Tàn Tồn

Tàn Tồn - Chương 47





“Ngươi…”


Sợi tóc dài nhỏ xẹt qua gương mặt Lăng Sương Nhược, nam nhân che mặt làm cho hắn nhìn không ra hình dạng, Lăng Sương Nhược duỗi tay ra, Lăng Nguyệt Vụ thân hình chợt lóe, có qua có lại, một trước một sau, tránh trái tránh phải, bởi vì ôm hài tử, mà võ công của bọn họ lại ngang nhau, lụa tơ màu trắng mềm mại nhẹ nhàng đặt chân lên mặt đất.


Tất cả mọi người vẻ mặt không thể tin nổi, có người có thể lặng yên không một tiếng động xuất hiện trước mặt bọn họ, đồng thời giữa hai đại cao thủ đoạt đi một người hài tử, là bọn họ phòng bị sơ sài hay là võ công của đối phương rất cao cường, nhìn lụa trắng chậm rãi hạ xuống mặt đất, Nam Cung Phó cùng mọi người mở to hai mắt, nhìn rất quen.


“Da, xinh đẹp thúc thúc thắng, cha.”


Tiểu Lăng Nặc khả ái vỗ vỗ hai cái tay mập mạp, không biết vì sao hắn vui vẻ như thế, rõ ràng bầu không khí của hiện trường rất cứng ngắc, nhưng tiểu hài tử không hiểu chuyện cũng rất là bình thường.


Lăng Nguyệt Vụ nhẹ nhàng vỗ lên mông tiểu Nặc, “Nặc nhi béo.”


“Nặc nhi không béo.”


Lăng Nặc chu lên cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt mất hứng vì cha nói hắn béo, cái tay nhỏ không nghe lời kéo kéo áo của Lăng Nguyệt Vụ.


Lăng Nguyệt Vụ ôm Lăng Nặc đi về phía cổng vòm của Dược trai, không để ý tới những người ở phía sau há to miệng đến mức có thể đặt trứng vịt vào, mà Lăng Sương Nhược trong đầu chỉ hiện lên một tiểu thân ảnh quen thuộc, hương thơm bồng bềnh trong không khí, rất quen thuộc.


Trong đầu bọn họ đương nhiên cùng lúc vang lên ba chữ.


Lăng Nguyệt Vụ!


“Cha, chúng ta muốn đi đâu, tại sao không nhìn thấy Phúc bá bá.”


Tiểu Nặc đột nhiên nghĩ tới cái gì nên kêu lên, “Cha!”


Lăng Nguyệt Vụ bất mãn nhìn nhi tử trong lòng, “Ngươi lại gọi loạn cái gì, gần đây không chịu luyện công có đúng hay không.”


Lè ra cái lưỡi nhỏ hồng hồng khả ái, còn cúi đầu xoay xoay ngón tay, “Cha, người ta, người ta tìm nương tử mệt mỏi mà.”


“Thật không, tối nào cũng chạy vào phòng người khác sẽ không mệt, ta bình thường dạy ngươi thế nào?”


Thì ra ‘đạo hoa tặc’ lần kia nhân vật chính là vật nhỏ trong lòng Lăng Nguyệt Vụ.


“Người ta là vì tìm nương tử xinh đẹp mà, cha, ngươi chờ một chút, ta đem nương tử đến cho ngươi xem, rất đẹp a.” Khi bọn hắn muốn đi ra khỏi cổng vòm, Lăng Nặc đột nhiên nghĩ đến muốn đem Đồng Phượng giới thiệu cho cha nhận thức.


Lăng Nguyệt Vụ nhíu nhíu mày, khi xưa là ai gọi Nặc nhi đi ra ngoài tìm nương tử, dù sao cũng không phải hắn, chắc chắn là cái tên phu tử, quay đầu nhìn về phía những người đã từng gặp qua kia, không biết có nên tính là quen biết hay không, chỉ là không biết bản thân có còn muốn trở về.



“Cha, chờ một chút, người ta muốn dẫn nương tử về nhà.”


Đã sớm biết con của hắn hoàn toàn hoạt bát không hề giống hắn, theo ý của nhi tử đem nó đặt xuống đất, Lăng Nặc kéo kéo Lăng Nguyệt Vụ đứng bất động ở tại chỗ.


“Cha, trông thấy không, mấy thúc thúc này đều rất tốt.”


Thúc thúc?


Dựa theo vai vế mà tính, đại khái ngoại trừ Đồng Phượng ở ngoài, những người khác hẳn phải gọi là gia gia, suy nghĩ này làm cho chính hắn cũng bị dọa.


“Tiểu Nguyệt Vụ!”


Người đầu tiên gọi tên hắn chính là Nam Cung Phó, giọng lớn đến mức không muốn nghe cũng khó.


“Tiểu Nguyệt Vụ?”


Đáy lòng Lăng Sương Nhược vang lên một thanh âm, Vụ nhi?


Nam hài trước mắt này là ai, hắn trước đây có biết không, vì sao trong đầu hắn không có ký ức gì thuộc về người kia, thế nhưng sao lại quen thuộc như vậy, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?


“Ngươi là ai, ngươi cho là Lăng Lạc cung có thể tùy ý cho ngươi xông vào?”


Bản thân tựa hồ không phải muốn nói như vậy, thế nhưng Lăng Sương Nhược lại mở miệng như thế.


Lăng Nguyệt Vụ nhàn nhạt nhìn về phía Lăng Sương Nhược, rồi nhìn lại nhi tử Lăng Nặc đang lay lay hắn, thực là làm cho lo lắng, võ công của Nặc nhi đều luyện đi nơi nào.


“Cung chủ! Hắn là tiểu Nguyệt Vụ!”


Nam Cung Phó vội vã giải thích.


“Là tứ thiếu gia.” Diệp Hạ giúp bạn tốt bổ vào thêm một câu.


“Cha, ngươi cùng mấy thúc thúc biết nhau sao, người ta chưa từng nghe cha nói qua, cha, đây là nương tử mà ta tìm á, có đẹp không?”


Nhún một cái nhảy tới trước mặt Đồng Phượng, kéo góc áo của Đồng Phượng kiêu ngạo mà nói, mà Đồng Phượng trên mặt có chút xấu hổ, tiểu Nặc lại là nhi tử của Lăng Nguyệt Vụ.


Cái này không phải ông trời đang đùa giỡn sao.



Cảm giác hiện trường là một mảnh hỗn loạn.


Trong mắt Lăng Nguyệt Vụ chỉ có nhi tử, nhìn Lăng Nặc lôi kéo góc áo của Đồng Phượng, thật hối hận khi xưa cho phu tử dẫn dắt hắn, cái tốt không học, cái xấu toàn bộ học triệt để, xoa xoa vùng giữa lông mày có chút nhíu chặt, không để ý tới Lăng Sương Nhược đang truyền đến hàn ý đóng băng.


“Cha, ngươi nói một chút đi, nương tử của người ta có xinh đẹp hay không.” Lăng Nặc nũng nịu muốn được phụ thân khích lệ mình đã làm tốt.


Tiếc rằng Lăng Nguyệt Vụ không phải là phụ thân bình thường, đương nhiên sẽ không giống Phúc Nhị cưng chiều hắn lên trời.


“Hiện tại đi lên núi chạy hai vòng cho ta!”


“A!” Tuyết Lộ ngây ngốc.


“Không phải chứ!” Diệp Hạ tiếp tục há to miệng.


“Ách…” Nam Cung Phó cũng bị hù.


Ngay cả Lăng Sương Nhược cũng không rõ nam hài vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt này vì sao lại nghiêm khắc như thế.


“Cha, ngươi thật nhẫn tâm…” Lăng Nặc giả vờ khóc nghẹn ngào, đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong lòng Đồng Phượng, Đồng Phượng đương nhiên là thích tiểu quỷ này, lên trên núi chạy hai vòng, hắn mới có mấy tuổi thôi.


“Lăng Nguyệt Vụ, tiểu Nặc còn nhỏ, ngươi…”


“Nặc nhi!”


Lăng Nguyệt Vụ đương nhiên sẽ không nghe lời người khác khuyên, đây là nghiêm phạt nhẹ nhất cho tiểu Nặc, tiểu quỷ này luôn thích giả vờ thương cảm làm nũng khi có người khác, cũng chỉ có Lăng Nguyệt Vụ hắn làm cha sẽ không mắc bẫy.


“Đã biết rồi, cha, thời gian.”


Cha quả nhiên là vô cùng nhẫn tâm, mỗi lần đều kêu hắn leo núi.


Nhìn bầu trời.


“Một canh giờ sau trở về, không được đùa giỡn trên núi.”


Tại tiểu Thiên Sơn, mấy người kia đã dung túng hắn đến mắt nhắm mắt mở, nhìn đi, đây là hậu quả của việc quá mức dung túng, chỉ biết làm nũng, giả vờ thương cảm!


Hắn mới có mấy tuổi thôi!


“Ô ô, cha, vĩnh biệt, ngươi không cần cản ta.”


Giả vờ lau nước mắt hướng về Lăng Nguyệt Vụ cáo biệt, Lăng Nặc buông ra góc áo của Đồng Phượng chậm chậm bước về phía cổng vòm, tiểu thân thể run run lên, ai nhìn thấy cũng đau lòng.


“Tiểu Nguyệt Vụ, ngươi không thể đối đãi tiểu Nặc Nặc như vậy…”


Tuyết Lộ nhìn không chịu được mở miệng giúp đỡ Lăng Nặc, mà Lăng Nặc nhìn thấy có người giúp mình liền đứng tại chỗ mà run, còn phát sinh tiếng khóc, “Cha… Trên núi có cọp…”


“Tiểu Nguyệt Vụ, trên núi thật sự có cọp.”


“Ô ô… Nương tử… Ta sợ…”


Mọi người tựa hồ đều đã bỏ qua một sự thật.


Nếu như Lăng Nặc không có võ công Lăng Nguyệt Vụ thế nào có thể yên tâm cho hắn chạy vòng quanh núi, còn gia hạn một canh giờ sau trở về.


Lăng Sương Nhược mắt lạnh nhìn bọn họ, bản thân cũng rơi vào trầm tư.


“Nặc nhi, đùa như vậy có vui không?”


Lãnh âm bình thản không phập phồng lần thứ hai vang lên, tiểu thân ảnh ở cổng vòm đột nhiên biến mất không gặp nữa.


Tuyết Lộ trừng mắt nhìn phía cổng vòm, Nam Cung Phó tiếp tục ách ách, Diệp Hạ không thể tin được mà dụi dụi hai mắt, về phần Đồng Phượng, thân hình chợt lóe đuổi theo, Hồng Trần đương nhiên là đi theo chủ tử.


Dược trai đột nhiên trở nên quạnh quẽ, ngoại trừ Lăng Nguyệt Vụ cùng Lăng Sương Nhược đối mặt nhau, ba người còn lại rất hối hận không đuổi theo ra ngoài.


Phong vân bắt đầu khởi động, trong Dược trai đột nhiên nổi lên gió to.


Hai người đứng tại chỗ bất động tựa hồ so bì nội lực, về phần ai mạnh ai yếu, không người nào có thể kết luận.


“Cung chủ!”


“Tiểu Nguyệt Vụ!”


Trong đầu mọi người đều hiện lên một ý niệm: bọn họ sẽ bị hủy tại đây!