Tặng Anh Một Tình Yêu Nhỏ

Chương 73




Cảm ơn baby.

Tô An đặt di động qua chiếc bàn thấp ở bên cạnh, bởi vì mang thai nên ngồi quỳ lâu sẽ có chút không thoải mái, Tô An chống tay, chuyển toàn bộ trọng tâm sang cánh tay đang chống trên chiếu tatami: “Ai dạy con vậy?”

“Bà nội ạ” Tô Bảo ôm Cư Cư, Cư Cư ngồi trên đùi anh, bàn tay nhỏ của cậu vuốt vuốt lông tơ mượt mà trên lưng Cư Cư: “Bà nội nói, khen người khác như vậy thì người khác sẽ rất vui vẻ. Tô Bảo muốn làm cho mama vui vẻ!”

Tô Bảo nhìn Tô An qua màn hình điện thoại, cậu nghiêm túc hỏi: “Mama có vui không ạ?”

Tô An gật đầu không hề do dự. Nhưng mà cô vui vẻ thì lại có người không vui.

“Em gái có vui không ạ?” Tô Bảo nghiêng mình về phía trước, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nhất thời có chút rối rắm. Bà nội nói với cậu, mang thai là một chuyện rất vất vả, giống như việc cậu học đi đường, học nói chuyện, là một quá trình lâu dài và liên tục.

Tô An cười nói: “Tô Cư Cư vui vẻ, An An vui vẻ, em gái cũng vui vẻ.”

Tô Diễn bị hai mẹ con quên ở một bên càng không vui.

“Bà nội đâu?”

“Bà nội với ông nội đang trong phòng làm việc ạ”

Tô An gật gật đầu, một ngón tay gõ gõ ở trên mặt bàn, đột nhiên nghĩ tới một chuyện: “Vừa rồi Cư Cư ngồi ở trên điện thoại à?”

“Đúng òi” Tô Bảo lắc lư thân thể nho nhỏ của cậu, lúc này mới thấy được Tô Diễn ở sau lưng Tô An.

“Cư Cư ngồi ở trên di động…...vậy sao con nhận video được?” Tô An đi lạc đề. Cũng không thể là con trai ngốc của cô nhận điện xong Cư Cư mới đặt mông ngồi lên chứ.

“Mama thật ngốc” Tô Bảo lẩm bẩm một tiếng, cầm di động đặt xuống trước mặt bé lùn Cư Cư, miệng nói: “Giống như vậy ạ! Cư Cư nhận”

“Giống như nào?”

“Cư Cư” Tô Bảo lại gọi một tiếng.

Bé lùn Cư Cư nghiêng đầu nhìn Tô Bảo rồi lại quay đầu nhìn Tô An. Lỗ tai to của nó rũ xuống, sau đó nó nâng cái chân trước ngắn tũn lên, “Cạch” một cái chạm vào nút màu đỏ trên màn hình điện thoại.

Đã một thời gian Cư Cư chưa cắt móng rồi, móng vuốt của nó xẹt qua màn hình, phát ra âm thanh có chút chói tai.

Giây tiếp theo, cuộc gọi kết thúc.

Tô Bảo với Cư Cư biến mất trong màn hình. Màn hình điện thoại sáng lên hai cái, biểu hiện thời gian trò chuyện được ba phút mười một giây.

Tô An ngẩn người, nhìn màn hình tối thui của điện thoại rồi chìm vào im lặng.

Cô nên khen con trai cô thông minh hay là ngốc tới đáng yêu đây……

Tô Diễn ở bên cạnh cũng im lặng: “......”

Một loạt động tác của con trai hoàn toàn ngoài dự kiến của anh. Mấy ngày không gặp, thật vất vả thông minh được một chút, lăn vào vòng tay của mẹ anh một cái liền mất hết. Qua mấy ngày nữa nói không chừng có thể biến thành Alaska thuần chủng rồi, ngốc nghếch

Tô Bảo ở bên kia xoa xoa mặt: “......”

Bé lùn Cư Cư cúp điện thoại xong thì gâu một tiếng, móng vuốt cào cào màn hình đã tối thui nhưng lại không thấy được Tô An, Cư Cư bắt đầu sủa gâu gâu.

Cư Cư vừa sủa gâu vừa quay đầu liếm liếm mặt Tô Bảo, nửa bên mặt của Tô Bảo đã bị nó liếm ướt sũng

“Con trai anh thật đáng yêu” Sau khi rối rắm hồi lâu, cuối cùng Tô An mới lựa chọn được một từ hình dung thích hợp.

Đáng yêu, giống như ăn cu-te để lớn lên.

“Vừa nhìn liền biết là do gen di truyền có vấn đề” Tô An ý đồ đổ lỗi cho Tô Diễn, khi cô còn nhỏ cũng không có như vậy. Nếu không phải Tô Bảo lớn lên giống Tô Diễn thì cô sắp bắt đầu hoài nghi có phải là lúc trước sinh con rồi ôm nhầm hay không.

Tô Diễn nhếch mày, nhìn kỹ Tô An rồi lạnh nhạt mà nói: “Không dám nhận”

Sợ Tô Bảo sốt ruột, Tô An lập tức gọi lại.

Lần này là Tô Bảo tự mình nhận, cũng không để cho Cư Cư đè mông lên điện thoại. Cuộc gọi vừa thông qua, khuôn mặt dễ cưng của Tô Bảo lập tức xuất hiện trong màn hình di động.

Tô Bảo vừa nhìn thấy Tô An, hình như có chút ngượng ngùng, cậu bé xoa xoa mặt của mình, mềm nhũn mà gọi một tiếng: “An An”

Gọi xong rồi lại gọi Tô Diễn: “Diễn Diễn”

Tô Diễn cong chân, một bàn tay đặt lên bên chân chống, lười biếng đáp lời. Nhìn bộ dáng ngượng ngùng của Tô Bảo, Tô Diễn mở miệng hỏi: “Tô Bảo?”

“A?” Tô Bảo nâng điện thoại, nằm ở trên thảm sàn, bất an mà lăn một vòng.



“Bà nội còn dạy con cái gì?” Tô Diễn hỏi.

Bé Tô Bảo vừa nghe Tô Diễn hỏi như vậy liền lồm cồm bò dậy, ngồi xếp bằng rồi giơ đầu ngón tay đếm cho Tô Diễn: “Bà nội nói------”

“Nói cái gì?”

“Nói Tô Bảo sau này lớn lên nhất định rất thông minh, giống như ba. Bà nội còn nói lúc ba còn nhỏ cũng là như thế này.”

Tô Diễn: ?

Tô An nghe xong thì trực tiếp bật cười, mở miệng nói: “Đúng vậy, khi ba con còn nhỏ cũng đáng yêu giống như con.”

Lại nói chuyện một hồi, Nhuế Như Thị liền đi vào chuẩn bị ôm Tô Bảo đi ngủ. Tới thời gian ngủ của Tô Bảo rồi, Tô An mới không nỡ mà cúp điện thoại. Cúp điện thoại xong, trong nhất thời cô còn có chút phiền muộn.

Tô Bảo từ nhỏ tới lớn đều gần như như hình với bóng với cô, đột nhiên bên cạnh không có cục thịt ngơ ngác đó nữa, trong giây lát cô còn chưa quen được.

Thở dài một hơi, Tô An còn chưa xoay người lại đã bị người khác ôm vào trong ngực.

Tô Diễn nâng tay lên, giam Tô An ở bên cạnh bàn trà. Tô An hơi hơi nghiêng đầu đi liền cảm giác được hơi thở nóng cháy của anh.

Một bàn tay đặt ở góc bàn của anh trượt xuống nắm lấy eo của cô, đầu ngón tay còn vuốt ve, nắn bóp hông cô, hơi thở nóng cháy của anh phả trên cổ của Tô An, nhất thời có chút ngứa.

Bên cạnh chiếc bàn trà thấp, Tô An ngồi quỳ hai chân, tư thế ngồi nghiêng hẳn qua một bên, bàn tay Tô Diễn đặt trên sườn eo cô không biết từ lúc nào đã đặt lên đai áo yukata, chơi đùa với sợi dây mỏng manh, đầu ngón tay còn kéo qua kéo lại.

“Baby?” Giọng nói của anh như toát ra từ chỗ sâu trong yết hầu, cực kỳ trầm thấp.

Tô An không kiềm chế được mà run rẩy.

Cô biết ngay ban nãy anh không vui mà, không thèm nhường nhịn con trai ruột của mình cơ.

“Ừ?” Thấy Tô An không trả lời, Tô Diễn đè cằm lên vai Tô An, cánh tay đặt bên hông cô dùng sức một cái, hoàn toàn nhấc cô vào trong lòng của anh.

Giữa hai người là lớp vải mềm mại của áo yukata, khoảng cách gần như đã hóa thành vô hình, Tô Diễn hứng thú đầy người, anh cắn vành tai của Tô An, không chút để ý mà hỏi: “Vừa nãy không phải rất vui vẻ sao?”

Tô An: “......”

Vừa nãy đối tượng là Tô Bảo, anh có thể giống Tô Bảo sao? Tô Bảo biết làm nũng, anh biết không? Đương nhiên, những lời này Tô An chỉ có thể giữ lại ở trong lòng, không dám nói ra.

“Chúng ta ngủ đi, ngủ! Buổi sáng ngày mai anh còn phong hội(*) diễn đàn nữa mà, ngủ sớm có thể bổ sung tinh thần. Cho nên ngủ trước đi, chuyện này có thể thảo luận sau” Tô An đưa ra kiến nghị từ tận sâu trong nội tâm.

(*)Phong hội: có tác dụng tương tự với hội nghị nhưng khác ở chỗ, “phong” ở đây đại diện cho “tiên phong” và “đứng đầu”, mỗi năm, người đứng đầu của tám nước tham gia “phong hội” sẽ phát biểu tuyên ngôn, tỏ thái độ với các chuyện quan trọng trong giới chính trị - kinh tế.

Ánh trăng chiếu vào trên cửa giấy, chiếu ra hình bóng hai người đang ôm nhau, đình viện thâm trầm, mọi âm thanh đều trở nên im lặng.

Tô Diễn nâng mí mắt, tản mạn nói một câu: “Chuyện chính còn chưa làm xong nữa.”

“Vậy anh nhanh đi làm đi” Tô An hé miệng thở dốc, mồ hôi mỏng trên người đã làm ướt áo yukata của cô.

“Đang làm đây” Tô Diễn kêu rên một tiếng rồi đẩy ngã Tô An lên trên lớp chăn mềm mại, anh đè lại hai tay lộn xộn của Tô An, rũ mắt nói: “Em đừng lộn xộn, để anh nhẹ chút”

Tô An: “......”

Hóa ra chính sự mà anh nói là chuyện này đây.

Ánh trăng di động, mặt trăng treo cao trên cành liễu, bóng dáng trong nhà cũng lay động theo.

Tô An đã chảy ra một tầng mồ hôi, hai tay cô chống trên hông của Tô Diễn, sau lưng thẳng tắp. Tô Diễn giật giật, không biết đâm phải chỗ nào mà Tô An lập tức nức nở một tiếng.

Tóc dài chảy xuống từ đầu vai, dính ở sau lưng, áo yukata che khuất nơi động tình nhất. Ánh đèn vàng ấm trong góc tỏa ra vầng sáng nhu hòa.

Tô An bò lên người Tô Diễn, tựa hồ là có chút mệt nên thần trí cũng không rõ. Mà trong lúc đang mơ hồ như vậy, cô lại đột nhiên nhớ tới có một lần thảo luận với Tiêu Nhiễm về một cp trong manga anime xem là ai công ai thụ.

Tiêu Nhiễm từng nói, từ xưa đã ra đời đỏ-xanh, ở dưới không nhất định là thụ. Ngược lại, ở trên cũng không nhất định là công.

Hiện tại cô đã thật sự công nhận rồi, giống như bây giờ, Tô Diễn để cho cô hiểu thấu triệt những lời này.

“Được chưa?” Tô An có chút mệt nhọc, muốn ngủ nhưng lại không ngủ được, cảm giác ở bên dưới quá rõ ràng, cô căn bản là không thể nào xem nhẹ được.

Tô Diễn im lặng mím môi, anh đưa tay, ngón tay thon dài nắm lấy cằm của Tô An, làm cho đôi môi của cô chu lên.

Bởi vì ra mồ hôi quá nhiều mà đôi môi hơi khô của cô như được tưới đẫm nước, nhưng chuyện đó cũng không ảnh hưởng tới vẻ đẹp của nó, hai cánh môi no đủ, căng mộng.

Tô Diễn đã sớm không kiên nhẫn mà hôn lên, chỉ kịp nói một chữ: “Chưa”

Sáng sớm hôm sau, Tô Diễn đã tỉnh từ sớm, sau khi tỉnh lại liền thu dọn sạch sẽ, sau đó đi tham gia phong hội.



Tô An vẫn còn ngủ say, căn bản là không biết Tô Diễn đi từ lúc nào, đợi khi cô tỉnh lại đã là hơn 9 giờ, nói mặt trời treo trên sào cũng không quá đáng.

Nữ hầu ngồi quỳ ngoài cửa đợi cô tỉnh lập tức nhanh nhẹn mà chuẩn bị cơm sáng, cô ăn sáng xong liền cảm thấy có chút quá no, sau đó Tô An thay một bộ quần áo gọn gàng rồi chậm rì rì tản bộ quanh đình viện.

Kiến trúc Kyoto chứa đựng đặc sắc của thời đại, lối kiến trúc này không giống với Trung Quốc.

Khi Minh Hoàng tại vị, bởi vì chịu ảnh hưởng văn hóa truyền thống của Trung Quốc, sau lại thêm Phật giáo truyền vào nên kiến trúc của Nhật có sự dung hợp của phong cách kiến trúc truyền thống Trung Quốc, đặc biệt là bị thành Trường An và cung Đại Minh thời Đường ảnh hưởng nhiều nhất.

Mái nhà bằng ngói, thềm đá, mái có khung nâng và độ cong, mái được sơn son thếp vàng, vách tường màu trắng, đỏ son và màu trắng xen kẽ cực kỳ đặc sắc. Loại kiến trúc truyền thống này có thể nhìn thấy được ở khắp Kyoto ngày nay.

Tô An vừa chậm rãi tản bộ vừa thưởng thức kiến trúc của HQ này, vừa phác họa lại bản thiết kế của Hạc Viên ở trong lòng. Các nét đặc sắc của lâm viên cổ điển Giang Hoài cần phải được bảo tồn, nhưng ngoài giữ lại những đặc điểm đó, có thể đồng thời pha trộn nét đẹp ôn hòa, ấm áp không? Có thể kết hợp vẻ đẹp của lâm viên Giang Hoài và vẻ đẹp của lâm viên Nhật bản không?

Ra khỏi Dạ Ngự quán, men theo con đường nhỏ liền thấy đình nhỏ phía trước bày biện tiệc trà, vài vị phu nhân của các nhà đầu tư giống như đang tán gẫu với nhau.

Lynn Smith thấy được Tô An thì lập tức quay người lại chào hỏi, sau đó đón Tô An tới cùng nhau tâm sự. Tô An cong người, một tay chống đầu gối, một tay vén váy dài ngồi xuống.

Rất nhanh liền có người đổ cho cô một ly trà, Tô An nhận lấy rồi nói một tiếng cảm ơn.

Trà là bạch trà đơn giản, còn nóng, sương mù bay lên hầm hập.

Không thể không thừa nhận, những người phụ nữ này thật biết cách giao tiếp, ngay cả việc nhỏ như nước trà cũng đã kịp thời suy xét tới.

Tô An nâng chén trà nghe bọn họ trò chuyện. Đề tài nói chuyện của bọn họ cực kỳ bao la, bao gồm các phương diện, từ chính sách kinh tế mới nhất của các quốc gia cho tới những lời đồn thổi trong ngành, thỉnh thoảng còn xen kẽ các câu chuyện về các mặt hàng xa xỉ.

Tô An nắm hạt dưa, thích thú nghe chuyện phiếm, tất cả đều là liên quan tới những tên tuổi lớn mà cô từng nghe nói qua. Báo chí còn biết nói bóng nói gió nhưng những vị phu nhân này đều là người thật lời thật không.

Đề tài chuyển một cái liền nói tới người Tô An gặp ngày hôm qua.

“Kobayashi tiểu thư của ngân hàng HSBC vừa bị đuổi việc tối hôm qua xong”

Bị đuổi việc rồi? Tối hôm qua?

Tô An đang lột hạt dưa chợt dừng một cái.

“Vậy sao?” Một vị phu nhân khác như suy tư gì đó, rồi hỏi: “Cụ thể thế nào?”

“Đại khái là như vậy thôi. Tôi cũng không rõ nguyên nhân cụ thể là cái gì. Vừa nãy tôi còn hỏi trợ lý, cậu ấy nói Kobayashi hình như là chọc phải người không nên chọc?”

“Không phải chứ, cô ta xuất thân từ ngân hàng đầu tư số 1 thế giới, năng lực cũng có, hiện tại sau lưng lại là Honda tiên sinh của ngân hàng HSBC, có thể chọc phải ai?” Người phụ nữ đang nói chuyện chuyển tầm mắt sang nhìn Tô An.

Tô An cầm nhân hạt dưa bỏ vào miệng, không đáp lời.

Một bàn người không tự chủ được mà đều đưa mắt qua nhìn cô, Tô An đang cắn nhân hạt dưa thơm giòn: “......”

Cô có thể khẳng định là Kobayashi chọc phải Tô Diễn, nhưng lúc này cô nhất định sẽ không lôi Tô Diễn ra, quá mất giá. Cho dù Tô Diễn muốn mất giá thì cũng chỉ có thể mất ở trước mặt cô.

Tô An lập tức lắc lắc đầu, trả lời: “Có liên quan tới phu nhân của Honda tiên sinh không?”

Đạn sương mù được tung ra, một đám phu nhân nhàn rỗi bắt đầu thảo luận tính khả thi của chuyện này. Bọn họ đều cực kỳ quen thuộc quan hệ giữa các nhà với nhau, dăm ba câu là đã phân tích được tình hình đại khái rồi.

Tô An lột hạt dưa, ngồi nghe bọn họ bàn tán.

Sau khi uống xong hai ly nước trà, ngồi tới giữa trưa, Tô An tính thời gian, chắc Tô Diễn cũng sắp quay trở lại nên cô liền tìm cớ đi trước.

Nhóm phu nhân này nhìn như đoan trang ưu nhã nhưng bắt đầu nhiều chuyện thì chắc chắn không thể thua kém dân chúng bình thường, thậm chí còn mạnh hơn cả dân chúng bình thường. Phân tích, nói có sách mách có chứng, đạo lý rõ ràng, có thể so với Holmes thế kỷ mới.

Trên hành lang dài của Dạ Ngự quán, Tô Diễn sải bước đi, vừa nghiêng đầu nghe Cao Lâm đi đằng sau báo cáo tình hình phong hội vừa cởi ra cúc áo trên tây trang.

Hai người Cao Lâm cùng Thịnh Minh Trí đều mặc một thân tây trang đen được là phẳng phiu, tần suất bước đi đồng đều nhau, đồng loạt đi theo đằng sau Tô Diễn.

Cao Lâm cầm văn kiện cần cho buổi họp lúc chiều, cố gắng báo cáo cho anh ngắn gọn súc tích hết cỡ: “Sự thịnh vượng của các ngân hàng đầu tư là dấu hiệu quan trọng cho thấy sự trưởng thành của kinh tế thị trường. Trong ngắn hạn, thị trường chúng ta hướng tới chủ yếu là Châu Á, đặc biệt là khu vực Trung Quốc. Kinh tế khu vực Trung Quốc đã từ giai đoạn thị trường hóa sản phẩm, tiến vào giai đoạn thị trường hóa các yếu tố sản xuất…...”

Trên hành lang dài bằng gỗ vang lên tiếng bước chân nặng nề.

Tô Diễn phân ra chút tâm tư nghe Cao Lâm báo cáo, còn phần lớn lòng dạ đều đặt trên người Tô An, cũng không biết sáng nay Tô An có ăn cơm sáng chưa. Rất nhanh, cúc áo khoác đã bị cởi ra hết, áo khoác màu khói đậm gác lên trên chỗ khuỷu tay.

Các nữ hầu ở cạnh cửa vừa thấy anh liền đồng thời cong người một cái.

“Tô An đâu?” Tô Diễn liếc mắt nhìn trong nhà rồi hỏi.

Trong nhà một bóng người cũng không có.

Tối hôm qua cô vẫn luôn kêu mệt, buổi sáng còn ngủ say giống y như heo nhỏ, vậy mà lúc này lại chạy mất bóng?