Chương 24: Đúc Rìu.
Sau khi đã xác định thỏa thuận và ký kết hợp đồng xong ông chủ Tiến dẫn Trương Thành Công tới xưởng tạo khuôn hỏi: "Cậu đã có bản vẽ hay hình mẫu chưa?"
Trương Thành Công gật gật đầu lấy từ trong túi quần ra một mảnh giấy vở học sinh, bên trên có vẽ phác họa một thanh rìu một lưỡi bằng bút bi đen.
Hắn đưa mảnh giấy cho ông chủ Tiến rồi nói: "Đây là hình mẫu, ông giúp tinh chỉnh lại là được."
Ông chủ Tiến tiếp nhận mảnh giấy xem xét một lúc rồi đưa nó cho một người thanh niên trẻ tuổi đang ngồi làm việc trên máy tính bảo: "Này, tạm dừng đi làm cái này trước. Hạn trong ba mươi phút phải xong."
Người thanh niên bị ông chủ giao cho việc khác thì tỏ ra thái độ cau có không vui, nhưng cậu ta không nói ra miệng câu nào mà tiếp lấy mảnh giấy liếc nhìn một cái sau đó ghét bỏ ném lên trên mặt bàn.
Trương Thành Công cũng hiểu được đạo lý "Muốn ngựa chạy nhanh phải ra roi thúc".
Ừm, không phải câu này. Mà hắn cũng không nhớ ra ngay được, thế là hắn móc trong ví ra một tờ tiền mệnh giá năm trăm nghìn nhét vào tay người thanh niên trẻ tuổi nói: "Người anh em, cố gắng làm nhanh giúp tôi nhé."
Có chất bôi trơn khiến nam thanh niên trẻ tuổi thay đổi 180 độ, vẻ mặt tươi tỉnh hơn hẳn, cậu ta vội đem tờ tiền năm trăm nghìn giấu kĩ trong túi áo ngực xong tươi cười nói: "Xong ngay đây. Anh cứ yên tâm đi."
Trương Thành Công cũng yên tâm gật đầu một cái phó thác hết cho nam thanh niên này.
Trong lúc chờ đợi bản thiết kế và tạo khuôn đúc thì Trương Thành Công mượn cớ đi cầm vật liệu tới để đi ra ngoài chỗ để xe.
Một lát sau hắn cầm một cái bọc đen chứa hai thanh rìu CF trở về đưa cho ông chủ Tiến để ông ta đem bỏ vào nồi nấu quặng đun nóng chảy trước.
Toàn bộ quá trình chỉ có vài người tham gia để đảm bảo bí mật và tất nhiên Trương Thành Công cũng một mức giá·m s·át.
Ngày hôm nay, cả xưởng của ông chủ Tiến chỉ có vài công nhân được phép làm việc trong khu nấu kim loại. Bọn họ làm việc liên tục cả buổi trưa không ngừng nghỉ mà chỉ cầm tạm hai tờ polime hai trăm nghìn cùng với uống một ít nước chè cầm hơi.
Cả tổ công nhân làm việc rất chăm chỉ, đến đầu giờ chiều thì khuôn cát để đúc rìu đã được làm xong, hai thanh rìu CF làm từ hợp kim thép không gỉ cũng bị nấu chảy và loại bỏ tạp chất.
Người thợ giỏi nhất trong xưởng tính toán đủ lượng nước thép để tạo ra chiếc rìu sau đó mới hỏi Trương Thành Công xem đã tiến hành đổ vào trong khuôn đúc chưa.
Ông chú trung niên là tổ trưởng rất khách khí nhìn xem Trương Thành Công hỏi: “Nước thép để đổ vào trong khuôn đã sẵn sàng, chuẩn bị đổ ngay bây giờ được chưa cháu?”
Lúc này Trương Thành Công mới nói chờ một lát sau đó lại gần gáo nước thép và ném tấm thẻ bài Adamantium Lỏng vào. Trong nháy mắt tấm thẻ bài hóa thành một nhúm kim loại lỏng tan vào gáo kim loại nóng chảy và khiến bên trong nhiều ra một chút đốm màu xám và nó dần dần hòa lẫn với nước thép.
“Ngay lúc này!” Trương Thành Công hô lên.
Người thợ đang cầm gáo gật đầu một cái liền rót nước thép vào trong khuôn cát. Trương Thành Công đứng ở đối diện quan sát toàn bộ quá trình.
Sau khi nước thép được đổ toàn bộ vào bên trong khuôn thì công việc cũng đã hoàn thành, hiện giờ chỉ cần chờ đợi rồi gỡ khuôn ra là được.
Và vì để tăng tốc quá trình làm nguội thì Trương Thành Công yêu cầu vận chuyển khuôn đúc rìu vào bên trong phòng bật điều hòa 16 độ.
Ông chủ Tiến nghe xong yêu cầu này thì tất nhiên là đồng ý, vụ làm ăn này ông ta lãi không ít tiền rồi, mất chút tiền điện hoàn toàn xứng đáng.
Trương Thành Công và chiếc rìu mới của mình được chuyển vào trong phòng làm việc của ông chủ Tiến. Bởi vì phòng này là nơi duy nhất trong xưởng có lắp điều hòa.
Chiếc điều hòa Daikin 12000 Btu hoạt động hết công suất nhanh chóng làm cho nhiệt độ trong căn phòng hai mươi mét vuông vốn không cao nay càng thêm giảm sâu và lạnh giá.
Để khuôn đúc được làm nguội cần không ít thời gian, do vậy Trương Thành Công và ông chủ Tiến khóa cửa phòng sau đó đi ra ngoài ngồi chờ đợi.
Hai người trò chuyện một lúc sau ông chủ Tiến không nhịn được tò mò hỏi: “Chàng trai trẻ, cháu đúc rìu này để làm gì thế? Nếu không tiện nói thì coi như bác chưa nói gì.”
Trải qua một hồi nói chuyện cũng đã khá quen thuộc, cộng thêm ông chủ Tiến làm người rất để cho Trương Thành Công quý mến nên hắn cũng thành thật trả lời: “Cháu chế tạo v·ũ k·hí là để chém g·iết zombies, chỉ còn lại vài ngày nữa thôi, tận thế sắp đến rồi. Bác cũng nên đề phòng.”
Ông chủ Tiến: "???”
Ngay lập tức trong đầu ông chủ Tiến có kết luận rằng chàng trai trẻ trước mặt mình là một thằng nghiện game online dẫn đến ảo tưởng như phóng sự mà một nhà đài nào đó ở miền trong đã từng làm.
Ông chủ Tiến cảm thấy không nên đi sâu vào vấn đề này thế là lại chuyển chủ đề.
“Bây giờ cũng quá giờ cơm trưa rồi mà cháu cũng chưa ăn gì. Hay là đi với bác ra quán cơm làm bàn đồ nhắm.”
Trương Thành Công nghe vậy cũng không khách sáo đáp: “Rượu thì thôi đi, nhưng cơm thì gọi nhiều vài phần cho mấy anh em lúc nãy ăn luôn.”
“Ha ha… Không cần bận tâm, mấy thằng đó đứa nào chẳng mang cặp lồng cơm đi làm. Chắc giờ chúng nó đang trốn trong góc nào đó ăn xong đi ngủ rồi.” Ông chủ Tiến giống như vô cùng quen thuộc nói.
Thấy thế Trương Thành Công cũng gật đầu đi bộ theo ông chủ Tiến sáng quán cơm đối diện xưởng.
Bữa nhậu diễn ra khá lâu. Đến tận năm giờ chiều Trương Thành Công mới đỡ ông chủ Tiến lảo đảo trở về phòng làm việc. Cả hai người tắt điều hòa rồi nằm lăn ra ghế sofa ngủ…
…...
Tối muộn. Cả xưởng đúc đồng của ông chủ Tiến đều đã nghỉ hoạt động từ lâu nhưng trên tầng hai phòng làm việc của ông chủ vẫn còn sáng đèn.
Khi này ở cổng nhà xưởng có một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp mặc áo bông màu trắng cầm đèn pin mở cổng đi vào bên trong xưởng, cô nàng rất quen thuộc với địa hình nơi này cho nên vừa bước vào trong xưởng liền đi một mạch leo lên cầu thang tiến tới phòng làm việc của ông chủ.
Cô gái này không phải người nào xa lạ mà chính là cháu nội của ông chủ Tiến tên Triệu Thùy Dương.
Bởi vì tối muộn rồi mà ông nội vẫn không có về ăn nhà cơm, gọi điện cũng không nghe máy cho nên Thùy Dương được bố mẹ cử đi tìm. Sau khi hỏi thăm mấy công nhân của xưởng mới biết được ông nội cô đi uống rượu với khách hàng say bí tỉ, giờ vẫn còn đang nằm gáy gỗ trong phòng làm việc.
Biết được tin tức này làm cho Thùy Dương giận đùng đùng phi xe từ nhà đến xưởng đúc của ông Triệu Quang Tiến.
Thùy Dương vừa tới cửa phòng làm việc liền đập cửa gọi to: “Ông nội! Dậy về nhà mau lên!”
Đùng! Đùng! Đùng!
“Ông nội! Mở cửa!” Thùy Dương vừa đập cửa cửa gọi.
Đùng! Đùng! Bộp!
Bỗng nhiên tiếng đập cửa có điểm là lạ, xúc cảm truyền tới cũng không giống như là gỗ.
Thùy Dương định thần ngẩng đầu lên nhìn chợt giật mình thu nắm tay lại nói: “Tôi xin lỗi, tôi không để ý có người mở cửa.”
Trương Thành Công bóp bóp trán mấy cái cho đầu bớt mụ mị đi xong cúi đầu nhìn cô gái trước mặt nói: “Không có việc gì. Mà cô là cháu gái của ông chủ Tiến à.”
“Vâng, tôi tên Triệu Thùy Dương, là cháu gái ông Tiến.” Thùy Dương đáp.
Trương Thành Công nghĩ thầm bản thân cũng không có hỏi tên, cô gái này nói ra làm gì?