Tặng Em Một Đời Ngọt Ngào

Chương 28




Đây hình như là lần đầu tiên Tô Vĩ đến nhà cô, trước đây Hải Nhã đều đến nhà anh, nhưng mà nói lại hai người chỉ đơn độc sống chung, nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác biệt . .

Có thể trên phương diện này nam nữ khác nhau, cô cảm thấy đưa người đến chỗ ở của mình, giống như là đã đồng ý về mặt tinh thần, đặc biệt là phụ nữ, có thể dẫn một người khác giới về nhà, chứng tỏ cô đã vô cùng tin tưởng đối phương, mặc dù cô và Tô Vĩ quá trình gặp gỡ có chút không bình thường.

Có lẽ đối với một số người mà nói, trao đổi với nhau, yêu cũng đã hạnh phúc, còn dư lại không phải là chia tay, chính là đối mặt với những chuyện vụn vặt trong hôn nhân. Nhưng Hải Nhã chưa bao giờ giống như lúc này khát vọng cùng Tô Vĩ thật sự yêu nhau, sự gần gũi về mặt tinh thần, tất cả mọi chuyện như mới bắt đầu, bọn họ chưa hiểu rõ hết mọi chuyện của nhau, loại khát vọng này giống như khát vọng đêm hôm đó bọn họ điên cuồng dung hòa vào cùng nhau, khiến người ta khi thì cẩn thận dè dặt, thỉnh thoảng lại không kiêng kỵ gì.

Hải Nhã đem Laptop của mình chuyển đến phòng khách, kết nối mạng, hai người cùng nhau ngồi ở trên ghế sa lon, xem《 Phi Thành Vật Nhiễu , Cát Ưu đang cùng Thư Kỳ uống rượu, sau khi uống say lại nói đến chuyện đau lòng của mình, khóc đến đến cau mày. Không biết nhớ đến cái gì, Hải Nhã nhỏ giọng hỏi: "Tô Vĩ, Anh trước đây đã từng yêu cô gái nào chưa?"

Thật ra thì vấn đề này chính là tự tìm phiền phức, khi yêu trong lòng của người phụ nữ thật sự không biết chừng mực, nếu là anh nói không có, chỉ sợ là cô không tin; nếu mà anh nói có, cô lại buồn bực. Hải Nhã ngẩng đầu nhìn anh, Tô Vĩ khẽ mỉm cười, hỏi ngược lại: "Em thì sao?"

Cô dùng sức bóp tay của anh: "Là em hỏi trước."

"Ừ, muốn hỏi chuyện người khác, đầu tiên phải nói rõ ràng mọi chuyện của mình.” Anh giữ chặt ngón tay đan lộn xộn của cô.

Hải Nhã cười cùng anh đấu ngón tay một lát, cuối cùng thừa nhận thua dường như trả lời: "Được rồi —— lúc em học cấp hai có thích đơn phương một người. Cậu ta là người tốt, tấm lòng rất tốt, tất cả mọi người đều không phát hiện ra em bị bệnh phát sốt, cậu ấy đã nhận ra, thay em là vệ sinh lớp học, sau đó em thích cậu ta. Nhưng mà cậu ta đối với ai cũng tốt như vậy, em từ từ không còn cảm giác nữa, sau đó…sau kỳ nghỉ hè thi lên cấp ba, em gặp Đàm Thư Lâm.”

Cô có tự mình thể nhắc đến những chuyện cũ này, cảm thấy hơi khó chịu, nhưng nếu sống một mình, cho dù thế nào cô cũng sẽ không để mình nghĩ đến, nó rắc rối phức tạp, liên quan đến quá khứ của cô, hiện tại, thậm chí là tương lai. Quỹ đạo của cuộc đời cô là vì gặp phải Đàm Thư Lâm, mới phát sinh biến đổi lớn như vậy.

"Thật ra thì, khi đó Đàm Thư Lâm vẫn chưa hư." Hải Nhã nhắm mắt, "Lúc đó, lớp mười em học số học không tốt, cậu ta môn khác đều học kém, nhưng chỉ riêng với số học lại giỏi hơn em… Cậu ta thỉnh thoảng sé giúp em.”

Nói tới đây, cô cười khổ, tình yêu của cô luôn kỳ lạ và rẻ mạt như vậy, phần lớn là người khác đối xử với cô thật lòng một chút, cô rất dễ dàng động lòng, sau đó là tham lam muốn được nhiều hơn, dường như muốn giành lại tất cả tình yêu thương mà từ lúc chào đời đến nay cô không cảm nhận được.

Tô Vĩ sờ sờ đầu của cô, nhỏ giọng nói: "Từ nhỏ đến lớn, đều là các cô gái thầm mến anh."

Hải Nhã bị anh chọc cười: "Có người kiêu ngạo như anh à?"

"Anh còn nhận được rất nhiều thư tình."

"A, Em cũng nhận được rất nhiều." Hải Nhã vội vàng chia sẻ nội dung những bức thư tình năm đó nhận được, ở phương diện này hai người có cùng chung đề tài, thật không thể tưởng tượng được.

Bọn họ trò chuyện thật lâu, cho đến khi trời tối.

Hải Nhã cuối cùng cũng biết được rất nhiều chuyện thú vị của Tô Vĩ lúc còn bé, ví dụ như cùng bạn cùng lớp đánh nhau, đánh người bị thương, phụ huynh tìm đến cha anh, đầu tiên cha anh sẽ xin lỗi họ, anh lại len lén hắt nước muối lên đối phương. Cô cũng vui vẻ kể chuyện hồi nhỏ của mình cho anh, vì tình hình trong nhà đặc biệt, hồi nhỏ không dám buông thả. Cô còn biết ước mơ hồi nhỏ của Tô Vĩ là thành viên du hành vũ trụ, bay lên vũ trụ. Cô cũng kể ra khát vọng của bản thân, muốn làm một phiên dịch viên, vì thế cô không lựa chọn ngành nghề quản lý doanh nghiệp mà cha mẹ cô hi vọng , mà đăng ký thi đại học hệ anh ngữ.

Cô và Tô Vĩ chưa từng nói chuyện nhiều như vậy, không kìm nén được lời nói, cứ tuôn ra như nước lũ vậy, khát vọng tìm hiểu đối phương, cũng khát vọng đối phương hiểu rõ mình.

Càng nói về sau, giọng nói của Hải Nhã cũng khàn đặc, cả người dứt khoát tựa vào trên người anh. Trong phòng đã rất tối, chỉ có thể nhìn thấy loáng thoáng hình dáng của đồ vật trong nhà, nhưng cô vẫn không muốn mở đèn, nếu bật đèn lên giống như phép thuật của nàng tiên đã đến giờ vậy, mọi cảm giác vui vẻ này sẽ tan biến thành mây khói.

"Tô Vĩ, Mấy ngày hôm nay anh đi đâu?" Giọng của cô oa oa , mang theo một chút lười biếng.

Anh im lặng một lát, mặc dù không nói, nhưng cô cảm giác được không khí có chút thay đổi, có một số chuyện, anh cũng không muốn chia sẻ, nhưng mà những thứ đó lại là thứ mà cô muốn biết nhất.

"Tô Vĩ?" Cô lo lắng ngẩng đầu, trong bóng đêm nhìn ánh mắt của anh.

Tô Vĩ hơi khép mắt lại, giọng nói trở nên rất nhạt: "Đi huyện G, tìm một người."

Huyện G, một nơi rất quen tai, cô hình như đã từng nghe qua ở nơi nào đó. Hải Nhã suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên nhớ ra: “Anh…anh đến đó để tìm tên tội phạm truy nã?"

Cô nhớ lần đó Đàm Thư Lâm kéo cô đến xem quán bar của mình, cuối cùng lại nhìn thấy Tô Vĩ đến tìm Lão Duy, tiện thể lại đánh cho Đàm Thư Lâm một trận. Huyện G cái tên này cô nghe được từ trong miệng Lão Duy, hình như Tô Vĩ muốn tìm tên tội phạm bị truy nã kia đang ở đâu.

Anh khẽ ừ, hơi động động cánh tay, hình như không muốn nhắc đến chuyện này, Hải Nhã không chịu buông tha anh: "Tại sao anh lại muốn truy tìm một tội phạm truy nã? Chuyện truy bắt tội phạm truy nã, là chuyện của cảnh sát mà.”

Tô vĩ thở dài: "Hải Nhã, nhất định phải nói đến chuyện này sao?"

Cô không trả lời.

Anh nói: "Anh đã nói với em rồi, xã hội bây giờ có pháp luật, bọn anh là nhưng người chuyên lợi dụng sơ hở của người khác để làm việc, có một số việc dứt khoát không thể làm, chẳng hạn như giết người, buôn lậu thuốc phiện. Một khi có người phá hư quy củ, bọn anh phải tìm được nó trước cảnh sát."

Hải Nhã đột nhiên cảm thấy rùng cả mình: ". . . . . . Tìm được sau đó? Giết sao?"

Tô Vĩ cười lạnh, từ từ đem tay cánh tay đặt trên vai của cô lấy ra.

Hải Nhã ôm cánh tay anh, giống như là không cho phép rút lui vậy: “Tại sao lại làm côn đồ? Tại sao không tìm một công việc?”

Tô Vĩ không nói gì, chiếc điện thoại trong túi áo anh ở trong thời điểm tế nhị nhất đột nhiên vang lên, nhạc chuông không còn là tiếng tít tít đơn điệu nữa, mà tiếng chuông này là do cô đổi, đổi thành Trương Học Hữu《 Tịch dương túy 》*. Lúc đầu anh không nhận, cho đến tiếng hát của Trương Học Hữu vang lên lần thứ ba, mới chậm rãi lấy điện thoại di động ra, liếc mắt nhìn.

(*) mặt trời chiều

Tên người trên màn hình khiến anh cảm thấy không vui, nghiêm mặt một lát, Tô Vĩ mới nhận, câu nói đầu tiên là: "Có chuyện gì sao?"

Giọng nói của người đầu dây bên kia không lớn, nói mấy chuyện dông dài, lảm nhảm một chuỗi dài, Tô Vĩ không nhịn được nữa cắt ngang: “Cháu rất khỏe, không có chuyện gì, cháu cúp.”

Giọng nói người đó lần này có vẻ nặng hơn, nói một lát, rồi lại từ từ ôn hòa trở lại, Tô Vĩ hít một hơi thật sâu, nhỏ giọng nói: "Chuyện đã qua đừng nói ra nữa."

Người gọi đến hình như rất quen thuộc với Tô Vĩ, nhưng không làm sao vui vẻ nổi, Hải Nhã lặng lẽ đi đến phòng bếp, pha một bình trà ướp hoa, lúc đi ra, đèn đã sáng, Tô Vĩ đứng ở phòng khách, vẻ mặt bình tĩnh.

". . . . . . Anh phải đi?" Hải Nhã bưng bình trà thủy tinh, cứng đờ đứng ở cửa phòng bếp, vẻ mặt có không che giấu được mất mát.

Đôi mắt đen láy của Tô Vĩ lẳng lặng nhìn cô, đột nhiên hỏi: "Hải Nhã, có muốn đi cùng với anh không? Đi….. gặp chú anh.”

Cô cực kỳ kinh ngạc: "Anh còn có chú hả? Là chú ruột à?"

Anh ừ một tiếng: "Rất lâu không gặp ông ấy."

Hải Nhã vội vàng đi vào phòng, trong rương hành lý trên mặt đất lật loạn lên. Cô nghĩ rằng cha mẹ anh đều đã mất, một thân một mình, cho nên mới lựa chọn đi theo con đường này, thậm chí càng chạy thì càng xa, thì ra anh vẫn còn người thân, anh chịu mang cô đi gặp, có phải ý của anh là muốn gián tiếp nói cho cô biết chuyện khó nói này cho cô ?

Cô chọn một chiếc váy màu xanh nhạt rộng rãi, hôm nay Tô Vĩ không đi xe máy, cho nên cô không cần lo lắng bị gió thổi bay.

Chú của Tô Vĩ là người như thế nào? Tại sao lại gọi Tô Vĩ đến, hình như không phải chuyện gì vui vẻ cả? Mặc dù hai người nói chuyện cả buổi chiều, nhưng suy nghĩ kỹ lại một chút, mọi chuyện anh kể đều là những chuyện trước lúc học cấp ba, còn với những chuyện sau khi cha anh ấy mất, anh ấy một chữ cũng không đề cập đến.

Hải Nhã trên đường đi suy nghĩ rất nhiều, lúc xuống xe, Tô Vĩ nắm chặt tay của cô, thậm chí nắm đến mức tay cô thấy đau.

Giọng nói của Tô Vĩ rất thấp: “đi cùng anh.”

không phải là “đi theo”, không phải là “Đừng có chạy lung tung”, mà anh nói -- đi cùng anh.

Hải Nhã xòe năm ngón tay ra, cùng năm ngón tay của anh nắm thật chặt một chỗ. Xung quanh đây không phải là khu phố buôn bán tấp nập, mà là những ngôi nhà tầng hơi cũ và những quán ăn vặt ven đường, hình như là một khu vực dân cư có vẻ đã cũ, Tô Vĩ dừng trước một cửa hàng bún gạo nhỏ, dừng một lát, cuối cùng kéo cô nhanh chóng vào trong quán rồi đi thẳng lên lầu.

Hơn tám giờ, quán bún gạo đã không có khách nữa, trên góc tầng hai chỉ có một người đàn ông trung niên đang ngồi một mình, mặc một chiếc áo sơ mi trắng bình thường và một chiếc quần tây, trên sống mũi có đeo một cặp kính, lông mi đẹp, bộ dáng Tô Vĩ cùng ông ta có mấy phần giống nhau, nhưng anh rất lạnh lùng, còn chú anh lại có mùi vị nói gì nghe nấy. Ông thấy Tô Vĩ, hơi do dự một chút, sau đó đứng dậy đón.

“Tiểu Vĩ.” Chú anh dè dặt gọi anh một tiếng, sau đó mới đột nhiên giật mình thấy một cô bé đang đứng bên cạnh Tô Vĩ, ông ta dùng ánh mắt bất ngờ nhìn Hải Nhã, có lẽ là bị vẻ ngoài xinh đẹp của cô làm rung động, ông ta lại càng hoảng sợ thêm.

“Đến đây, đến đây ngồi.”

Chú của Tô Vĩ lùi mấy bước, lấy hai chiếc ghế nhựa, những chiếc ghế trong một quán ăn nhỏ như thế này đều mang theo cảm giác dính dầu mỡ nhầy nhầy. Ông dùng giấy lau lau rất lâu, mới khách sáo nói: “Ngồi đi, sạch sẽ rồi.”

Ông ấy rất thường khách sáo và hoảng sợ, làm Hải Nhã có chút lo lắng, Tô Vĩ bình tĩnh dắt cô qua đó ngồi, giới thiệu: “Chú, đây là Hải Nhã. Hải Nhã, đây là chú của anh?”

Hải Nhã lễ phép chào hỏi: “Chào chú.”

Chú của Tô Vĩ vội vàng gật đầu: “Chào cháu chào cháu, đừng khách sáo, muốn ăn chút gì không? Quán bún gạo này mở đã mấy chục năm rồi, danh tiếng cũng khá tốt, lúc nhỏ Tiểu Vĩ thích nhất là đến đây ăn.”

Hải Nhã lễ phép nhường bậc trên chọn trước, chú của anh miễn cưỡng cười cười: “Chú nhớ trước đây cháu rất thích ăn bún với thịt bò kho tàu, bây giờ còn thích không?”

Tô Vĩ gật đầu: “Vậy thì bún gạo với thịt bò kho tàu.”

Ba tô bún nhanh chóng được bưng lên, ba tô này lại lớn gấp hai lần tô của các cửa hàng khác, một miếng thịt bò kho tàu lớn được bày trên bát bún gạo, trên đó có rải mấy cọng rau thơm, tương ớt đỏ tươi, làm lòng người không khỏi lung lay. Hải Nhã đói lã, nhưng lại xấu hổ không dám ăn nhanh, chỉ có thể dùng đũa xoắn từng sợi bún gạo, từng chút từng chút đưa vào miệng.

Chú của Tô Vĩ dùng chiếc muỗng sạch lấy thịt bò trong tô của mình đưa sang chén của Tô Vĩ, hình như mùi thơm quen thuộc này khiến Tô Vĩ yên tĩnh thuận theo ông sau đó ông dần dần cũng thả lỏng, ông nhỏ giọng nói: “Ăn nhiều thịt bò một chút.”

Tô Vĩ cười cười: “Gần đây khỏe không? Vết đau ở xương cổ bây giờ như thế nào rồi?”

Chú anh hình như đối với ba từ đau xương cổ này cảm thấy hơi lúng túng, cầm lấy chiếc kính bị hơi nước làm mờ, dùng giấy lau lau: “Rất tốt……không có vấn đề gì.”

Nhìn sang Hải Nhã đang im lặng ăn bún gạo bên cạnh, ông còn nói “Cháu có bạn gái, chịu mang đến gặp chú…chú thật vui mừng.”

Hải Nhã đột nhiên bị nhắc đến, vội vàng ngẩng đầu lên mỉm cười với ông, chú Tô Vĩ vừa lau kính vừa nói tiếp: “Cháu bây giờ đã có bạn gái, đã xác định, vậy là tốt. Cố gắng tìm một công việc, sống những ngày tháng vui vẻ. Tiền kết hôn của cháu, chú đã chuẩn bị xong cho cháu rồi.”

Tô Vĩ dừng lại động tác ăn, bình tĩnh nhìn ông, chú anh có chút bối rối từ trong túi áo lấy ra chi phiếu đẩy đến trước mặt anh: “Nơi này……Bên trong có hai mươi vạn, lúc đó, tiền lúc đó một chút không không thiếu, mật mã là sinh nhật cháu. Cháu cầm đi, cố gắng sống tốt.”

Vẻ mặt Tô Vĩ không thay đổi: “không cần, chú cứ giữ lại xem bệnh, bệnh ở xương cổ không chữa là một vấn đề lớn.”

Chú anh im lặng một lúc, thở dài: “Tiểu Vĩ, đừng trách thím cháu, đàn bà vốn luôn như vậy……Tiền chú thật sự không động đến, vẫn giữ lại cho cháu, cháu xem……”

“Cháu nói không cần.” Tô Vĩ đẩy trở về, cắt đứt lời của ông, “Cháu hiện tại không thiếu tiền.”