Chương 50: Bị Bắt.
Trải qua mười mấy rìu đập nện lên chuông đồng kim quang thì cuối cùng Trương Thành Công cũng thành công phá ra một lỗ hổng để chui ra ngoài. Chiếc chuông đồng sau khi b·ị đ·ánh thủng cũng trở lại nguyên hình, màu sắc của nó cũng ảm đạm đi rất nhiều.
Vừa thoát được ra ngoài chưa kịp vui mừng thì một chiếc baton không biết từ đâu đánh tới. Trương Thành Công theo bản năng nâng tay lên che đầu.
Ầm!
Bị baton sắt vụt thẳng vào cẳng tay khiến cho hắn đau đến nhăn mặt cắn chặt răng lùi lại mấy bước. Thế nhưng người vừa đánh hắn giống như keo chó một dạng, cứ dính chặt lấy không bỏ.
Lúc này thì Trương Thành Công cũng nhìn thấy được người vừa đánh mình là nữ quân nhân trẻ tuổi.
Cũng không biết là nữ quân nhân này làm sao mà bỗng nhiên trở lên vô cùng nhanh nhẹn linh hoạt như một con báo đốm, gậy baton trong tay cô ta không ngừng không nghỉ vụt lên trên người Trương Thành Công, ra tay vô cùng độc ác không có nửa điểm cố kỵ.
Trương Thành Công vốn chẳng biết đánh nhau nhưng phải đối phó với một người xuất thân q·uân đ·ội nên bị áp chế vô cùng nghiêm trọng. Nữ quân nhân kia hoàn toàn áp chế hắn.
Đấy mới chỉ là một người mà Trương Thành Công đã sứt đầu mẻ trán như thế, nhưng đó chưa phải là tất cả, Nguyễn Vệ Quốc và lão hòa thượng cũng không có đứng xem. Hai người bọn họ cũng lựa chọn thời điểm thích hợp cắt vào trong chiến trường tham gia vào cuộc quần ẩu.
Lão hòa thượng nhìn bề ngoài có vẻ hòa ái dễ gần nhưng sau khi cởi chiếc áo dài màu vàng nâu để lộ ra một thân cơ bắp sẽ khiến cho nhiều người thay đổi suy nghĩ.
Từng quyền lão hòa thượng đánh ra đều mang lực lớn trăm cân làm cho Trương Thành Công giống như một trái bóng da liên tục bị đẩy lùi. Nhưng lùi lại cũng không được mấy bước lại bị Nguyễn Vệ Quốc chặn lại, gã cũng lão hòa thượng quả thật người tám lạng kẻ nửa cân, những cú đấm của gã tự như đạn súng máy cứ liên miên không dứt.
Trương Thành Công đánh không lại mà trốn cũng chẳng xong. Hắn bỗng nhiên nhớ lại được một phát ngôn của một người nào đó nói rằng: “Nếu mà không chống lại được thì hãy nằm xuống mà hưởng thụ.”
Nghĩ thông suốt sau đó Trương Thành Công cất rìu nguyền rủa vào trong kho đồ nhằm đảm bảo an toàn cho ma nữ Măng Cụt sau đó lại dán thêm một tấm linh giáp phù thay cho tấm phù đã sắp hết tác dụng trên người rồi mới ôm đầu nằm xuống trên mặt đất của bãi tha ma.
Ba người đang hăng say thoải mái tung chiêu lên bao cát hình người thì bị hành động đột ngột của Trương Thành Công làm cho đánh hụt. Thấy hắn đã nằm trên đất nhận mệnh không thể dùng tay được thế là mấy người chuyển qua dùng chân dẫm đạp.
Trương Thành Công bị ba người giày vò một lúc lâu sau mới có động thái dần dần chậm lại.
“A Di Đà Phật. Bần tăng nhìn thấy được cái bóng của kim chung tráo trên người vị thí chủ này, lại thêm linh phù hộ thân thì chúng ta có tiếp tục đánh nữa cũng không ra bao nhiêu tác dụng đâu.”
Lão hòa thượng mang theo hơi thở có điểm gấp rút do thấm mệt khuyên nhủ hai người Nguyễn Vệ Quốc và nữ quân nhân dừng chân lại.
Nguyễn Vệ Quốc là người lý trí nên cũng hiểu được liền dừng lại. Còn nữ quân nhân giống như chưa hết tức giận vì Trương Thành Công làm gãy mất thanh kiếm gỗ đào của mình nên vẫn cố đá thêm mấy cái nữa mới buông tha cho hắn.
“Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì? Tên này giống như đã giấu ma nữ kia đi rồi.” Nữ quân nhân phủi phủi tay xong hỏi.
Lão hòa thượng nghĩ nghĩ một lát xong nói: “Bần tăng thấy tốt nhất là đưa vị thí chủ này về núi Yên Tử.”
Nữ quân nhân nghe vậy liền phản đối: “Không được, tới núi Yên Tử quá xa. Hơn nữa tên này gây rối trong địa bàn thủ đô thì nên về phía q·uân đ·ội xử lý.”
Nguyễn Vệ Quốc cũng gật đầu ủng hộ nói: “Thiếu tá Vũ Thùy Dương nói đúng đó đại sư. Đợi q·uân đ·ội xử lý xong ngài cũng có thể dẫn người đi núi Yên Tử mà.”
“Hai người đã nói vậy thì bần tăng cũng không có ý kiến gì nữa.” Lão hòa thượng lựa chọn thỏa hiệp nói.
Thiếu tá Vũ Thùy Dương vừa lấy dây thừng ra vừa nói: “Vậy được rồi. Trước tiên trói người lại đem về đi.”
Trương Thành Công nằm dưới đất chờ một hồi nhưng không thấy gì nữa thì hiếu kỳ hơi ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn xung quanh. Hắn thấy được ba người kia đang đứng bàn bạc cái gì, sau đó nữ quân nhân kia bỗng nhiên lấy ra dây thừng ác độc nhìn lại.
Thấy cảnh này Trương Thành Công không khỏi rùng mình một cái toan đứng dậy chạy trốn. Đáng tiếc là vừa mới chống tay đứng dậy xong thì đã có một cái thòng lọng rơi vào trên cổ và sau đó…
Không còn sau đó nữa.
Trương Thành Công bị trói chặt như bánh tét kéo ra khỏi bãi tha ma. Hắn bị thiếu tá Vũ Thùy Dương thô bạo ném lên thùng sau xe vận tải của q·uân đ·ội và cả nhóm người đồng thời chở về nhà hắn thu thập thêm các loại chứng cứ.
Thiếu tá Vũ Thùy Dương vào trong nhà Trương Thành Công lục soát hồi lâu không có thu hoạch được gì mới leo lên xe cùng Nguyễn Vệ Quốc và lão hòa thượng trở về trụ sở tại nội thành thành phố Hà Nội.
Lúc này bốn người đã chuyển đổi sang xe jeep để di chuyển, Trương Thành Công ngồi ở ghế sau, kẹp hai bên là lão hòa thượng và Nguyễn Vệ Quốc còn Vũ Thùy Dương Thì lái xe.
Hơn một giờ sau, nhóm bốn người Vũ Thùy Dương dừng trước cửa một tòa nhà ba tầng sơn màu vàng, xây dựng theo kiến trúc Pháp gần văn miếu Quốc Tử Giám.
Ở cổng vào tòa nhà có hai bốt canh, khi đoàn xe jeep trở Trương Thành Công vừa tới liền có hai quân nhân trẻ tuổi đội mũ cối cầm ak47 chạy ra chặn lại.
Sau một thoáng kiểm tra thì Trương Thành Công được hai người này dùng đòn gánh mang vào trong tòa nhà.
Do bị chụp lên vải đen nên hắn cũng không biết rốt cuộc là bản thân được cho đi đâu. Đợi đến khi một lần nữa thấy được ánh sáng thì hắn đã ở trong một căn phòng kín, đối diện có một ông chú hói đầu mặc quân phục nhưng không đeo quân hàm nên không rõ chức danh của ông chú này là gì.
Ông chú hói đầu quan sát Trương Thành Công một lát xong mỉm cười chào hỏi: “Xin chào, chú là thượng tá Nguyễn Văn Tám. Cháu có thể gọi chú là chú Tám.”
Nghe xong ông chú tự giới thiệu thì Trương Thành Công cũng biết được người trước mặt mình là ai. Không ngờ ông chú này lại có chức khá cao trong q·uân đ·ội.
Trương Thành Công chần chờ một chút xong cũng không có trả lời ngay mà quay đầu quan sát bốn phía phòng thẩm vấn, hắn vẫn là lần đầu tiên tới nơi này nên còn bỡ ngỡ và cũng sợ có máy quay bí mật lưu lại bằng chứng nếu hắn nói lỡ mồm điều gì đó.
Thế nhưng Trương Thành Công là suy nghĩ nhiều, nơi này cũng rất đơn sơ, trong phòng chỉ có duy nhất một cái bàn sắt, hai cái ghế ngồi và một tấm gương lớn.
Hắn đã xem qua vô số phim hành động nên rất dễ đoán được đây là một tấm gương xuyên thấu, đằng sau tấm gương này ắt hẳn đang đứng vô số người quan sát.
Dù gì cũng đã b·ị b·ắt rồi nên Trương Thành Công thu hồi ánh mắt của mình nhìn ông chú hói đầu đối diện nói: “Chào chú Tám, cháu tên Trương Thành Công, là một công dân tốt đang làm việc trong nhà máy bút Hồng Hà. Không biết vì lẽ gì mà lại bắt cháu tới nơi này?”