Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tận Thế: Xuyên Việt Giả.

Chương 43: Đem Măng Cụt Về.




Chương 43: Đem Măng Cụt Về.

Như vậy là ma nữ áo trắng kia đã có cái tên mới của mình, trông cô cũng vui vẻ hơn một chút.

“Anh hãy lấy ra một đồ vật gì đó để tôi nhập vào thì sẽ có thể thông qua việc di chuyển vật đó để rời khỏi gốc cây này.” Ma nữ Măng Cụt nói.

“Ồ, cô còn có năng lực này sao Măng Cụt?”

Trương Thành Công thoáng ngạc nhiên một cái rồi lấy từ trong kho đồ ra rìu bạc cho ma nữ Măng Cụt nhập vào.

Ngay lập tức ma nữ bay lên nhập vào trong cây rìu bạc, Trương Thành Công thông qua đôi mắt âm dương có thể thấy được cây rìu của mình sinh ra một chút biến hóa nhỏ. Vị trí lưỡi rìu lúc này vậy mà sinh ra một chút đường vân màu xanh lục giống hệt như trên váy của ma nữ.

Không để cho Trương Thành Công sinh ra nghi hoặc bao lâu thì Vạn Giới Chi Châu đã vang lên thông báo.

Tinh! Vật phẩm bị sinh vật cõi âm làm ô nhiễm.

Tinh! Đạt được vật phẩm mới “Rìu Nguyền Rủa”.

Rìu Nguyền Rủa: Bên trong ẩn chứa oán hồn của một thiếu nữ. Cây rìu sở hữu đặc tính âm dương có thể công kích ma quỷ, ác linh và các sinh vật tồn tại trong trạng thái linh hồn thể. Khi oán hồn rời đi đặc tính này cũng mất hiệu lực.

“Đây là phụ ma v·ũ k·hí trong truyền thuyết!”

Trương Thành Công trấn kinh nhìn cây rìu trong tay, hắn lúc này có một suy nghĩ là nhốt ma nữ Măng Cụt luôn ở trong v·ũ k·hí của mình.

Nhưng thấy thế nào cũng giống hành động b·ắt c·óc trẻ con nhốt trong tầng hầm, Trương Thành Công nghĩ việc này cần suy tính thêm, cũng phải hỏi ý kiến của ma nữ Măng Cụt nữa.



Về phần ma nữ Măng Cụt, cô nằm ở trong cây rìu bạc rất thoải mái phát ra giọng nói mà chỉ có Trương Thành Công mới nghe được.

“Cây rìu này của anh được làm bằng chất liệu gì mà tôi ở bên trong cảm thấy rất dễ chịu, còn có thể hấp thu được một loại năng lượng kỳ lạ nào đó để chữa thương nữa.”

“Nơi này thật là tốt, hơi chật một chút nhưng vẫn còn đỡ hơn cái căn hộ rách nát kia. Với lại giờ nó bị yểm lên vô số bùa chú tôi lại không thể vào trong ở.”

“Mà tôi gọi là Măng Cụt, vậy anh gọi là gì, tôi chưa biết tên của anh.”

“Trương Thành Công, có thể gọi tôi là Thành Công.” Trương Thành Công đáp.

“Thì ra anh gọi là Thành Công, chắc cha mẹ đặt tên anh như vậy là muốn sau này anh thành đạt đúng không. Chẳng như cha mẹ tôi toàn đặt tên các loại hoa quả.”

“Khi tôi c·hết mới có mười bảy tuổi, hơn một năm bị nhốt ở trong căn hộ kia chẳng biết bên ngoài như nào cả. Vừa mới tự do được không bao lâu lại bị vây khốn ở trong gốc cây bàng. Số tôi thật khổ mà…”

Ma nữ Măng Cụt thấy không còn nguy hiểm uy h·iếp nữa thì bắt đầu mở miệng càm nhàm nói chuyện như máy hát khiến đầu Trương Thành Công có chút ong ong.

Vì quá phiền phức nên Trương Thành Công liền ném cây rìu vào trong kho đồ, thế giới lại một lần nữa trở lại yên tĩnh.

Trương Thành Công trở về nhà. Hắn lấy cây rìu bị nguyền rủa có chứa oán linh ma nữ Măng Cụt đặt lên mặt bàn uống nước. Ngay lập tức bên tai hắn vang lên âm thanh phàn nàn của cô.

“Anh thật là quá đáng, nhốt tôi trong nhà kho toàn đồ vật linh tinh là sao?”

“Tôi không biết cô lại mà người nhiều chuyện như vậy đó Măng Cụt.”



Cảm thán một câu xong Trương Thành Công mặc kệ ma nữ Măng Cụt ở trên trần nhà ồn ào còn bản thân hắn đi thì ra sân giếng múc nước tắm rửa và nấu bữa tối.

Trải qua một thời gian sinh hoạt và làm việc thì Trương Thành Công cũng dần quen thuộc với cuộc sống ở thời đại này. Hắn cảm giác bản thân đã dung nhập với thế giới, trở thành một cư dân bản địa.

Thỉnh thoảng mấy đứa nhóc nhà anh Thắng sẽ kéo nhau sang cho Trương Thành Công một chút hoa quả rau dưa, đổi lại hắn sẽ cho chúng đồ ăn vặt từ trong kho đồ.

Hôm nay cũng giống như mọi ngày, ngoài cổng nhà Trương Thành Công đã đứng bốn đứa trẻ con. Con bé Thu em út, nó nhón chân lên nhìn vào bên trong sân hô lên: “Chú Thành Công có nhà không ạ?”

Giọng nói thanh thuần non nớt của bé Thu vang vọng trong sân, Trương Thành Công đang rán xúc xích nghe được không khỏi nhếch miệng một cái.

Hắn rời khỏi bếp nhìn chỗ cổng sắt có bốn thân ảnh quen thuộc thì cười đáp: “Mấy đứa lại mang cống phẩm sang đấy à.”

Cô chị cả đang bưng nồi cá kho nghe thấy vậy liền xì một tiếng phản bác: “Bọn cháu không phải là các nước chư hầu đâu mà cống nạp cho chú. Đây là công bằng trao đổi nhé.”

Ba đứa nhóc đồng loạt gật gật đầu bày tỏ đồng ý với ý kiến của chị mình xong đứa em út còn bổ xung thêm.

“Cá sông do bốn chị em bọn cháu bắt được đấy. Mẹ cháu kho cá siêu siêu ngon luôn á.”

Trương Thành Công chỉ là cười không đáp và còn không đợi cho hắn mở hết cánh cổng thì bốn đứa nhóc đã quen thuộc lách người chạy vào trong sân rồi thẳng tiến đến trong bếp, nơi mà đang có một mùi thơm đặc trưng của xúc xích bay ra.

Hai mắt bé Thu tỏa sáng kéo tay chị mình gọi: “Nè nè chị Hoa, kia là xúc xích rán đó. Có tới tận năm cái… He he… ù ù ặc ặc…”

Tiếng cười của bé Thu dần trở nên quái dị, con bé giống như rất vui vẻ khi phát hiện ra trong chảo có năm cái cái xúc xích đang rán mỡ heo thơm phức.



“Chị Hoa một cái. Anh Dũng với anh Cường hai người một cái. Còn ba cái là của em.”

Bé Thu hồn nhiên ngồi xuống bên cạnh bếp vừa dùng đũa lật mặt xúc xích để rán cho đều vừa lẩm bẩm chia phần.

Lần trước sang cho gạo nếp Trương Thành Công thì bé Thu đã có dịp ăn qua món xúc xích rán cho nên nó cực thì thích thứ này, thậm chí là nghiện.

Trương Thành Công nhìn bé thu một mặt vui vẻ đảo qua đảo lại đôi đũa trong chảo vừa ngâm nga bài hát không khỏi vui vẻ lây. Hắn lấy một cái bát sạch đưa cho cô chị cả nói: “Hoa gắp cá bỏ vào bát cho chú đi rồi đặt xúc xích vào trong mang về cả nhà ăn.”

Hoa cảm thấy rất không có ý tứ, thế nhưng vẫn rất thành thật nhận lấy cái bát từ chỗ Trương Thành Công và gắp cá chuyển sang sau đó mới bảo bé Thu gắp xúc xích bỏ vào trong nồi.

Cả bốn đứa nhóc mười phần vui vẻ ôm theo nồi đựng xúc xích chạy trở về nhà, trước khi đi còn không quên cảm ơn chú Thành Công của bọn chúng.

Trương Thành Công nhìn theo bốn thân ảnh chạy thoăn thoắt trên đường làng một lúc sau đó mới đóng cổng trở lại bếp vùi đầu ăn cơm…

Thời gian thoáng cái đã tới nửa đêm.

Đêm nay không sao không trăng, khắp nơi đều bị màn đêm bao phủ, rất ẩn nấp, rất thích hợp để ra ngoài làm việc xấu.

“Hu hú…”

“Thành Công… Tôi c·hết thảm quá đi mà…”

Trương Thành Công ngồi tu luyện Bách Việt - Kim Chung Tráo trên giường được một lúc thì lại nghe được tiếng của ma nữ Măng Cụt làm phiền khiến cho không thể nhập tâm được.

Hắn mở hai ra định giáo huấn mấy câu thì thấy được gương mặt của ma nữ Măng Cụt cách mình chỉ có vài cm bị dọa giật mình ngã ra trên giường.

“Ha ha ha…”

Ma nữ Măng Cụt thấy thế thì ôm bụng cười vô cùng khoái chí...