vệ cô, anh nhất định phải đích thân bảo vệ cô. Ngoại trừ dì Chúc, dù giao cô cho ai, anh cũng không tài nào yên lòng nổi.

Tạ Vân Lễ nhíu mày, suy nghĩ một lát: “Hay thế này, anh sẽ nhanh chóng xử lý việc, em ngoan ngoãn đợi trong xe nhé?”

Ôn Nhiễm gật đầu: “Vâng.”