Chương 27: Dạo Đêm.
Kỹ Năng.
Kháng Khuẩn (E): Kỹ năng bị động. Gia tăng sức đề kháng, giảm nguy cơ mắc phải các loại bệnh vặt.
Ruột Sắt (E): Kỹ năng bị động. Gia tăng khả năng tiêu hóa các loại thức ăn. Giảm bớt khả năng bị t·iêu c·hảy khi ăn các loại thức ăn hư hỏng quá hạn.
Chạy Nước Rút (E): Tiêu hao 10 điểm năng lượng để gia tăng 5 điểm linh hoạt trong 30 giây. Mỗi năm phút có thể sử dụng một lần.
Vật Phẩm.
Dao Găm (Số lượng 1): Được sản xuất từ hợp kim thép không gỉ bằng dây truyền chuẩn cấp q·uân đ·ội liên bang. Nó cực kỳ sắc bén và nguy hiểm với khả năng làm mất máu liên tục thông qua hai rãnh nhỏ chạy dọc lưỡi dao.
Rìu Bạc (D): Được tạo nên từ hợp kim thép không gỉ và Adamantium. Bởi vì lượng Adamantium trong hỗn hợp nước thép quá thấp nên không thể tổng hợp được thành Adamantium thứ cấp. Mặc dù vậy cây rìu này cũng được nâng cấp trở nên cứng rắn, bền bỉ gấp ba lần hợp kim thép không gỉ. Do công nghệ đúc sơ sài và tháo khuân sớm dẫn đến cây rìu nhiều chỗ bị rỗ, lưỡi rìu bị mẻ nghiêm trọng, thế nhưng cây rìu này mạnh mẽ không phải ở độ sắc bén mà nằm ở va đập. Nếu vung đủ mạnh thì nó cũng có thể trở thành một thứ hung khí vô cùng đáng sợ.
Nhu Yếu Phẩm: Số lượng đủ cho một người dùng trong một năm.
Trương Thành Công tích trữ đồ ăn, thuốc men, nước uống đầy đủ cho hắn sử dụng ròng rã một năm. Thế nhưng tới thế giới này đều có việc làm nên hắn cũng chỉ ăn một bữa này rồi ngày mai sẽ tranh thủ đi ra chợ mua thức ăn khác. Đồ vật trong kho đồ của hắn ở thế giới này không có cho nên sẽ là một công cụ để hắn kiếm tiền hoặc hỗ trợ trong việc thực hiện ngoại giao với người khác vô cùng hữu ích.
“Không biết ở khoảng thời gian này việc kinh doanh có bị coi thường hay không nhỉ. Đáng tiếc là mình không giỏi môn lịch sử.”
Trương Thành Công cũng không phải đi tới nơi này để làm công nhân cả đời, hắn dự định trở thành một tên vạn ác nhà tư bản, thế nhưng hắn không rõ mốc thời gian hiện tại việc cá nhân kinh doanh đã trở nên phổ biến hay chưa.
Nghĩ mãi không ra nên Trương Thành Công cũng lười suy nghĩ. Hắn rửa nồi gang rồi múc nước giếng lên tắm qua một cái xong thay quần áo chuẩn bị đi ra ngoài.
Theo như nội dung nhiệm vụ mà Vạn Giới Chi Châu cho biết thì thế giới này tồn tại ma quỷ. Mà đã là ma quỷ thì hoạt động chủ yếu vào buổi tối, cho nên Trương Thành Công suy luận ra việc bản thân đi ra bên ngoài vào giờ này sẽ có xác suất rất cao gặp được sự kiện linh dị.
Về phần có sợ hay không? Trương Thành Công rất trân thành cho biết là hắn rất sợ, nhưng sợ thì làm được cái gì?
Không giải quyết được hai sự kiện linh dị nào thì sẽ bị nhốt ở thế giới này cho đến khi c·hết già mới được trở về. Bây giờ hắn mới có hai mươi sáu tuổi, còn vài chục năm nữa hắn phải như thế nào sống qua đây? Cho nên dù sợ thì hắn cũng phải đi ra bên ngoài.
Trương Thành Công lấy trong kho đồ ra một chiếc đèn pin năng lượng mặt trời rồi bật lên soi sáng đường rời khỏi nhà.
Trong làng không có đèn đường, những ngôi nhà xung quanh hầu hết đều tắt điện hoặc dùng đèn cầy để tiết kiệm tiền điện. Cho nên trên đường làng sáng chưng lên một vùng vô cùng bắt mắt, thế nhưng cũng không thấy có người nào hiếu kỳ đi ra xem.
Trương Thành Công đi loanh quanh nhà mình một hồi cũng không bắt gặp được người nào, có chút kỳ quái nhưng hắn không để ý nhiều mà tiếp tục đi sâu vào trong làng ra phía mạn bãi bồi cạnh sông Hồng. Bởi theo phán đoán của hắn thì nơi này có một cái nghĩa trang gần đó chắc hẳn âm khí rất nặng, nếu có ma quỷ thì tìm tới nơi này chỉ có chuẩn.
Trong lúc bất tri bất giác Trương Thành Công không hề hay biết được lá gan của mình càng ngày càng mập, hắn đã chạy trên con đường tìm đường c·hết không lối về…
Một đêm sục sạo quanh làng không không thu hoạch được gì khiến Trương Thành Công chán nản trở về đi ngủ để mai còn dậy sớm đi làm.
Sáng sớm ngày hôm sau, trong lúc Trương Thành Công còn đang ngồi ăn mì tôm thì ngoài của vang lên tiếng gọi của anh Thắng.
“Thành Công ơi! Đi làm thôi mày!”
Trương Thành Công mới hút được một vắt vì vào trong miệng vừa nhai vừa nói vọng ra: “Anh vào ngồi chờ em một lát, em ăn đang ăn sáng.”
Anh Thắng không hề do dự dắt xe vào trong sân và thấy được Trương Thành Công ngồi ở cửa bếp.
“Mì ăn liền. Mày kiếm đâu ra vậy?”
Anh Thắng nhìn thấy được thứ Trương Thành Công đang ăn không khỏi bật thốt lên: “Thứ này anh nghe nói trong Sài Gòn mới có, ngoài Bắc mình hiếm lắm.”
Sau đó như nhớ ra được điều gì làm cho anh Thắng vô cùng kinh hãi chạy đi đóng cửa lại rồi lôi Trương Thành Công vào trong bếp gặng hỏi: “Mày mua thứ này của ai? Bao nhiêu tiền? Có bị người quen nhìn thấy không?”
Trương Thành Công vẫn chưa hiểu tính nghiêm trọng của vấn đề nói: “Một gói mì thôi mà, anh cứ làm quá lên như thế.”
“Đây là lỗi nặng đó. Bị báo cáo là mày sẽ phải chịu kiểm điểm.” Anh Thắng rất tức giận với thái độ coi thường của Trương Thành Công hô lên.
Lúc này Trương Thành Công mới sực nhớ ra được hiện tại đang là thời bao cấp.
“Thời bao cấp” đây là tên gọi được sử dụng tại Việt Nam để chỉ một giai đoạn mà hầu hết sinh hoạt kinh tế đều được Nhà nước chi trả, diễn ra dưới nền kinh tế kế hoạch hóa, một đặc điểm của nền kinh tế các nước thuộc Khối xã hội chủ nghĩa thời kỳ đó. Theo đó thì kinh tế tư nhân bị xóa bỏ, nhường chỗ cho khối kinh tế tập thể và kinh tế nhà nước. Mặc dù kinh tế chỉ huy đã tồn tại ở miền Bắc thời kỳ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa từ trước năm 1975, song thời kỳ bao cấp thường được dùng để chỉ sinh hoạt kinh tế cả nước Việt Nam ở giai đoạn từ đầu năm 1976 đến cuối năm 1986 trên toàn quốc, là trước Đổi Mới.
Trong nền kinh tế kế hoạch, phần lớn thương nghiệp tư nhân bị loại bỏ, hàng hóa được phân phối theo tem phiếu do Nhà nước nắm toàn quyền điều hành, hạn chế việc người dân tự do mua bán trên thị trường hoặc vận chuyển hàng hóa từ địa phương này sang địa phương khác. Nhà nước độc quyền phân phối hầu hết các loại hàng hóa, hạn chế trao đổi bằng tiền mặt. Chế độ hộ khẩu được thiết lập trong thời kỳ này để phân phối lương thực, thực phẩm theo đầu người, tiêu biểu nhất là sổ gạo ấn định bắt buộc và mặt hàng mà một gia đình nào đó được phép mua.
Mà mì ăn liền chỉ có ở trong Sài Gòn, việc buôn bán thứ này bị cấm mà trong tay Trương Thành Công lại có cho nên mới làm anh Thắng hốt hoảng lo lắng. Để mua những mặt hàng người dân không tự sản xuất được phải có phiếu mua, đây cũng là lý do vì sao sáng nay ra ngoài chợ hắn chỉ thấy bán rau dưa, trứng và cá. Các loại thịt động vật hay gia cầm tuyệt nhiên không gặp.
Biết được điều này cũng dập tắt đi kế hoạch kinh doanh của Trương Thành Công. Dù sao nó cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến kế hoạch của hắn nên rất nhanh hắn thu hồi suy nghĩ nói: “Đây là một người làm cùng trong nhà máy cho em. Em không thể nói tên người này ra được.”
“Được rồi, mày cũng ăn nhanh lên rồi đi thôi.” Anh Thắng phần nào bớt lo nói với Trương Thành Công.