Chương 3: Nhiệm Vụ Kết Thúc 1.
Thật không ngờ được, trọng sinh đến Trái Đất rồi nhưng vẫn như cũ không thể nào trốn thoát khỏi định mệnh.
Thế nhưng lần này hình như có điểm khác biệt. Trương Thành Công đã tới Lạc Quốc được rất nhiều năm, cũng đầy đủ hưởng thụ cuộc sống thái bình. Lúc này cho dù có c·hết thì hắn cũng mãn nguyện…
“Không đúng!”
“CMN! Cái tư tưởng này thật là độc hại.”
Trương Thành Công mắng to một tiếng xong nghĩ đến bản thân hắn dù sao cũng là một người trọng sinh, hơn nữa hiện tại còn có bàn tay vàng là Vạn Giới Chi Châu và biết trước thời gian tận thế.
Đây không phải là mô bản của nhân vật chính trong những cuốn tiểu thuyết mà hắn thức đêm để đọc hồi còn đi học cấp ba sao?
Tận thế là thời điểm mỹ nữ còn trong trắng trong thiên hạ mọc lên như nấm sau mưa. Các nàng còn chờ đợi hắn đến thu vào hậu cung đâu. Như thế nào lại có thể ngồi im chờ c·hết được? Hắn sẽ dấn thân vào tận thế, trở nên cường đại, xây dựng thế lực...
Nhưng còn không để Trương Thành Công mơ tưởng đến nhân sinh đỉnh phong của bản thân thì Vạn Giới Chi Châu đã phóng ra hào quang bảy sắc cầu vồng đem ý thức của hắn đẩy vào trong một cánh cổng không gian vừa mới hình thành bên trong không gian hình cầu của Vạn Giới Chi Châu.
Đợi Trương Thành Công một lần nữa tỉnh táo lại thì hắn phát hiện ra bản thân đang ở cạnh một đám trẻ con ngồi xổm giữa khu đất trống.
Trương Thành Công một mặt ngơ ngác quay đầu bốn phía quan sát hoàn cảnh xung quanh và phát hiện ở bãi đất trống này rất rộng mà chỉ có ba đứa trẻ con đang chơi đùa với nhau. Và cả hắn cũng đã biến thành hình dạng lúc nhỏ của mình.
Trương Thành Công một mặt đầy biểu cảm không thể tin ngắm nhìn cơ thể của mình hồi lâu rồi lại nhìn dưới đất thì thấy được một bàn cờ được kẻ bằng cành cây, từ hình dạng của bàn cờ cùng những quân cờ bằng đá cho hắn biết được ba đứa trẻ con này là đang chơi ô ăn quan, một trò chơi dân gian rất phổ biến thời phong kiến cũng như ở trong các làng quê ngày trước.
Thế nhưng điều đó cũng không quan trọng, vấn đề ở đây là Trương Thành Công bị biến thành trẻ con rồi. Hơn nữa là hắn còn không hiểu ra làm sao bị đưa đến một nơi xa lạ.
Còn tốt là Trương Thành Công đã trải qua rất nhiều biến cố nên năng lực tiếp nhận đặc biệt mạnh, hắn cẩn thận ngẫm nghĩ lại nhớ ra được bản thân thật giống như nghe được loáng thoáng thông báo về nhiệm vụ gì gì đó. Kết hợp với vốn hiểu biết của mình, hắn đưa ra một cái kết luận.
“Đây là lại xuyên việt làm nhiệm vụ giống thể loại vô hạn lưu đi.”
“Không sai, đúng là như vậy rồi.”
“Lúc này xuyên việt đến thế giới xa lạ thì theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết vô hạn lưu thì trước tiên mình phải làm rõ tình huống xung quanh, xác định bối cảnh thế giới và đặc biệt là nhiệm vụ chủ tuyến là cái gì a.”
Xác định được mục tiêu xong Trương Thành Công lại liếc nhìn bọn trẻ con xung quanh đánh giá ngoại hình và trang phục của chúng thì kém chút giật mình bật thốt thành lời.
“Ba cái đứa này có tạo hình sao mà giống trong thần đồng đất Việt vậy.” Trương Thành Công tặc lưỡi cảm thán trong lòng.
Bất chợt lúc này đứa bé gái khoảng bảy tuổi mặc áo yếm màu đỏ bỗng vỗ vai Trương Thành Công bảo: "Thôi muộn rồi, chúng mình đừng chơi nữa nhé. Thành Công mau về nấu cơm giúp bà đi."
Còn không để cho Trương Thành Công kịp đáp lời thì đứa bé trai to béo cởi trần đang rải đá trong các ô cờ đã c·ướp lời và ngăn cản nói: "Không, cứ chơi đi. Bà Thành Công làm hết mọi việc, nó chả phải làm gì cả."
"Nhưng mà tớ nghe mẹ nói bà Thành Công đang bị ốm đó. Phải không Thành Công? Cậu phải về nhà đi thôi." Bé gái kia tiếp tục khuyên bảo.
Trương Thành Công nghe hai đứa trẻ con đối thoại mà cảm thấy sọ não có chút đau. Hắn cúi đầu nhìn lại bản thân đang trong hình hài của một đứa trẻ sau đó tổng hợp lại các tin tức đã thu thập được rồi cho ra suy đoán của mình: “Vậy mà lại trở thành một thằng nhóc tám tuổi ham chơi lười làm. Và có vẻ người bà của mình ở nhà còn đang bị ốm, không biết là chuyện gì nữa đây...”
Thấy Trương Thành Công ngồi thẫn thờ trên đất khiến bé gái kia lo lắng hỏi han: “Thành Công, cậu sao vậy? Nếu không được khỏe thì về nhà đi thôi. Gần trưa rồi đó…”
“Thiệt hết chỗ nói!”
Đứa bé trai mặt nhọn hơi gầy nhưng mặc một thân quần áo rất sạch sẽ đang chơi cảm thấy bé gái quá ồn ào liền gắt gỏng ném mạnh chỗ đá trong tay của mình xuống đất rồi đứng lên chỉ tay vào bé gái quát: “Con Cám không chơi nữa thì về đi, đừng có mà làm phiền tụi này nữa.”
Tên béo cũng phụ họa theo trêu cợt: “Phải đó, ván sau là đến lượt Thành Công rồi. Con Cám không thích chơi với tụi này nữa thì về mà bám váy mẹ đi.”
Nói xong cả hai đứa này cười phá lên vô cùng khoái chí rồi tiếp tục chơi mà không thèm để ý đến bé gái kia nữa. Dường như chúng chắc chắn rằng Trương Thành Công vẫn sẽ ngồi lại chơi với bọn chúng giống như mọi lần vậy.
Tình thế đang phát triển theo chiều hướng không tốt, bé gái bị hai đứa bé trai kia quát mắng khiến cho hai mắt phiếm hồng, bé gái giống như chịu ủy khuất rất lớn, lúc nào cũng có thể khóc lên.
Trương Thành Công nhìn qua ba đứa trẻ thầm nghĩ nếu bản thân vừa mới học xong cấp ba mà cưới vợ sớm thì con hắn cũng lớn bằng đám này rồi, thế nên không chấp nhặt làm gì. Hắn chống hai tay lên gối đứng dậy mở miệng nói: “Thôi tụi mày chơi đi. Cám dẫn mình về nhà được không?”
Cũng may là trong lời nói của hai đứa này làm lộ ra tên của bé gái nếu không Trương Thành Công cũng không biết phải mở lời như thế nào.
Nghe được Trương Thành Công nói muốn nhờ mình đưa về làm Cám thoáng cái vui vẻ đứng lên kéo tay hắn chạy đi.
Còn về hai đứa bé trai thì vô cùng ngạc nhiên về quyết định của tên đồng bọn vẫn chơi cùng, chúng còn còn không tin tưởng vào tai mình và đứng lên la mắng cái gì đó không rõ ràng, mà Trương Thành Công cũng chẳng thèm quan tâm. Dù sao thì hắn cũng không phải thằng nhãi ham chơi, hắn muốn trở về kiểm tra người bà đang bị ốm ở nhà trong lời của Cám xem tình huống như thế nào...
Cám kéo tay Trương Thành Công chạy một đoạn khá xa, băng qua một con mương nhỏ rồi đi theo con đường đất dọc theo dòng sông vào được trong một ngôi làng thập phần mộc mạc đơn sơ đậm chất thời kỳ phong kiến.
Trương Thành Công được Cám đưa đến một ngôi nhà lợp lá ở góc đông nam của làng sau đó cô bé này chào tạm biệt hắn xong vui vẻ chạy về nhà mình.
Còn lại một mình Trương Thành Công đứng trước cổng ngôi nhà lá, hắn đứng lại hơi suy nghĩ gì đó rồi nâng chân phải lên bước qua cổng.
Hắn còn chưa tiến vào trong sân thì chợt nghe được giọng nói già nua, mười phần suy yếu của bà vang lên: "Thành Công ơi. Bà khát quá, lấy cho bà ngụm nước…"
Trương Thành Công: “...”
Động tác hạ chân xuống cũng thoáng dừng lại, trong lòng thì thầm nghĩ: “Cái lời thoại này nghe thật quen thuộc. Không phải là truyện Tích Chu đấy chứ?”
“Mà bây giờ cũng không phải lúc cân nhắc mấy chuyện này. Vào trong xem cái đã.”
Trương Thành Công chợt lắc đầu một cái xua đi những suy nghĩ lung tung rồi nhanh chóng chạy thẳng vào nhà.